Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 19-07-2025] Sư phụ yêu cầu chúng ta tu luyện phù hợp với xã hội người thường ở mức độ tối đa. Đó là vì người tu luyện phải chiểu theo yêu cầu của Pháp để chỉ đạo việc tu luyện của mình. Nếu một người thuận theo người thường mà quên rằng chúng ta là người tu luyện, thì chúng ta chỉ là người thường. Điều người thường coi là “tốt” có thể không thực sự tốt, và điều họ thấy là “xấu” có thể không hẳn là xấu. Chỉ những gì phù hợp với đặc tính vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn mới thực sự là tốt.

Các học viên đều hiểu tiêu chuẩn này, nhưng nhiều người vẫn gặp khó khăn khi áp dụng vào bản thân—đặc biệt là khi bị cái tình làm cho dao động. Những lúc như vậy, thật khó để phân biệt việc gì nên làm và việc gì không nên làm, và người ta có thể không đối diện với khổ nạn một cách lý trí. Một số học viên đã bị cựu thế lực dùi vào sơ hở và phải chịu nhiều hình thức bức hại khác nhau. Một số hình thức bức hại này diễn ra âm thầm và khó phát hiện, nên các học viên có thể thờ ơ và không cảnh giác. Nhiều người thậm chí còn nói rằng họ đang “thuận theo người thường” để biện minh cho hành động của mình.

Thông qua học Pháp, chúng ta hiểu rằng các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp gánh vác sứ mệnh trọng đại là trợ Sư cứu độ chúng sinh. Bất kể gặp phải khảo nghiệm nào, chúng ta cũng phải đánh giá chúng từ góc độ cứu người. Nếu tâm tính của chúng ta không có vấn đề gì, thì có khả năng cựu thế lực đang can nhiễu bằng cách bức hại chúng ta. Một trong những phương pháp nổi bật nhất của chúng là lợi dụng cái tình mà chúng ta chưa tu bỏ hết. Một số học viên đã mất đi thân người vì điều này, trong khi những người khác bị mắc kẹt trong những khổ nạn kéo dài và không thể hoàn thành sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp—dẫn đến những hậu quả đáng lo ngại.

Tôi muốn chia sẻ những gì tôi đã trải qua. Tôi hy vọng nó có thể mang lại những hiểu biết hữu ích.

Bố chồng tôi bị đột quỵ

Cuối năm 2020, khi nhóm học Pháp của chúng tôi đang tích cực tham gia giảng chân tướng về cuộc bức hại và trợ Sư cứu người, bố chồng tôi đột nhiên bị đột quỵ và bất tỉnh. Ông được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Sau khi cấp cứu, bệnh viện đã ra thông báo tình trạng nguy kịch và yêu cầu gia đình chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Họ nói kết quả tốt nhất có thể là ông sẽ sống trong trạng thái thực vật.

Ban ngày chồng tôi đi làm, tối đến thì vào bệnh viện ở cùng bố. Em trai chồng tôi chăm sóc ông vào ban ngày. Tôi thì chuẩn bị bữa ăn, đưa đồ ăn và giặt quần áo cho bố chồng. Tôi cũng cố gắng làm tốt ba việc. Nhóm học Pháp và công việc liên quan đến Đại Pháp của chúng tôi hầu như không bị ảnh hưởng. Trong bệnh viện, chúng tôi tận dụng mọi cơ hội để bật các bài giảng của Sư phụ cho bố chồng đang bất tỉnh nghe. Vài ngày sau, ông bắt đầu cử động được một ngón tay và có thể nghe thấy chúng tôi nói chuyện. Khi tôi hỏi ông có biết tôi là ai không, ông đã ra hiệu “có” bằng ngón tay. Vài ngày sau, ông mở mắt. Mặc dù vẫn chưa nói được, nhưng ông đã viết lên một cái bảng. Dù tình trạng nghiêm trọng, ông không hề đau đớn. Ông vẫn bình tĩnh và đôi khi còn mỉm cười.

