Báo cáo: 18 trường hợp tử vong do bị cưỡng bức dùng thuốc độc tại tỉnh Sơn Đông
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-09-2025] Một thủ đoạn chính được ĐCSTQ áp dụng trong 26 năm bức hại Pháp Luân Công là giam giữ các học viên Pháp Luân Công hoàn toàn khỏe mạnh về mặt tinh thần trong các bệnh viện tâm thần, nhà tù và các trung tâm tẩy não, nơi họ bị tra tấn tàn bạo và bị cưỡng bức dùng thuốc điều trị tâm thần.
Việc cưỡng bức dùng thuốc chủ yếu được thực hiện bằng cách tiêm hoặc ép uống, thường đi kèm với sốc điện hoặc trói chân tay nạn nhân trong những tư thế đau đớn cực độ. Hậu quả thật tàn khốc: một số học viên bị mất thị lực hoặc thính giác; có học viên bị những cơn đau đầu dữ dội kéo dài; một số khác rơi vào trạng thái mê sảng; một số hoàn toàn bị tàn phế; và một số đã mất mạng.
Báo cáo này liệt kê 18 trường hợp học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Sơn Đông qua đời do bị cưỡng bức dùng thuốc và/hoặc bị tra tấn thể xác. Cuộc bức hại Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông là đặc biệt nghiêm trọng.
Trường hợp 1: Kỹ sư máy tính qua đời sau khi bị tiêm thuốc độc
Anh Tô Cương là kỹ sư máy tính tại Sinopec Tề Lỗ, thành phố Truy Bác, tỉnh Sơn Đông. Ngày 25 tháng 4 năm 2000, anh đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Công, và bị bắt. Ngày 23 tháng 5 năm 2000, anh bị đưa đến Bệnh viện Tâm thần Xương Lạc ở thành phố Duy Phường, và bị tiêm thuốc độc 2 lần mỗi ngày.
Sau khi bị tiêm thuốc trong 9 ngày, anh Tô được trả về cho cha mình vào ngày 31 tháng 5. Lúc đó, đôi mắt anh đã đờ đẫn vô hồn, phản ứng chậm chạp, chân tay cứng đờ, sắc mặt nhợt nhạt và cơ thể vô cùng yếu ớt. 8 ngày sau, vào ngày 10 tháng 6, anh Tô qua đời do suy tim ở tuổi 32.
Trường hợp 2: Người phụ nữ 33 tuổi qua đời trong bệnh viện tâm thần
Cô Mã Diễm Phương
Tháng 4 năm 2000, cô Mã Diễm Phương, một nhân viên của Nhà máy Gốm sứ Thành phố Chư Thành, tỉnh Sơn Đông, đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Ngày 9 tháng 6 năm 2000, cô bị bắt, sau đó bị đơn vị công tác giam giữ. Sau khi tuyệt thực để phản đối việc giam giữ phi pháp, cô bị đưa đến Bệnh viện Tâm thần Chư Thành. Tại đây, cô Mã bị ép uống thuốc tâm thần và bị tiêm thuốc. 2 tháng sau, cô qua đời tại bệnh viện vào tháng 8 năm 2000, khi mới 33 tuổi.
Trường hợp 3: Qua đời sau khi bị tiêm thuốc gây chết người
Cô Trương Phó Trân
Cô Trương Phó Trân là nhân viên của Công viên Hiện Hà, thành phố Bình Độ, tỉnh Sơn Đông. Tháng 11 năm 2000, cô đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công và bị bắt. Khi bị đưa về Bình Độ, trong nỗ lực tuyệt vọng để thoát thân, cô đã nhảy ra khỏi xe, bị thương nặng ở hông và phải nhập viện. Sau đó, cảnh sát đưa cô đến một trung tâm tẩy não, nơi cô bị trói vào giường trong tư thế đại bàng sải cánh trong một thời gian dài, khiến cô phải tiểu tiện ngay trên giường. Theo một nhân chứng, lính canh đã làm nhục cô bằng cách lột hết quần áo và cạo trọc đầu cô. Họ tiêm vào người cô những chất không rõ chủng loại, gây ra đau đớn dữ dội. Cô phải vật lộn trong đau đớn cho đến khi qua đời. Các quan chức Phòng 610 thành phố Bình Độ đã theo dõi toàn bộ quá trình. Cô Trương qua đời khi mới 38 tuổi.
