Chứng thực vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp khi làm việc trong ngành y
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 09-10-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Ước mơ thuở nhỏ của tôi là trở thành bác sĩ cứu người. Kể từ khi đắc Pháp, tôi đã chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để tu luyện tâm thân. Tôi đã áp dụng Pháp lý này khi làm việc trong ngành y để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp.
Tuyệt đối không nhận phong bì hay tiền lại quả trong gần 20 năm làm việc
Trong xã hội ngày ngay, khi người ta coi trọng vật chất và chạy theo lợi ích, thì cái nghề chữa bệnh cứu người vốn nên là thuần tịnh này cũng không ngoại lệ. Khi còn là sinh viên đại học, tôi đã toàn tâm toàn ý với lý niệm sẽ cống hiến hết mình cho sự nghiệp chữa bệnh cứu người. Tuy nhiên, khi thực sự bước chân vào xã hội, đối diện với loạn tượng rối ren này, lý niệm của tôi đã bị đảo lộn, tôi rơi vào mông lung.
Cá nhân tôi hiểu rằng các bác sĩ được công chúng tôn trọng vì họ dùng kiến thức của mình để giúp bệnh nhân giảm bớt sự đau đớn và thống khổ. Người bệnh được cứu chữa sau đó dùng tiền bạc để bày tỏ lòng biết ơn, dần dần đã dẫn đến một thông lệ xã hội là đưa phong bì cho bác sĩ. Trên thực tế, những bác sĩ chân chính sẽ cố gắng hết sức để giúp bệnh nhân giải trừ đau đớn, dù bệnh nhân cảm tạ hay không. Không bác sĩ nào lại muốn làm bệnh tình của bệnh nhân trầm trọng thêm, cũng không bác sĩ nào muốn nhìn thấy bệnh nhân mà họ điều trị lại chết ngay trước mắt mình.
Thế nhưng, dưới sự cai trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), con người đã không còn tín ngưỡng vào bất cứ điều gì nữa, thay vào đó lại đề cao lợi ích vật chất. Các bác sĩ không chỉ nhận phong bì mà thậm chí còn chủ động gợi ý cho bệnh nhân cần đưa phong bì cho họ. Người bệnh cảm thấy bị ép buộc phải đưa những khoản tiền bồi dưỡng này, sợ rằng chất lượng điều trị sẽ bị ảnh hưởng nếu họ không đưa phong bì. Nhiều bệnh nhân đưa phong bì cho bác sĩ, nhưng sau lưng đã lại trách móc những bác sĩ đó vô tâm.
Sư phụ đã dạy chúng ta Pháp lý “Bất thất bất đắc” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân ). Việc nhận những khoản lợi bất nghĩa như vậy từ bệnh nhân sẽ khiến bác sĩ tạo nghiệp, sẽ phải dùng đức mà hoàn trả cho bệnh nhân. Trong suốt 20 năm hành nghề y, tôi chưa bao giờ nhận một xu tiền phong bì nào.
Khi các nhân viên bán thuốc tiếp cận với tôi và đưa ra đề nghị trích hoa hồng cho tôi để tôi kê đơn cho bệnh nhân bằng thuốc của họ, tôi nói với họ rằng, là người tu luyện, tôi không nhận tiền lại quả. Là bác sĩ, chúng tôi có trách nhiệm kê đúng thuốc mà bệnh nhân cần, chứ không thể kê đơn vì số tiền hoa hồng mà chúng tôi sẽ nhận được. Tôi cũng cố gắng hết sức để giảng chân tướng cuộc bức hại, giúp họ hiểu được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ để được bình an. Nhiều nhân viên bán thuốc, ban đầu rất sốc khi tôi từ chối nhận hoa hồng, sau đó đã bày tỏ sự lo lắng cho sự an toàn của tôi và tốt bụng khuyên tôi: “Chị nói chân tướng Pháp Luân Công này cho tôi biết là được rồi. Đừng chia sẻ với ai khác nữa nhé và chú ý an toàn“. Tôi chân thành cảm tạ ý tốt của họ.
Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không có Pháp lý của Sư phụ chỉ đạo, không đắc Pháp, thì có khả năng tôi đã bị mê lạc trong thế giới vật chất này, theo đuổi những lợi ích nhỏ nhặt mà hại người hại mình. Vậy thì tôi chẳng phải sẽ tự hủy hoại đi cơ duyên được cứu độ của mình sao?
Từ bi đối đãi vớinhững bệnh nhân hay phàn nàn và trách cứ
Khi mới bắt đầu hành nghề y, tôi từ chối yêu cầu bệnh nhân làm những xét nghiệm mà tôi cảm thấy không cần thiết, giúp họ tiết kiệm tiền. Nhưng một ngày nọ, có bệnh nhân xem tôi như kẻ địch mà chất vấn và coi thường tôi trước mặt đồng nghiệp, nói rằng: “Bác sĩ này chỉ cho làm vài xét nghiệm đơn giản, không cho làm đầy đủ các xét nghiệm”. Tôi thực sự nản lòng và nghĩ: “Làm người tốt sao mà khó thế”. Nhưng ngay sau đó, tôi nghĩ: “Làm người tốt là căn bản của một người tu luyện. Có gì phải nản lòng chứ?”
