Bí quyết của một gia đình hòa thuận
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 28-09-2025]
Tôi là một đệ tử Đại Pháp đắc Pháp năm 1997, mặc dù con đường tu luyện có chút gập ghềnh, nhưng Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm tôi. Bất kể gặp phải chuyện gì, cuối cùng tôi cũng đều có thể dùng Đại Pháp để đo lường, nghĩ cho người khác trước.
1. Chăm sóc mẹ chồng
Tôi là một phụ nữ nông thôn, nhà chồng tôi có ba chị em, chồng tôi là con út. Tôi còn nhớ khi tôi mới đắc Pháp được vài tháng, mẹ chồng tôi bị tắc mạch máu não phải nhập viện.
Lúc đó nhà chị cả của chồng bận nuôi bò nên không có thời gian; nhà chị hai thì điều kiện không tốt, tiền đi lại bệnh viện còn không có, vào những năm 90, người dân nông thôn trong tay không có nổi vài chục Tệ, vì vậy việc chăm sóc mẹ chồng ở bệnh viện dồn cả lên vai tôi. Con tôi còn nhỏ, đành giao cho chồng và bố chồng tôi chăm sóc. Lâu ngày, tôi muốn về nhà thăm con, nhờ chị hai đến thay tôi chăm sóc mẹ chồng, nhưng chị hai không có tiền, mười mấy Tệ tiền đi đường cũng không có. Chồng tôi bèn đưa cho chị hai 50 Tệ làm lộ phí, chị ấy mới có thể thay tôi vài ngày.
Lúc đó mẹ chồng tôi đi lại không vững, chăm sóc bà cũng giống như chăm một đứa trẻ, ngày ngày đều dìu bà tập đi, giúp bà xoa bóp chân tay. Sau một thời gian trị liệu, mẹ chồng tôi hồi phục rất nhanh. Nhưng khi ăn cơm, bà thường hay bị sặc, cơm văng khắp nơi. Tôi cũng không chê bẩn, cơm thừa canh cặn của bà tôi đều ăn hết. Người cùng phòng bệnh thấy tôi tận tình chăm sóc mẹ chồng, liền hỏi bà: “Chị ấy là con gái bà à?” Mẹ chồng tôi nói: “Không, là con dâu”.
2. Chị em hòa thuận
Năm 2007, đất đai ở nông thôn bắt đầu có giá. Làng tôi cũng có tin sắp thu hồi đất. Hồi ấy, mỗi mẫu đất được đền bù 50.000 Tệ. Bố mẹ chồng tôi khi còn sống đều được chia đất. Chị hai của chồng ở cùng làng với chúng tôi. Chị ấy bắt đầu nói với chị dâu ba ở nhà phía Đông: “Tuy mẹ em mất rồi, nhưng cũng được chia đất, ông bà tổng cộng có sáu mẫu tư đất, thu hồi xong cũng được hơn 300.000 Tệ! 100.000 Tệ chia cho bọn em, cậu út vẫn còn hơn 200.000 Tệ”. Sau này nghe chị dâu ba kể lại, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, tôi nghĩ: Nếu ông bà để lại nợ nần thì các chị có giúp trả không? Việc còn chưa đâu vào đâu mà đã đòi chia tiền đất rồi. Tôi đối xử với chị không tốt sao? Trước đây nhà chị nhận khoán đất mấy năm đều là tôi ứng tiền vốn cho, vay đầu năm, cuối năm trả. Trong lòng tôi bất mãn với chị hai, cảm thấy bất công, có chút oán giận, mà không hướng nội tìm ở bản thân.
Sau đó, chị hai lại đem chuyện này nói với cháu gái trong nhà, tôi lại nghe được, trong tâm nghĩ: Đất còn chưa thu hồi mà? Sao cứ nhắc mãi chuyện chia tiền thế. Tôi chợt nghĩ: Không phải rồi? Mình là người tu luyện, không có chuyện gì là ngẫu nhiên, có phải do tâm lợi ích chưa buông nên mới để mình nghe thấy chuyện chia tiền không? Tôi nghĩ, không thể vì tiền bạc mà làm ảnh hưởng hòa khí, các chị ấy muốn thì cứ cho họ, nếu là kiếp trước tôi nợ họ thì trả thôi. Sau đó, chị hai không còn nhắc đến chuyện chia tiền thu hồi đất nữa.