Trường hợp 4: Người phụ nữ 44 tuổi qua đời ngay sau khi xuất viện
Năm 2001, cô Lý Lệ, cư dân thành phố Lai Dương, tỉnh Sơn Đông, bị bắt và bị giam giữ tại Bệnh viện Tâm thần thành phố Yên Đài. Không lâu sau khi được thả, cô bị phù toàn thân và lở loét khắp cơ thể. Ngày 9 tháng 12 năm 2001, cô qua đời ở tuổi 44.
Trường hợp 5: Người phụ nữ 58 tuổi suy sụp tinh thần và qua đời
Năm 1999, bà Trịnh Thục Cần, cư dân thành phố Long Khẩu, tỉnh Sơn Đông, bị bắt khi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Công. Bà bị đưa trở lại tỉnh Sơn Đông và bị giam giữ tại Bệnh viện Tâm thần thành phố Yên Đài. Tháng 6 năm 2002, bà bị suy nhược thần kinh và đã qua đời.
Trường hợp 6: “Lại thêm một người nữa qua đời”, cảnh sát thì thầm
Cô Trương Đức Trân
Cô Trương Đức Trân là giáo viên môn Sinh học tại Trường Trung học Cơ sở Số 6 huyện Mông Âm, tỉnh Sơn Đông. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, cô đã đến Bắc Kinh 3 lần để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Cô bị bắt giam 2 lần.
Ngày 19 tháng 9 năm 2002, cô Trương lại bị cảnh sát thuộc Phòng An ninh Nội địa huyện Mông Âm bắt giữ. Tại Trại giam Mông Âm, cô bị cảnh sát Bao Hy Đồng và Điền Liệt Cương đá và đánh bằng dùi cui cao su. Khi cô Trương tuyệt thực để phản đối, họ đã đưa cô đến Bệnh viện Trung Y huyện Mông Âm để bức thực.
Lôi Diên Thành – giám đốc Phòng 610 địa phương, Tôn Khắc Hải – giám đốc trại tạm giam, và Quách Hưng Bào – giám đốc bệnh viện, đã chỉ thị bác sỹ Vương Xuân Hiểu của trại tạm giam tiêm thuốc độc cho cô Trương. Ngày 31 tháng 1 năm 2003, đúng đêm giao thừa, cô qua đời sau mũi tiêm cuối cùng.
Một cảnh sát thì thầm: “Lại thêm một người nữa qua đời”.
Trường hợp 7: Người phụ nữ 58 tuổi qua đời trong đau đớn tột độ
Tháng 9 năm 2003, bà Vu Quế Trinh, ở thành phố Bình Độ, tỉnh Sơn Đông, bị bắt vì nói chuyện với người dân địa phương về Pháp Luân Công. Do sức khỏe yếu nên Trại Lao động Cưỡng bức Vương Thôn từ chối tiếp nhận bà. Đại Ngọc Cương thuộc Phòng 610 đã đưa bà Dư đến Bệnh viện Tâm thần Đồng Hòa. Các nhân viên ở đó đã trói bà trong tư thế đại bàng sải cánh, ép bà uống một vốc thuốc không rõ chủng loại và tiêm vào bà những loại thuốc phá hủy hệ thần kinh. Chẳng bao lâu sau, bà bắt đầu chảy nước dãi và mất kiểm soát cơ thể. Mắt bà trở nên đờ đẫn. Bà buồn ngủ cả ngày và thường xuyên bất tỉnh.
Minh họa tra tấn: Trói trong tư thế đại bàng sải cánh
Bà Vu được thả sau khi gia đình bà hối lộ 10.000 Nhân dân tệ. Về nhà, bà đau đớn tột độ khắp cơ thể. Một chân của bà bị liệt, và bà gần như không thể cử động. Cảnh sát vẫn thường xuyên sách nhiễu và đe dọa bà Vu tại nhà. Ngày 13 tháng 11 năm 2003, bà qua đời ở tuổi 55.
