[MINH HUỆ 12-09-2012] Trong khi cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang diễn ra, tôi đã gặp những người không muốn “cuốn theo dòng chảy” của việc tham gia đàn áp, lương tâm vẫn hướng về chính nghĩa. Lòng tốt và việc làm tốt của họ đã mang đến cho họ và gia đình những phúc lành. Dưới đây là một vài ví dụ.

Một giáo viên biết được chân tướng

Một tối nọ, điện thoại của tôi vang lên và người gọi đến là hàng xóm của tôi, một giáo viên. Tôi nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 50 phút, đã muộn như vậy, cô ấy gọi tôi chắc hẳn là có việc gấp.

Tôi nhấc điện thoại và nghe tiếng cô ấy vừa khóc vừa nói: “Tôi đã xem xong phần 7 của video giảng rõ chân tướng mà cô đã đưa tôi. Bây giờ tôi đã minh bạch và hiểu ra Pháp Luân Công là gì. Là một giáo viên, tôi đã lãng phí rất nhiều năm quý giá. Các học viên Pháp Luân Công đã trải qua một cuộc đàn áp khủng khiếp như vậy nhưng nó hoàn toàn bị che giấu – thật là một tội ác. Đừng lo lắng. Pháp Luân Công sẽ được minh oan. Chắn chắn như vậy. Khi ngày đó đến, người Trung Quốc sẽ chào đón Sư phụ Lý Hồng Chí trở về. Xin lỗi vì đã gọi cô muộn thế này. Tôi biết rằng mình sẽ không thể ngủ được nếu tôi không nói với cô cảm xúc của mình, nên tôi phải…”

Nghe cô ấy khóc, tôi cũng không cầm được nước mắt của mình.

Hai câu chuyện về cảnh sát biết được chân tướng

Tôi đã bị bắt giữ lần đầu tiên vào năm 2002 vì kiên định tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị đưa đến một trại giam, ở đó tôi gặp một người cảnh sát. Khi biết tôi là một giáo viên, cô ấy bắt đầu nguyền rủa: “Ồ, giáo viên các người rất hám lợi, viện cớ dạy thêm sau giờ học để kiếm lợi bất chính. Giáo viên còn được xếp phía trước hội ‘Tam Hoàng’.”

Tôi ôn hòa nói với cô ấy: “Những gì cô nói có thể là sự thật, nhưng cô đã mắng sai người. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn yêu cầu bản thân trở thành người tốt dựa trên các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi luôn tình nguyện dùng thời gian rảnh để dạy miễn phí cho học sinh bất kể họ giàu hay nghèo.”

Sau khi nghe tôi nói, cô ấy ngừng lăng mạ tôi và trở nên thân thiện hơn. Sau khi nói chuyện nhiều lần, tôi biết rằng cô ấy là cảnh sát chính nghĩa, không tham lam của cải phi nghĩa, và chỉ sống bằng đồng lương của mình. Cô ấy không có đủ tiền trả cho lớp học thêm của con mình, cho nên đối với những giáo viên chỉ dạy trong giờ thì không sao, còn đối với những giáo viên yêu cầu dạy thêm giờ cô ấy rất coi khinh.

Cô ấy đã tiếp cận tôi nhiều hơn nữa để nói chuyện. Tôi kể rằng tôi đã tập Pháp Luân Công như thế nào, thể chất và tinh thần được hưởng lợi ra sao sau khi tập luyện, và tôi đã trở thành người tốt dựa trên các nguyên lý của Chân – Thiện – Nhẫn như thế nào. Tôi cũng kể với cô về gia đình, nơi làm việc, học sinh của tôi và gia đình của họ đã đánh giá tôi ra sao. Sau đó cô ấy đã hiểu rõ hơn về Pháp Luân Công. Từ đó, cô ấy rất lịch sự với tôi và kính trọng tôi hơn.

Có lần trước một nhóm cảnh sát, cô ấy nói: “Hãy nhìn xem, các học viên Pháp Luân Công không hám lợi, không lợi dụng người khác và luôn nghĩ đến người khác trước. Có ai trong các người, những thành viên của ĐCSTQ, làm được như vậy? Các người có biết tôi nghĩ gì không? Pháp Luân Công là tốt.” Khi bị bắt lần thứ hai, tôi gặp một người cảnh sát khác trong trại tạm giam. Lúc đó, tôi đã tuyệt thực để phản đối bức hại và được đưa đến một bệnh viện để truyền nước. Một lần khi đang trong ca trực, anh ấy đã dùng tiền riêng để mua vài món ngon cho tôi ăn và muốn nói chuyện với tôi. Anh ấy nói: “Tôi hiểu rõ về Pháp Luân Công. Chỉ huy của chúng tôi cũng là một học viên. Nếu mọi người đều tập luyện Pháp Luân Công, xã hội sẽ được cải thiện và không cần công an nữa.” Người cảnh sát này bây giờ đã được thăng chức.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/4/“到那一天,我们中国人就迎李师父回来”-261130.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/12/135381.html

Đăng ngày: 16-10-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share