Các nhân viên bệnh viện không thể hiểu sự hồi phục của bố chồng tôi. Theo kết quả chụp chiếu, họ nói rằng lẽ ra ông không thể sống được—họ cảm thấy điều đó thật kỳ lạ. Vì lý do an toàn, chúng tôi không nói cho họ biết chúng tôi đang làm gì để giúp ông. Chúng tôi cẩn thận khi ngồi thiền hoặc nghe Pháp trong phòng bệnh.

Một ngày nọ, bố chồng tôi tỉnh dậy và viết một câu lên bảng: “Tôi muốn tu luyện.” Mặc dù chữ viết nguệch ngoạc, chúng tôi vẫn có thể đọc rõ những gì ông viết. Ông còn viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chúng tôi biết Sư phụ từ bi đã cứu mạng ông.

Một bệnh nhân khác không bị bệnh nặng như bố chồng tôi lại rên rỉ đau đớn và gây náo loạn. Người nhà của bệnh nhân đó rất ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của bố chồng tôi và tò mò về việc chúng tôi đang cho ông nghe gì. Tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho họ. Hai chị em gái nói rằng họ cũng muốn nghe, nên tôi đã đưa cho mỗi người một thiết bị đã tải sẵn các bài giảng của Sư phụ và video hướng dẫn luyện công.

Sau một tháng ở bệnh viện, bố chồng tôi được xuất viện và về nhà. Đó là lúc một số vấn đề nảy sinh: em trai chồng tôi, đã ngoài 50 tuổi, nói rằng cậu ấy không thể chịu đựng được về mặt thể chất và nhất quyết yêu cầu tôi tiếp quản việc chăm sóc người bố chồng hoàn toàn phụ thuộc. Mẹ chồng tôi, dù sức khỏe tốt nhưng có mối quan hệ căng thẳng với chồng và từ chối để ông về nhà của họ, bà bảo chúng tôi tự tìm giải pháp—bà không quan tâm chúng tôi đưa ông đi đâu. Trớ trêu thay, ngôi nhà họ đang ở thực chất thuộc về chúng tôi.

Xử lý tình huống từ góc độ của Pháp

Đối mặt với tình thế khó xử này, chồng tôi đã cân nhắc việc nghỉ làm để chăm sóc bố toàn thời gian. Tôi không đồng ý, vì điều đó sẽ khiến anh ấy kiệt sức hoàn toàn. Tôi đã chia sẻ suy nghĩ của mình với anh ấy: không có gì chúng ta gặp phải là ngẫu nhiên, và chúng ta phải nhìn nhận mọi thứ từ góc độ tu luyện. Chúng ta không thể để cựu thế lực lợi dụng cái tình mà chúng ta chưa tu bỏ hết. Trước hết, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta không được trì hoãn việc tu luyện của mình—đặc biệt là nỗ lực cứu người. Chồng tôi đã đồng ý.

Tôi cũng chia sẻ suy nghĩ của mình về đạo đức: xã hội vẫn tôn trọng quan niệm truyền thống rằng nam nữ thụ thụ bất thân—đặc biệt là giữa bố chồng và con dâu. Nếu trong gia đình thực sự không có đàn ông, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác và sẽ chăm sóc ông, nhưng chúng tôi có ba người đàn ông khỏe mạnh và một người mẹ chồng có khả năng. Tôi cảm thấy việc một người con dâu đảm nhận vai trò này là không phù hợp—nó đi ngược lại cả chuẩn mực xã hội và đạo đức gia đình. Tôi đề nghị con trai chúng tôi về nhà để thay cho em trai chồng tôi. Con trai tôi đã đồng ý và cháu cũng tin rằng việc mẹ chăm sóc ông nội là không phù hợp. Vấn đề đã được giải quyết như vậy.