Trường hợp 8: Một người dân làng qua đời sau khi bị tiêm thuốc độc
Ngày 20 tháng 6 năm 2010, ông Vương Hưng Quốc, một người dân làng ở thành phố Duy Phường, tỉnh Sơn Đông, bị bắt khi đang trên đường về nhà sau ca làm đêm. Cảnh sát đã tiêm thuốc độc vào ông, sau đó thả ông vào ngày 28 tháng 6 năm 2010. Gia đình ông bị sốc khi chứng kiến những thay đổi của ông chỉ sau 8 ngày: ông gầy gò, mắt đờ đẫn, bị mất trí nhớ nghiêm trọng và mất khả năng tự chăm sóc bản thân. Một ngày nọ, ông đột nhiên nhớ ra rằng cảnh sát đã bịt mắt ông và tiêm thuốc vào ông trong thời gian giam giữ.
Ngày 15 tháng 9 năm 2011, ông Vương, cùng với vợ là bà Vu Tố Chi, bị bắt. Ông bị giam tại Trung tâm Tẩy não Nam Tôn trong 1 tuần, và được thả sau khi gia đình ông bị tống tiền 600 Nhân dân tệ.
Bà Vu bị đưa đến Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Số 1 tỉnh Sơn Đông để thụ án 1 năm. Trong thời gian vợ bị giam giữ, ông Vương phải vật lộn để tự lo liệu cuộc sống, và ông bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Ông qua đời 1 năm sau đó.
Trường hợp 9: Quản lý nhà máy qua đời sau 1 năm bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần
Năm 2001, ông Vương Thiếu Thanh, quản lý tại Nhà máy Bông Số 2 thành phố Đức Châu, tỉnh Sơn Đông, bị bắt và bị kết án 2 năm lao động cưỡng bức tại Trại Lao động Cưỡng bức Số 2 tỉnh Sơn Đông. Trong thời gian giam giữ, ông thường xuyên bị nhốt trong phòng biệt giam, và bị còng hai tay ra sau lưng rồi treo ngược lên.
Minh họa tra tấn: Còng tay ra sau lưng và treo lên
Năm 2003, không lâu sau khi được trả tự do, ông Vương lại bị bắt vì nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Ông bị giam giữ tại Bệnh viện Tâm thần Thành phố Đức Châu hơn 1 năm, và bị suy nhược thần kinh. Tháng 7 năm 2005, ông qua đời ở tuổi 42.
Trường hợp 10: Người phụ nữ qua đời trong phòng chăm sóc đặc biệt
Ngày 27 tháng 4 năm 2002, bà Từ Đức Tồn, ở thành phố Tào Trang, tỉnh Sơn Đông, bị cảnh sát của Đồn Công an Giải Phóng Bắc Lộ bắt giữ. Ngày hôm sau, bà trốn thoát được và buộc phải rời nhà sống phiêu bạt suốt 8 năm để tránh bị cảnh sát bắt.
Sau khi trở về nhà để chăm sóc con trai và mẹ chồng già cả vào ngày 30 tháng 4 năm 2010, bà lại bị bắt vào ngày 2 tháng 5 và bị kết án 2 năm lao động cưỡng bức. Năm 2012, khi được trả tự do, bà Từ rơi vào tình trạng kiệt quệ không rõ nguyên nhân. Bà nghi ngờ lính canh đã bỏ chất độc vào thức ăn.
Sức khỏe của bà Từ ngày càng suy sụp, và bà được đưa đến Bệnh viện Thành phố Tào Trang vào ngày 1 tháng 9 năm 2013. Ban đầu, các bác sỹ từ chối điều trị, nhưng khi biết bà là một học viên Pháp Luân Công, một bác sỹ nói: “Chúng tôi sẽ điều trị cho bà bằng loại thuốc dành cho Pháp Luân Công”.
Lúc 5 giờ sáng ngày 6 tháng 9 năm 2013, bà Từ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Trên đường đi, bà hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Một phút sau, bác sỹ thông báo bà đã qua đời vì “chết não”. Bà hưởng dương 52 tuổi.
