Bài viết được biên soạn theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 15-07-2025] Tôi năm nay 77 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Trong 28 năm qua, tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu, tôi muốn chia sẻ một vài trong số đó với các đồng tu.

Đắc Pháp

Trước khi biết đến Đại Pháp, tôi bị bệnh tim và chứng mất ngủ trầm trọng. Có những lúc tôi không ngủ được hơn mười ngày liên tục, thậm chí có khi cả nửa tháng. Khi con gái tôi ly hôn và phải vừa đi làm vừa nuôi con, tôi đã đề nghị giúp chăm sóc các cháu. Lúc đó, tôi cũng đang giúp con trai trông con, nấu nướng và lo toan mọi việc nhà. Con trai và con dâu tôi thường chơi mạt chược sau giờ làm và không hề giúp đỡ tôi, điều này khiến tôi cảm thấy bực bội và ấm ức.

Một đêm nọ, sau một thời gian dài mất ngủ, tôi đã vô tình uống quá nhiều thuốc ngủ. Sáng hôm sau, một người hàng xóm nhận thấy tôi không dậy đúng giờ như mọi khi, liền nói với con trai tôi: “Mẹ cháu từ trước đến nay chưa bao giờ ngủ dậy muộn như vậy.” Cảm thấy lo lắng, con trai tôi vào phòng và cố gắng đánh thức tôi, nhưng không thấy có phản ứng gì. Con trai vội vàng đưa tôi đến phòng cấp cứu của bệnh viện, nhờ vậy tôi đã qua khỏi.

Cuối năm đó (năm 1996), chồng tôi mang về một cuốn sách có tiêu đề là Chuyển Pháp Luân. Sách viết rất hay và tôi lập tức bị thu hút. Được truyền cảm hứng, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngay sau đó, sức khỏe của tôi đã được cải thiện, đầu óc minh mẫn hơn, tôi bắt đầu sống theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Con dâu tôi sống cùng chúng tôi trong suốt 30 năm. Trong thời gian đó, cháu chưa bao giờ nấu ăn hay làm việc nhà, điều này khiến tôi oán giận cháu. Nhưng sau khi học Pháp, tôi bắt đầu cân nhắc đến hoàn cảnh của cháu và nhìn nhận mọi việc từ góc độ của cháu. Nhận ra rằng con dâu phải đi làm cả ngày, tôi đã buông bỏ tâm oán giận và không còn trách móc con vì đã không phụ giúp việc nhà. Trong suốt những năm tu luyện, tôi không uống một viên thuốc nào và cũng không cần đến bất kỳ sự chăm sóc y tế nào. Ở tuổi 77, tôi vẫn khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ Lý vì sự cứu độ từ bi của Ngài.

Dưới đây chỉ là một vài trong số những kỳ tích mà tôi đã trải nghiệm được trên hành trình tu luyện của mình.

Phân phát tài liệu giảng chân tướng

Vào tháng 7 năm 1999, sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện ôn hòa. Tôi bị bắt và bị đưa đến một trại tạm giam, sau đó bị kết án hai năm trong một trại lao động cưỡng bức. Vào ngày thứ sáu, tôi có các triệu chứng của bệnh tim và được thả.

Lúc đó, một trong những điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại địa phương của chúng tôi đã bị phá hủy, điều đó có nghĩa là chúng tôi phải vận chuyển một lượng lớn tài liệu từ các khu vực khác. Sau khi trở về nhà, tôi đã phân phát những tài liệu này cho các học viên địa phương. Sống dưới bóng đen của ĐCSTQ, tôi đã không thể sống sót nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ.

Nhà tôi là một điểm học Pháp, thường có khoảng 35 học viên tham dự. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, chính quyền thường xuyên tìm cách sách nhiễu tôi. Tuy nhiên, họ chưa bao giờ gặp được tôi—họ luôn tới vào thời điểm tôi vừa rời đi hoặc chuẩn bị trở về. Đôi khi họ lục soát nhà tôi để tìm các vật dụng liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ không bao giờ tìm thấy bằng chứng nào, ngay cả khi họ đột nhập vào nhà tôi vào lúc nửa đêm.

Vào một ngày gió lớn, tôi chở một túi tài liệu nhỏ trên xe đạp. Người tôi thấp và gầy, gió thổi ngược mạnh đến nỗi tôi gần như không thể đi tiếp được. Tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Đột nhiên, tôi thấy một vòng tròn lớn xuất hiện phía trước xe đạp của mình, giúp tôi che gió. Tôi đã đạp xe một cách suôn sẻ trong phần còn lại của quãng đường và giao xong tài liệu. Sự việc đó đã xảy ra hơn 20 năm rồi, nhưng cảm giác vẫn như mới ngày hôm qua. Sư phụ thực sự luôn ở bên cạnh tôi.