Vấn đề thứ hai là: bố chồng tôi nên ở đâu? Tôi tin rằng chúng ta không được để cựu thế lực tạo ra ma nạn tài chính cho chúng ta. Chúng tôi không đủ khả năng để thuê một nơi khác hoặc đưa bố chồng tôi vào viện dưỡng lão—đặc biệt là khi ông quyết tâm về nhà. Nếu chúng tôi đưa ông vào viện dưỡng lão, ông sẽ mất đi môi trường tốt để học Pháp, vì ở nhà ông có thể học cùng chúng tôi. Hơn nữa, nếu chúng tôi đưa ông đi trái với ý muốn của ông, ông có thể chết vì đau buồn. Chúng tôi không thể để điều đó xảy ra. Nếu ông sẵn lòng và chúng tôi có đủ khả năng tài chính, đó sẽ là một câu chuyện khác. Nhưng điều kiện tiên quyết là nó không được can nhiễu đến việc tu luyện và cứu độ chúng sinh của chúng tôi.

Về thái độ của mẹ chồng, chúng tôi không để bụng—chúng tôi chỉ giải thích rõ ràng mọi việc cho bà. Tôi cũng nhận ra rằng các nhân tố phụ diện đằng sau bà đang thao túng bà để can nhiễu chúng tôi. Do đó, chồng tôi và tôi đã phát chính niệm để thanh trừ những nhân tố tà ác đó và ngăn chúng lợi dụng bà để phá hoại nỗ lực cứu người của chúng tôi. Chúng tôi kiên quyết nói với bà rằng chúng tôi không thể chấp nhận yêu cầu vô lý của bà.

Thứ nhất, điều bà muốn là trái với ý muốn của bố chồng tôi. Thứ hai, ngôi nhà thuộc về chúng tôi—và là để cả hai ông bà ở. Nếu bà không cho ông ở, thì bà nên là người rời đi. Chúng tôi phải đối xử công bằng với cả hai. Yêu cầu của bà không hợp lý vì ngôi nhà rộng hơn 860m2 và trống không. Nhưng bà không cho chồng mình ở, lại khăng khăng đòi chúng tôi thuê nơi khác cho ông hoặc đưa ông vào viện dưỡng lão.

Chồng tôi nói với bà rằng hàng xóm sẽ chỉ trích và nói bà là người vô tâm. Chúng tôi đã hỏi ý kiến vợ chồng em trai chồng tôi và họ đều phản đối quan điểm của bà. Dù bà có la lối thế nào, chúng tôi vẫn không lay chuyển. Chồng tôi và tôi chỉ tiếp tục phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác đằng sau bà. Cuối cùng, bố chồng tôi đã vui vẻ chuyển vào phòng riêng của mình và tôi có thể tiếp tục làm ba việc mà không bị gián đoạn.

Bởi bố chồng tôi hoàn toàn không thể cử động và nặng hơn 100 kg (khoảng 200 pounds), ngay cả chồng và con trai khỏe mạnh của tôi cũng thấy kiệt sức khi chăm sóc ông—đặc biệt là khi họ phải nâng ông lên để đi vệ sinh hoặc tắm rửa. Mặc dù cả gia đình hàng ngày đều học Pháp cùng ông và da ông trở nên trắng trẻo, trẻ trung hơn, thường vui vẻ và thậm chí còn đùa giỡn với chúng tôi qua việc viết lên bảng, tôi nhận ra rằng ông khó có thể tiến bộ hơn nữa trong tu luyện.

Tôi nhớ những gì Sư phụ giảng trong sách Chuyển Pháp Luân:

“Đọc cho người bệnh cuốn sách này, nếu như người bệnh có thể tiếp thu, thì có thể trị bệnh, tuy nhiên hiệu quả đối với những người có nghiệp lực to nhỏ khác nhau là khác nhau.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi không biết duyên phận của bố chồng tôi với Đại Pháp là gì hay ông còn lại bao nhiêu thời gian—đó không phải là việc chúng tôi quyết định. Là người tu luyện, chúng tôi chỉ cần giữ vững tâm tính và làm những gì chúng tôi cần phải làm.