Trường hợp 11: Công nhân nhà máy bông qua đời vì bị tiêm thuốc độc
Cô Từ Quế Cần
Tháng 1 năm 2002, cô Từ Quế Cần, công nhân Nhà máy Bông Đại Hà ở thành phố Thái An, tỉnh Sơn Đông, bị kết án 1 năm lao động cưỡng bức vì phân phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Công. Trong thời gian thụ án tại Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Số 1 tỉnh Sơn Đông, cô bị đánh đập, bị cấm ngủ, bị bắt đứng hoặc cúi gập người trong nhiều giờ. Thậm chí hai ngày trước khi được trả tự do, lính canh vẫn cố ép cô ký vào tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.
Cũng trong những ngày cuối cùng của án lao động, cô Từ bị tiêm 4 lọ thuốc phá hủy thần kinh. Mặt cô sưng lên và lưỡi bị cứng đờ. Cơ thể cô bị tê liệt, và trí nhớ bị suy giảm nghiêm trọng. Sau khi trở về nhà, tình trạng thể chất và tinh thần của cô ngày càng tệ hơn. Ngày 10 tháng 12 năm 2002, sau 9 ngày được thả tự do, cô đã qua đời ở tuổi 38.
Trường hợp 12: Công nhân nhà máy bông qua đời sau 2 ngày bị tiêm chất độc
Tháng 12 năm 1999, bà Từ Quang Lan, một người dân làng ở thành phố Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông, đi cùng gia đình đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Công. Bà bị đánh đập và bị đưa trở lại Sơn Đông.
Khi xe đến thành phố Thái An, bà Từ bắt đầu nôn ra máu, có thể là do bà bị đánh đập ở Bắc Kinh. Khi đến huyện Ân Nam, cảnh sát đưa bà đến bệnh viện địa phương và tiêm cho bà một loại thuốc không rõ chủng loại. 2 ngày sau khi được thả, bà đã qua đời ở tuổi 68.
Trường hợp 13: Nhân viên công ty thuốc lá qua đời sau 3 lần bị tiêm thuốc độc
Ông Vương Tân Bác
Ông Vương Tân Bác làm việc tại Công ty Thuốc lá huyện Trương Điếm, thành phố Truy Bác, tỉnh Sơn Đông. Ngày 15 tháng 10 năm 2000, ông bị bắt, và vào năm 2001, ông bị kết án 3 năm lao động cưỡng bức vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Sau khi được bảo lãnh y tế, ông đã rời nhà sống phiêu dạt để tránh bị cảnh sát bắt.
Năm 2003, ông Vương lại bị bắt vì in tài liệu Pháp Luân Công. Ông bị Tòa án huyện Trương Gia Điếm kết án 13 năm tù. Tháng 10 năm 2005, lính canh tại Nhà tù tỉnh Sơn Đông cấm ông ngủ 4 ngày liên tiếp. Họ cũng thay phiên nhau đánh đập ông, không cho ông ăn uống gì trong suốt thời gian đó. Ông bị phù nề toàn thân và bất tỉnh.
Sau đó, lính canh đưa ông Vương đến bệnh viện. Ngay khi ông bắt đầu hồi phục, bác sỹ tiêm cho ông 3 liều thuốc không rõ chủng loại. Ngày 29 tháng 1 năm 2006, ông được trả tự do trong tình trạng tính mạng nguy kịch. Ông qua đời 2 tuần sau đó, vào ngày 10 tháng 2 năm 2006, ở tuổi 48.
Trường hợp 14: Huấn luyện viên bóng chuyền qua đời nghi do bị tiêm thuốc độc từ nhiều năm trước
Bà Vương Kim Hương
Bà Vương Kim Hương là một huấn luyện viên bóng chuyền tại thành phố Duy Phường, tỉnh Sơn Đông. Tháng 10 năm 2005, bà bị bắt vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công tại Bắc Kinh, và bị kết án 2 năm tại Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc. Trong thời gian bị giam giữ, bà liên tục bị tiêm thuốc không rõ chủng loại, khiến sức khỏe của bà suy yếu. Sau đó, bà được tại ngoại.
Năm 2010, bà Vương chuyển đến Canada. Trong một lần kiểm tra sức khỏe, bác sỹ cho biết tình trạng của bà rất nguy kịch, và bà có thể qua đời bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, bà mới nhận ra tình trạng sốt nhẹ kéo dài và các vết loét sâu ở bàn chân và cẳng chân của bà có thể là dấu hiệu cho thấy bà bị nhiễm độc từ các lần bị tiêm thuốc trong trại lao động. Tháng 9 năm 2011, bà qua đời ở tuổi 59.