Mùa đông năm 2009, bố chồng tôi lâm bệnh nặng, hai chị chồng đều về thăm ông, tôi liền nói với các chị: “Nếu bố mất đi, chị em chúng ta hãy đối xử tốt với nhau, đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí chị em, em nghĩ kỹ rồi, nếu đất nhà mình bị thu hồi hết, thì cứ làm theo lời chị hai, lấy ra 100.000 Tệ, mỗi nhà 50.000 Tệ”. Lúc ấy hai chị chồng có chút ngại ngùng, nói: “Không chia thì cũng không sao đâu, nhưng được chia thì bọn chị mừng lắm”.
Năm 2014, đất nhà tôi thực sự bị thu hồi, thu hồi một nửa. Sau khi nhận được tiền, tôi và chồng ra ngân hàng rút 60.000 Tệ, rồi tự mình lái xe mang đến cho hai chị chồng, mỗi nhà 30.000 Tệ. Chuyện này được lan truyền trong bà con bạn bè, họ nói: “Xem kìa, người ta tu Pháp Luân Công thật tốt quá, không cần hai chị chồng phải tranh giành, đã tự chia tiền đất cho họ rồi”.
3. Trả lại tiền mừng
Tháng 10 năm 2016, con trai tôi tổ chức đám cưới. Lúc đó có không ít bà con bạn bè đến chung vui. Sau khi hôn lễ kết thúc, chúng tôi về nhà kiểm kê sổ sách, thấy có mấy nhà hoàn cảnh rất khó khăn cũng đi tiền mừng. Tuy là có qua có lại, nhưng thấy cuộc sống của họ rất eo hẹp, tôi liền nghĩ không nhận tiền mừng của họ, chồng tôi rất ủng hộ và đồng ý trả lại.
Vợ chồng cậu hai của chồng tôi đều đã ngoài 60 tuổi, đều là nông dân, không có lương hưu. Cậu hai lại nằm liệt giường nhiều năm, ngày nào cũng phải uống thuốc, điều kiện gia đình cũng không khá giả gì. Tôi nói với chồng: “Mình không thể nhận tiền của cậu, nhận tiền của cậu mợ trong lòng áy náy lắm, trả lại cho cậu đi.” Vài ngày sau, tôi và chồng đã trả lại 500 Tệ cho nhà cậu hai. Mợ vui vẻ nói: “Trả lại làm gì?” Ý là còn nợ tiền mừng của chúng tôi. Tôi nói: “Cậu hai ngày nào cũng uống thuốc cần tiền, chúng cháu không thể giữ số tiền này mợ ạ”.
Anh trai cả của chị dâu tôi, hai ông bà sống riêng, điều kiện cũng không tốt, không có nguồn thu nhập, ông ấy bị ung thư vòm họng đã nhiều năm. Tôi cũng đã trả lại 200 Tệ tiền mừng. Điều kiện kinh tế nhà anh hai tôi cũng không khấm khá, anh ấy bị đau chân kinh niên, đau đến còng cả người, thường xuyên phải uống thuốc, chúng tôi cũng đã trả lại 1.000 Tệ tiền mừng cho họ. Ba cô cháu gái ngoại của nhà chị ba tôi cũng đến mừng tiền, tôi cũng không nhận tiền của các cháu, vì các cháu đều ở nông thôn, điều kiện gia đình không khá giả, đầu xuân trồng trọt đều phải tốn một khoản tiền lớn, tôi đã trả lại 900 Tệ tiền mừng, còn cho thêm 100 Tệ tiền xe.
Chuyện chúng tôi trả lại tiền mừng lại gây xôn xao một thời trong số bạn bè người thân. Nếu là trước khi tu luyện, tôi tuyệt đối không thể làm được điều này.
Con người bây giờ quá thực dụng, tất cả đều nhìn vào tiền, có người đến cha mẹ cũng không phụng dưỡng, người người coi nhau như kẻ thù, xã hội này nếu cứ tiếp diễn như vậy thì nguy hiểm biết bao! Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cải biến lòng người, khiến đạo đức con người đề cao trở lại. Trước lợi ích tôi có thể buông bỏ, xem nhẹ, đối xử thiện lương với người khác, chính là Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi, là Sư phụ đã biến tôi từ một người ích kỷ trở thành một sinh mệnh biết nghĩ cho người khác.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/28/499998.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/16/231335.html


