Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã loại bỏ tâm oán hận đối với cha và thay vào đó là sự lương thiện
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 26-09-2025] Năm nay tôi 71 tuổi và sống ở một vùng nông thôn. Khi còn nhỏ, tôi rất sợ cha. Mỗi khi bị ai đó đánh, bất kể đó có phải lỗi của tôi hay không thì về đến nhà cha tôi lại đánh tôi lần nữa.
Ký ức đau lòng nhất của tôi là sự việc xảy ra năm tôi lên bảy. Một hôm, cha tôi bảo tôi ngày mai dắt lừa ra ngoài ăn cỏ. Tuy nhiên, tôi dậy hơi muộn nên ông đã dùng roi quất vào chân tôi. Điều này khiến tôi đau đến mức nhảy dựng lên. Khi lớn lên, tôi dần trở nên oán hận ông vì đã làm tôi bị thương.
Sau này cha tôi bị tai nạn xe hơi và không thể làm việc được nữa. Tôi phải làm mọi việc nhà vì anh trai tôi làm việc ở thành phố khác. Sau khi kết hôn tôi mới chuyển ra ngoài. Tôi có hai người em trai chưa lập gia đình và chúng tôi vẫn làm việc cùng nhau, nhưng các em không được tháo vát cho lắm. Chúng tôi có một chiếc xe ngựa lớn và đôi khi tôi dùng nó để chở hàng thuê kiếm thêm tiền. Thật không may, số tiền đó thường chạy vào túi của cha tôi và ông đã tiêu hết ở nhà hàng cùng với những người bạn nhậu của mình.
Cha tôi rất tốt với người khác, nhưng dường như tôi luôn là người phải chịu thiệt thòi trong gia đình và không bao giờ có thể làm ông hài lòng. Bởi thế tôi càng oán hận ông hơn. Đôi khi tôi khóc thầm, cảm thấy ông đã đối xử bất công với riêng tôi. Năm cha tôi ngoài 80 tuổi, ông sống lần lượt cùng năm anh em tôi sau khi mắc bệnh nan y.
Năm 2004, cha tôi trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp và căn bệnh nan y của ông đã khỏi mà không cần điều trị y tế. Một ngày nọ, ông đưa cho tôi một tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp và nói rằng nó sẽ giúp tôi được bình an. Tôi đã nhét nó vào túi, nhưng trong lòng vẫn còn oán hận ông. Sức khỏe tôi vốn không tốt và phải uống cả nắm thuốc. Thật là thần kỳ, sau khi cha tôi tặng cho tôi tấm bùa hộ mệnh, tôi dần dần không cần dùng thuốc nữa. Sau đó, tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi mẹ tôi qua đời, đến lượt tôi đón cha về sống cùng. Tuy nhiên, ông không muốn rời đi. Lúc đó, tôi chưa thực sự tu luyện bản thân và phải cố gắng chịu đựng sự có mặt của ông. Nhưng khi tôi học Pháp và tu luyện bản thân, tâm oán hận của tôi dần tan biến. Tôi nhận ra rằng cuộc đời là một vòng tuần hoàn và nợ nghiệp phải hoàn trả. Cha tôi và tôi cùng nhau học Pháp, luyện công, và tâm tính của tôi đề cao rất nhanh. Tôi chăm sóc ông những nhu cầu thiết yếu hàng ngày, nhưng cha tôi không thực sự tu luyện bản thân. Ông thường giấu thuốc lá ở nhà hàng xóm và lén sang đó hút. Ông biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp không hút thuốc hay uống rượu, nhưng ông vẫn uống khi có người mời rượu và không nghe lời tôi khuyên đừng làm những việc đó.
Cha tôi qua đời bình yên ở tuổi 90. Khoảng ba tháng trước khi qua đời, ông không thể tự mình ra khỏi giường và cần người hỗ trợ trong mọi việc. Ông rên rỉ vì khó chịu suốt cả ngày. Ban đêm, tôi phải dậy năm sáu lần để chăm sóc ông. Tôi đã cố gắng hết sức để giảm bớt sự đau đớn cho ông.