Trường hợp 15: Nhân viên công ty thương mại ô tô qua đời trong tình huống đáng ngờ
Anh Điền Thế Thần
Anh Điền Thế Thần là nhân viên của Công ty Kinh doanh Ô tô Phúc Điền Bắc Kinh. Trong một chuyến công tác tại Nigeria, anh tích cực nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Công, và bị Đại sứ quán Trung Quốc tại Nigeria theo dõi. Ngày 29 tháng 12 năm 2011, khi trở về Bắc Kinh, anh Điền bị bắt tại sân bay và bị thẩm vấn trong 4 giờ. Cảnh sát ép anh từ chức, và anh trở về quê nhà ở Sơn Đông vào ngày 30 tháng 12 năm 2011.
Từ chiều ngày 1 tháng 1 năm 2012, anh Điền bắt đầu cảm thấy cơ thể yếu đi. Tối ngày 2 tháng 1, anh bị sốt và tiêu chảy. Ban đầu, anh nghĩ có thể là do lệch múi giờ, và chưa thích nghi được. Anh nghĩ mình sẽ khỏe hơn sau vài ngày nghỉ ngơi. Nhưng đến ngày 5 tháng 1, tình trạng của anh trở nên tồi tệ hơn. Đến ngày 7 tháng 1, vùng da, mắt và nước tiểu của anh đều sẫm màu, anh bị tiêu chảy, nôn mửa và mất vị giác. Sáng ngày 16 tháng 1, anh qua đời ở tuổi 31.
Ban đầu, gia đình anh Điền không nghĩ có điều gì bất thường, cho đến khi một số người thân đến viếng cho rằng anh có thể đã bị đầu độc. Sau khi hỏa táng thi thể anh, họ nhận thấy xương của anh có sắc đỏ, đặc biệt là xương ở phần thân trên.
Trường hợp 16: Nghệ nhân trang trí qua đời sau khi bị tra tấn và bị cưỡng bức tiêm thuốc
Ông Tiền Pháp Quân
Cuối năm 2000, ông Tiền Pháp Quân, một nghệ sỹ trang trí nghệ thuật tại thành phố Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông, đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Công, và bị bắt tại ga tàu Quân An. Sau khi bị đưa đến đồn công an, ông bị đánh bằng dùi cui có đinh, bị tát vào mặt và bị đẩy vào tường.
Ông Tiền đã trốn thoát được, nhưng lại bị bắt vào ngày 17 tháng 2 năm 2003. Ngày hôm sau, ông bị đưa đến Trại Lao động Cưỡng bức Số 2 tỉnh Sơn Đông để thụ án 2 năm. Tại đây, ông liên tục bị đánh đập, bị treo cổ tay, bị bức thực, bị cấm ngủ, bị bắt ngồi trên ghế đẩu nhỏ trong nhiều giờ liền mà không được nhúc nhích, bị sốc điện bằng dùi cui điện, bị biệt giam và bị tiêm thuốc không rõ chủng loại.
Ông Tiền bị bắt giữ lần cuối cùng vào ngày 23 tháng 9 năm 2011, sau đó bị đưa đến Trung tâm Tẩy não Thành phố Lâm Nghi. Lính canh trói ông lại và bức thực ông bằng chất độc, khiến ông trở nên suy nhược. Họ để ống dẫn thức ăn trong người ông để không phải đưa vào mỗi lần tra tấn. Họ cũng đánh đập ông Tiền khiến ông bị thương tích nghiêm trọng. Ông không thể đi lại và phải được khiêng đi.
Trước lần bức thực vào ngày thứ 5, các nhân viên trung tâm tẩy não cho ông xem các bức ảnh chụp các học viên Pháp Luân Công khác bị trói vào “giường tử thần” và bị bức thực, nhưng ông vẫn không dao động. Sau đó, họ trói chặt chân tay ông vào bốn góc giường đến nỗi ông không thể cử động và la hét trong đau đớn tột cùng.