Một lần khác, vào một ngày mưa, tôi mang một túi tài liệu lên tầng ba để giao cho một đồng tu. Tôi gõ cửa nhưng không có ai trả lời, vì vậy tôi liền đi xuống cầu thang để đợi. Tôi thầm nghĩ: “Thưa Sư phụ, xin hãy để họ sớm về nhà.” Khoảng mười phút sau, một cô gái đến gần tôi và hỏi: “Bác đang tìm ai ở nhà cháu ạ?” Lúc đầu, tôi không nhận ra cô ấy, nhưng khi cô ấy nhắc đến tên của người đồng tu, tôi đã đi theo cô ấy lên nhà.

Một lần khác, tôi phải vận chuyển hai bao tài liệu lớn bằng xe đạp. Chúng nặng đến nỗi tôi không thể đạp xe được, nên tôi đã cố gắng đẩy xe đi. Nhưng tôi không thể giữ cho bao tài liệu thăng bằng, chiếc xe cứ bị đổ xuống. Tôi lại cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Thật kỳ diệu, tôi đã có thể đạp xe một cách dễ dàng và thậm chí còn mang được cả hai bao tài liệu lên tầng sáu.

Vào khoảng năm 2020, tôi thấy các học viên khác dùng máy tính để truy cập trang web Minh Huệ và cảm thấy rất ngưỡng mộ họ. Một đồng tu tốt bụng đã cho tôi một chiếc máy tính và dạy tôi cách lên mạng. Mặc dù tôi chỉ học hết lớp năm, tôi tin rằng mình có thể học được. Với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã làm được. Tôi không chỉ học cách truy cập trang Minh Huệ mà còn học cách in tài liệu giảng chân tướng. Bây giờ tôi còn có thể giúp gửi danh sách những người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Sống sót sau cơn đột quỵ và tai nạn xe hơi

Một ngày vào năm 2014, toàn bộ nửa trái cơ thể tôi đột nhiên bị liệt. Khi con dâu nhờ tôi giúp làm bánh bao, tôi giải thích rằng tôi không thể cử động tay trái. Con dâu thấy lo lắng và muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi từ chối và nhờ con gọi cho hai đồng tu. Họ đã đến ngay lập tức và dìu tôi trong khi chúng tôi cùng nhau phát chính niệm. Tôi tin chắc rằng mình sẽ ổn và vẫn tiếp tục sinh hoạt như thường lệ.

Tôi đã nấu ăn và làm việc nhà bằng một tay. Vào mỗi buổi tối, tôi vẫn đi bộ hơn hai dặm để tham gia học Pháp nhóm. Mặc dù rất khó khăn, tôi chưa bao giờ bỏ một ngày nào. Từng chút một—và không cần bất kỳ phương pháp điều trị y tế nào—tôi đã hồi phục, và các triệu chứng không bao giờ quay trở lại nữa.

Vào ngày 3 tháng 10 năm 2024, trong khi cháu gái tôi đang lái xe chở tôi và chắt trai hai tuổi của tôi từ nông thôn về thành phố, xe của cháu đột ngột dừng lại. Khi chúng tôi ra khỏi xe, tôi mới nhận ra rằng chúng tôi đã gặp tai nạn. Tại ngã tư, một chiếc xe tải lớn đã đâm vào đuôi xe chúng tôi, khiến xe của cháu lao xuống một con mương sâu bên đường và làm hỏng nặng phần cốp xe. Đáng chú ý là cả ba chúng tôi đều thoát nạn mà không bị thương tích gì.

Cháu gái tôi lớn lên cùng những bài giảng của Sư phụ và cháu luôn ủng hộ việc tu luyện của tôi. Cháu thậm chí còn giúp tôi làm các việc Đại Pháp. Chắt trai của tôi cũng nghe các bài giảng của Sư phụ. Cả gia đình chúng tôi đều được hưởng phúc lành từ ánh sáng của Đại Pháp. Tôi biết chính Sư phụ đã bảo hộ ba thế hệ chúng tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Tôi hy vọng câu chuyện của mình sẽ truyền cảm hứng cho nhiều người hơn nữa tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp. Xin hãy ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Mong mọi người sẽ lựa chọn một tương lai tươi sáng và tốt đẹp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/15/496793.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/5/229221.html