Thời gian trước, một bệnh nhân đã nhờ người nhà yêu cầu tôi chỉ định các xét nghiệm để cô ấy có thể làm trước khi gặp tôi khám bệnh. Tôi khuyên người nhà rằng bác sĩ cần phải gặp bệnh nhân trước khi chỉ định làm bất kỳ xét nghiệm nào và đã từ chối yêu cầu của họ. Bệnh nhân này ngay lập tức khiếu nại lên bệnh viện. Cô ấy nói mình bị gãy xương và muốn tranh thủ thời gian đi làm xét nghiệm trước. Tại sao bác sĩ lại cứ khăng khăng đòi khám trước? Cô ấy đã khiếu nại với chủ nhiệm khoa của tôi trước khi đưa đơn khiếu nại lên cấp trên. Không bác sĩ nào muốn bị khiếu nại, đặc biệt là khi họ không có lỗi.
Lúc đầu, tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại đối đầu với tôi. Tôi từ chối yêu cầu của cô ấy là sai sao? Có phải vì tôi đã không cân nhắc đến việc cô ấy bị gãy xương? Nhưng người nhà cô ấy cũng đâu có nói với tôi là cô ấy bị gãy xương. Có phải cô ấy đang nói dối để đạt được mục đích nào đó không? Hay cô ấy thậm chí đã tự làm mình gãy xương để có thể khiếu nại tôi một cách hiệu quả?“ Tâm tôi dâng lên một cảm giác chán ghét và oán hận cô ấy: “Muốn kiện thì cứ đi mà kiện. Trời xanh có mắt, không sao hết”. Tôi cũng cảm khái về thói đời bạc bẽo và lòng người hiểm ác. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhận ra: “Không đúng nha. Mình là người tu luyện mà, mình phải hướng nội và thực tu bản thân theo Pháp.”
Pháp đã mở nút thắt trong tâm tôi. Bệnh nhân này đã giúp tôi đề cao tâm tính, vì vậy tôi nên cảm tạ cô ấy chứ không phải là oán hận. Tôi hướng nội phát hiện, bản thân đã không hiểu cho những khó khăn của cô ấy. Lẽ ra tôi nên giải thích cặn kẽ cho người nhà cô ấy biết lý do tại sao yêu cầu này lại không hợp lý. Có lẽ cô ấy có nỗi khổ tâm nào đó khó nói? Tôi đã sai khi thẳng tay từ chối yêu cầu của cô ấy. Tôi quyết định nếu có cơ hội, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng hơn với cô ấy. Tôi thực tâm mong cô ấy rút lại đơn kiện. Nghĩ đến đây, nỗi oán hận của tôi tan biến, tâm tôi trở nên từ bi và hòa ái. Chủ nhiệm khoa đã nhanh chóng giải quyết thỏa đáng chuyện này và bệnh nhân đó cũng không tiếp tục khiếu nại nữa.
Giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, chân thành đối đãi với bệnh nhân
Trong 26 năm ĐCSTQ bức hại và bôi nhọ Pháp Luân Công, một số người đã bị ĐCSTQ lừa dối và vẫn chưa hiểu rõ chân tướng. Hàng ngày, trong công việc, tôi chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện, chân thành đối đãi với bệnh nhân, để họ cảm nhận được nhân tâm của một người làm nghề y, đồng thời gắng sức tìm cơ hội giảng chân tướng Pháp Luân Công cho họ.
Tôi cũng từng gặp một bệnh nhân từ chối đề nghị đưa phong bì của bác sĩ và thậm chí còn rất khinh thường những người làm ngành y. Tôi giải thích với cô ấy rằng không phải bác sĩ nào cũng như vậy, bảo cô ấy hãy tin rằng trên đời này vẫn còn rất nhiều người thiện lương, trong ngành y cũng có. Tôi khuyên cô ấy không nên nhìn xã hội theo hướng tiêu cực như vậy. Thấy cô ấy vẫn im lặng, tôi nghĩ tôi cần phải dùng hành động để chứng thực cho cô ấy thấy, không thể chỉ nói miệng được. Tôi tìm cơ hội để giảng chân tướng Pháp Luân Công cho cô ấy. Bệnh nhân này vẫn im lặng trong các lần tới khám chữa, mãi đến lần khám cuối cùng, cô ấy nói: “Nhờ có bác sĩ mà giờ tôi tin rằng ngoài kia vẫn còn những bác sĩ tốt”. Tôi trả lời: “Mặc dù vậy, tôi hy vọng cô sẽ nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’“. Cô ấy đồng ý nói: “Được rồi, nhờ có bác sĩ, tôi nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Những lời nói của cô ấy khiến tôi rưng rưng nước mắt.
Trong 20 năm tu luyện, tôi đã từng trải qua cảm giác bất lực và hoang mang trong khi đối mặt với ma nạn. Có khi vấp ngã mà sau đó cảm thấy tự trách và hổ thẹn, cũng có những niềm vui và thanh thản sau khi vượt qua thử thách. Đồng nghiệp và bạn bè thường nói rằng tôi bước đi rất nhẹ nhàng khoan thai. Đúng vậy, đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thân thể tôi không có bệnh tật; tôi cảm thấy nhẹ nhàng và không bị hãm vào nơi trần thế rối ren với nghiệp lực cuồn cuộn này. Tôi hiểu mục đích tôi đến thế giới này và chân lý nhân sinh.
Không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với sự bảo hộ từ bi và sự cứu độ của Sư phụ, để tôi thoát ra khỏi biển khổ nơi thế gian con người và đi trên thuyền Pháp. Đệ tử phải tinh tấn hơn nữa để có thể báo đáp ân Sư!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/9/498911.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/21/231399.html