Ngày 28 tháng 10 năm 2011, ông Tiền bị chuyển đến Trại Lao động Cưỡng bức Số 2 tỉnh Sơn Đông. Ông tuyệt thực để phản đối, và bị bức thực. Trong quá trình bức thực ông, bác sỹ Trương của trại lao động liên tục rút ống dẫn thức ăn ra vào nhằm gây thêm đau đớn cho ông.
Ông Tiền nôn mửa sau mỗi lần bị bức thực. Ông cũng cố gắng rút ống dẫn ra nhưng không được. Ông thường xuyên bị co giật và bị ngã khỏi giường. Đôi khi ông mất kiểm soát việc tiểu tiện.
Các tù nhân cùng phòng giam nhận thấy ông Tiền sắp chết, và báo cáo tình hình của ông với một đội trưởng. Người này đáp: “Các người lo cái gì? Nếu ông ta chết, chúng tôi sẽ ném ông ta ra ngoài”. Các lính canh vẫn tiếp tục bức thực ông.
Sau cùng, các cán bộ trại lao động cưỡng bức đưa ông Tiền đến Bệnh viện Ba San để cấp cứu. Ông bị tiêm một loại thuốc không rõ chủng loại vào chân phải. Sau đó, tình trạng của ông xấu đi nhanh chóng, và ông được xuất viện vào tháng 2 năm 2012.
Sau khi trở về nhà, sức khỏe của ông Tiền không hồi phục. Ông không thể đi lại và cảm thấy rất đau đớn. Bàn chân phải của ông bị mưng mủ nghiêm trọng, và bị chảy mủ tại vị trí tiêm. Trong những ngày cuối đời, ông gần như không thể cử động chân tay. Ông cần người giúp để ăn, uống hoặc đi vệ sinh. Ông thậm chí không thể ra khỏi giường. 14 tháng sau, ông Tiền qua đời vào ngày 17 tháng 4 năm 2013, ở tuổi 44.
Trường hợp 17: Người đàn ông Sơn Đông qua đời sau khi bị tiêm 7 liều thuốc độc vài năm trước đó
Ông Vương Duy Hòa, cư dân thành phố Giao Châu, tỉnh Sơn Đông, đã qua đời sau khi bị tiêm 7 mũi thuốc độc tại một bệnh viện tâm thần vài năm trước đó.
Ông Vương, cùng vợ là bà Pháp Tú Phương, con gái Vương Bình, và con trai Vương Minh Kiến đều được thụ ích từ việc tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, họ đến Bắc Kinh 2 ngày sau để tìm kiếm công lý. Cả 4 người đều bị bắt và bị giam giữ hơn 3 tháng.
Ngày 6 tháng 1 năm 2000, gia đình ông lại đến Bắc Kinh và lại bị bắt giữ. Sau khi bị đưa trở lại Sơn Đông, họ bị đánh đập dã man. Ông Vương Duy Hòa không thể ăn trong 6 ngày do những cơn đau từ những vết thương vì bị đánh đập. Ông khó thở và đau đớn khắp người. Khoảng 3 tháng sau, ông và vợ bị chuyển đến một bệnh viện tâm thần. Khi đến nơi, ông Vương bị tiêm thuốc. Vài ngày sau, ông luyện các bài công pháp Pháp Luân Công và được bác sỹ Dương Thành Siêu khám. Dương đá ông và kéo lê ông qua lại giữa phòng giam và hành lang. Sau đó, hắn trói ông Vương lại trong tư thế đại bàng sải cánh, và trong 1 đêm đã tiêm vào người ông 7 mũi thuốc độc.
Sau khi bị tiêm thuốc, ông Vương bất tỉnh. Khi tỉnh lại vào ngày thứ ba, ông không thể cử động được. Ông sùi bọt mép và nói lắp bắp. Ông cũng bị mất kiểm soát tiểu tiện và không biết cách đắp chăn. Sau đó, ông mắc chứng rối loạn tâm thần và qua đời vài năm sau đó (chưa rõ thời gian chính xác).