Cuộc đời ông rất khó khăn và ông đã phải đối mặt với rất nhiều gian khổ khi còn trẻ. Ông đã một mình nuôi sống gia đình lớn 10 người của chúng tôi, bao gồm cả người em họ và em trai của ông. Đôi khi ông không biết làm sao để có bữa ăn tiếp theo cho chúng tôi.
Một ngày nọ, tôi hỏi ông làm thế nào để tôi có thể chăm sóc ông tốt hơn. Ông nói rằng không thể tốt hơn được nữa. Mọi người trong thôn và các khu vực lân cận đều đã chứng kiến uy lực của Đại Pháp.
Đại Pháp đã hóa giải mối hận thù giữa tôi và cha, xóa tan những cảm giác khó chịu đã tích tụ trong suốt cuộc đời. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi chắc chắn sẽ không thể chăm sóc ông được. Con xin cảm tạ Sư phụ.
Là người tốt dù ở đâu
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn hai mươi năm và sống ở tầng sáu của một khu chung cư cũ được mười năm. Tôi là cư dân duy nhất chịu khó dọn dẹp cầu thang. Mỗi khi có ai đó sửa lại căn hộ và làm cho hành lang phủ đầy bụi, tôi lại dùng giẻ lau lan can và lau sàn nhà.
Nếu ai đó để rác ở hành lang, tôi sẽ mang đi vứt. Có người hàng xóm ở tầng bốn sáng nào cũng hút thuốc ở cầu thang và vứt đầu lọc thuốc lá vương vãi khắp nơi. Trước khi đi làm, tôi đeo găng tay, nhặt từng mẩu thuốc, cho vào túi rác và tiện đường vứt túi rác vào thùng rác.
Tôi thường dùng cây lau nhà ướt để lau từ tầng sáu xuống tầng một, rồi đi bộ ra một con sông ở xa để giặt cây lau nhà. Tôi đi đi lại lại ba bốn lần. Công việc này rất vất vả, quần áo tôi ướt đẫm mồ hôi. Khi những người hàng xóm nhìn thấy tôi, họ nói: “Cô đúng là một người tốt!”
Tôi đã làm việc tại một khách sạn hơn hai mươi năm với vị trí là đầu bếp làm các món ăn nguội. Trong suốt thời gian đó, tôi đã dành thời gian để dọn dẹp phòng nghỉ và tự tay giặt ga trải giường vì không có ai khác làm những việc này.
Hành lang dài trong khách sạn thường bị bẩn, vì vậy tôi đã chủ động dọn dẹp. Mỗi lần người quản lý nhìn thấy điều này, ông ấy đều nói: “Mỗi khi nhìn thấy cô, tôi đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”
Hiện tại tôi đang làm việc tại nhà ăn của một công ty. Tôi tự mình làm bất cứ việc gì cần thiết và không bao giờ phàn nàn hay cố gắng né tránh những công việc khó khăn. Có lần nhà ăn cần mua một lượng lớn hành lá và tôi để ý thấy loại hành bán gần nhà tôi có chất lượng rất tốt. Vì vậy, sau khi trao đổi với người quản lý, tôi đã mua khoảng 25 kg, rửa sạch và chở đến nơi làm việc bằng xe đạp của mình.
Bởi nhà ăn ở trên tầng năm, tôi phải mang hành lá lên cầu thang. Một nhân viên khác của nhà ăn nói với tôi: “Cô thật ngốc. Đừng tự mình mang chúng lên. Mệt lắm. Đợi một lát, chúng ta có thể tìm ai đó mang lên.” Tôi chỉ mỉm cười và lặng lẽ mang hành lá lên tầng năm.
Là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để đo lường bản thân, cố gắng trở thành người tốt và ngày càng tốt hơn nữa.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/26/496414.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/19/231376.html