Chồng tôi bắt đầu có vấn đề về sức khỏe và con trai tôi nói rằng cháu rất mệt. Điều đó khiến tôi phải chú ý: có điều gì đó không ổn—chúng tôi không thể tiếp tục như thế này. Nếu chúng tôi tiếp tục, chồng và con trai tôi sẽ gặp nguy hiểm. Phải chăng cựu thế lực đang lợi dụng một chấp trước người thường nào đó ẩn giấu của chúng tôi? Có lẽ nó đang làm chúng tôi kiệt sức bằng cách lợi dụng tình cảm với bố chồng mà chúng tôi chưa buông bỏ hết? Vì vậy, tôi đã thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, nếu chúng con đã đạt tiêu chuẩn ở tầng của mình trong cách xử lý ở tình huống này, xin Sư phụ hãy quyết định cho chúng con. Chúng con tuyệt đối không cho phép cựu thế lực lợi dụng cái tình của chúng con. Chúng con chỉ chấp nhận những gì Sư phụ an bài cho chúng con.”

Bố chồng tôi đã qua đời, trong khi đang niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sau khi chúng tôi học Pháp vào tối Tết Nguyên Tiêu (ngày 15 tháng Giêng Âm lịch). Từ khi phát bệnh đến khi qua đời, chỉ vỏn vẹn một tháng rưỡi, và ông không hề phải chịu đau đớn—ông ra đi một cách thanh thản. Các nhân viên y tế đến xử lý thi thể của ông nói rằng họ chưa bao giờ thấy một người 80 tuổi nào trông sạch sẽ và trẻ trung như vậy. Chúng tôi biết Sư phụ đã tịnh hóa thân thể ông. Da ông từ vàng dần trở nên hồng hào và ông trông trẻ hơn. Sau khi hỏa táng, nhân viên phụ trách xử lý tro cốt của ông nói: “Đây có thực sự là một người già không? Tôi chưa bao giờ thấy xương cốt nào chắc khỏe như thế này—chúng giống như của một thanh niên.”

Tôi đã mơ thấy bố chồng tôi vài ngày sau khi ông qua đời. Dường như ông đã chuyển sinh đến một quốc gia, nơi đây mọi người có thể tự do tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trải nghiệm này đã làm sâu sắc thêm sự hiểu biết của tôi rằng Sư phụ luôn dõi theo chúng ta và các thành viên trong gia đình. Sư phụ sẽ an bài mọi thứ một cách tốt nhất miễn là chúng ta tin tưởng vào Ngài và Pháp, buông bỏ danh, lợi, tình. Chúng ta phải tu luyện tốt bản thân, làm ba việc, giữ cho nền tảng tu luyện của mình ngay chính, nhớ rằng chúng ta đang trợ Sư chính Pháp và cứu người là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.

Sau khi bố chồng tôi qua đời, chúng tôi không lập bàn thờ có ảnh như người thường làm. Tang lễ diễn ra đơn giản và gia đình chúng tôi đồng ý với cách làm này. Chúng tôi giải thích rằng việc trưng bày ảnh của người đã khuất trong nhà không tốt lành và có thể mang năng lượng xấu, vì vậy gia đình đã chấp nhận.

Trên thực tế, miễn là chúng ta buông bỏ chấp trước, nghĩ thiện lương cho người khác, và giải thích mọi việc bằng lòng từ bi và trí huệ, người thường có thể hiểu và chấp nhận những gì chúng ta nói. Tất nhiên, hoàn cảnh của mỗi gia đình là khác nhau nhưng hoàn cảnh của chúng ta là phản ánh của sự tu luyện của chúng ta. Là người tu luyện, chúng ta phải giữ mình theo tiêu chuẩn của người tu luyện. Chúng ta không thể làm những gì không nên làm chỉ vì sợ làm phật lòng gia đình. Việc thỏa hiệp nguyên tắc để đáp ứng mong đợi của người thường có nghĩa là chúng ta không phải là người tu luyện chân chính. Việc không hành động theo tiêu chuẩn của người tu luyện sẽ đem đến khổ nạn, hoặc thậm chí dẫn đến thất bại của chúng ta. Có quá nhiều bài học đau đớn.

Đây chỉ là một số kinh nghiệm tu luyện của tôi. Nếu có chỗ nào chưa phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/19/488925.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/6/229705.html