Trường hợp 18: Một phụ nữ khỏe mạnh về tinh thần bị tiêm thuốc tại 2 bệnh viện tâm thần, qua đời 9 tháng sau đó
Trong vòng 2 ngày, một phụ nữ khỏe mạnh về tinh thần đã bị giam giữ tại 2 bệnh viện tâm thần khác nhau, nơi cô bị tiêm thuốc an thần và các loại thuốc không rõ chủng loại. Sau khi được xuất viện, sức khỏe của cô dần suy giảm, rơi vào tình trạng lúc nhớ lúc quên, và sau cùng cô mất khả năng tự chăm sóc bản thân. Rạng sáng ngày 28 tháng 7 năm 2025, cô qua đời ở tuổi 38, để lại người chồng mới cưới.
Cô Lưu Binh Hoan, quê ở thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông, liên tục bị bức hại vì đức tin. Từ năm 2008 đến năm 2009, cô bị cưỡng bức lao động 1 năm. Sau một lần bị bắt khác vào ngày 30 tháng 12 năm 2021, cô bị giam giữ 1 ngày. Để tránh bị bức hại thêm, cô Lưu đã chuyển đến huyện Dương Sơn, thành phố Thanh Viễn, tỉnh Quảng Đông.
Sáng ngày 14 tháng 6 năm 2022, cảnh sát từ Phòng An ninh Nội địa huyện Dương Sơn và Đồn Công an Thành Bắc đột nhập vào căn nhà thuê của cô Lưu, và bắt giữ cô cùng một học viên khác là ông Chung Vĩnh Hưng. Hai người bị giam tại đồn công an trong 2 ngày, sau đó bị tạm giữ hành chính 5 ngày. Cô Lưu được tại ngoại sau khi trại giam từ chối tiếp nhận do cô bị huyết áp cao.
Cảnh sát theo dõi chặt chẽ cô Lưu, và bắt giữ cô một lần nữa vào đêm ngày 29 tháng 9 năm 2024. Họ đưa cô đến Bệnh viện Tâm thần Từ Hàng ở huyện Dương Sơn, nơi cô bị trói và liên tục bị tiêm thuốc an thần.
Ngày hôm sau, cảnh sát đưa cô Lưu đến Trại tạm giam Thanh Tân, nhưng bị từ chối tiếp nhận sau khi kết quả khám sức khỏe bắt buộc cho thấy huyết áp tâm thu của cô là trên 200mmHg (mức bình thường là 120 hoặc thấp hơn). Thay vì trả tự do cho cô, cảnh sát lại đưa cô đến Bệnh viện Nhân dân Số 3 thành phố Thanh Viễn (một bệnh viện tâm thần khác), tại đây cô lại bị tiêm thuốc an thần cùng với các loại thuốc không rõ chủng loại khác. Cô bị mất trí nhớ tạm thời, bị choáng váng và lú lẫn.
Ngày 1 tháng 10 năm 2024, em trai cô, anh Lưu Binh Lỗi, vội vã đi từ tỉnh Sơn Đông đến huyện Dương Sơn. Anh liên hệ với tất cả các trại giam địa phương nhưng không tìm thấy tung tích chị gái. Lúc 11 giờ tối ngày 3 tháng 10, em gái anh và một cảnh sát từ thành phố Tế Nam đã gọi điện cho anh, thông báo anh đến Bệnh viện Nhân dân Số 3 thành phố Thanh Viễn để làm thủ tục xuất viện cho cô Lưu.
Anh Lưu nhận thấy chị gái mình trông tiều tụy và yếu ớt. Cô nói mình đã tuyệt thực kể từ khi bị bắt. Một cảnh sát ở Tế Nam lại gọi điện, và khăng khăng yêu cầu anh Lưu làm người bảo lãnh cho chị gái mình tại ngoại hoặc quản thúc tại gia. Cả anh và cô Lưu đều từ chối, nhưng cảnh sát Tế Nam cùng cảnh sát Dương Sơn vẫn áp đặt lệnh quản thúc tại gia đối với cô Lưu, và đe dọa sẽ truy tố cô sau.
Cô Lưu không thể hồi phục và đã qua đời vào ngày 28 tháng 7 năm 2025.
Báo cáo liên quan:
Sự tra tấn tinh thần và thí nghiệm trên thân thể người của ĐCSTQ đối với các học viên Pháp Luân Công
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/5/499135.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/7/229717.html