Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-07-2025] Tôi chưa từng cho rằng mình có tâm oán hận. Nhưng mỗi lần tôi mở radio và nghe các bài chia sẻ trên Minh Huệ Podcast, chủ đề dường như luôn xoay quanh việc loại bỏ tâm oán hận, không chỉ một lần, mà lặp đi lặp lại nhiều lần. Tôi chợt ngộ ra cả đời tôi đã chìm ngập trong oán hận.

Nguồn gốc của tâm oán hận

Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo. Tôi còn nhớ hồi nhỏ, nếu có quần áo mới thì bố mẹ dành cho các chị mặc, đồ ăn ngon thì sẽ dành cho em gái ăn. Tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công.

Sự oán hận không chỉ dừng lại ở gia đình tôi. Chồng tôi tính tình nóng nảy và ngày nào cũng nhậu nhẹt. Anh ấy thường ra khỏi nhà từ rất sớm và đến đêm muộn mới về nhà. Tôi vì vậy mà cả đời ôm hận anh ấy.

Điều khiến tôi oán hận hơnlà ở nơi làm việc một nữ đồng nghiệp ngày nào cũng mắng chửi tôi. Có lúc cô ấy còn vừa khóc vừa la hét, cáo buộc tôi ngoại tình và trách tôi đã phá hủy cuộc đời cô ấy.

Tôi cũng muốn đáp trả nhưng e rằng bất cứ điều gì tôi nói ra cũng có vẻ không hay nên tôi cứ im lặng. Suốt 11 năm trời cô ấy mắng chửi tôi, khiến tôi “nổi tiếng” trong vùng theo cách ê chề như vậy. Mỗi ngày trôi qua tôi đều cảm thấy như bị lột trần và sỉ nhục trước bàn dân thiên hạ.

Sau này, tôi mắc bệnh và chứng mất ngủ hành hạ tôi suốt nhiều năm trời, khiến tôi rụng gần hết tóc. Tôi thường xuyên tự hỏi “Tại sao việc này lại xảy đến với mình?” Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc xuất gia làm ni cô, nhưng tôi không thể bỏ lại đứa con gái bốn tuổi. Cuối cùng, tôi tìm quản lý để báo cáo việc làm của người phụ nữ này, nhưng ông ấy chỉ nói: “Không sao, về nhà đi”.

Tôi tuyệt vọng tìm kiếm một nơi để đòi công lý, cảm thấy hoàn toàn không còn hy vọng. Một hôm, tôi uống hết một lọ thuốc, quyết tâm kết liễu cuộc đời. Chồng tôi ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa van xin tôi: “Em chết đi thì anh và con biết phải làm sao?” Lạ thay, số thuốc đó đã không có tác dụng đối với tôi.

Sau lần đó, tôi thường giật mình ngồi bật dậy trên giường vào lúc nửa đêm, mơ mơ màng màng, đôi mắt vô định. Chồng tôi cũng bị tôi làm cho thức giấc. Anh ấy nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống và tôi lại ngủ tiếp. Lúc đó bệnh của tôi đã rất nặng.

Khổ nạn từ đồng tu

Ngày 1 tháng 1 năm 1995, tôi may mắn bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đêm đó, tôi mơ thấy những đám mây trắng trên bầu trời, mỗi đám mây là một điểm luyện công. Những đám mây trôi bồng bềnh trên không trung và tôi hào hứng reo lên: “A! Chúng ta đang ở trên trời”.

Một hôm, một đồng tu đến điểm học Pháp nhóm chỉ trích và hỏi tôi: “Nếu chị không ngoại tình thì sao người ta lại chửi chị?”

Tôi đáp: “Chị đừng nói vậy, sẽ tạo nghiệp đó. Không tốt cho chị đâu”.

Ngày hôm sau tại nhóm học Pháp, người học viên này xin lỗi tôi: “Tôi xin lỗi, tôi muốn xin lỗi chị. Chị xem, ba cái mụn nước lớn đột nhiên xuất hiện chỉ sau một đêm”. Cô ấy cho tôi xem mụn nước trên miệng của cô. Tôi tuy ngoài miệng nói không sao, nhưng trong tâm lại nghĩ: “Có lẽ chị bị báo ứng vì những gì chị nói”.

Sau khi người học viên vu khống tôi ngoại tình, tôi trở thành tâm điểm chú ý của các học viên địa phương. Có người xa lánh tôi, có người giễu cợt tôi, có người yêu cầu tôi làm điều này điều kia.

Một số đồng tu hiểu Pháp lý khuyên nhủ mọi người: “Chúng ta không thể giống như ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) đặt điều về học viên. Chúng ta ở đây là để tu luyện. Chúng ta là đệ tử Đại Pháp, còn thân thiết hơn cả người nhà. Cho dù học viên có chuyện đó hay không, chúng ta cũng không thể nói như vậy. Chúng ta phải tu khẩu.

Nghe vậy, tôi nhận ra mình vẫn chưa thể giải thích rõ ràng! Tôi nên làm sao đây? Tâm oán hận của tôi ngày một tăng lên, đến khi tôi cảm thấy không thể tiếp tục tu luyện. Áp lực đè nặng khiến tôi bị sốt suốt một tháng.

Sư phụ từ bi điểm ngộ

Một đêm khi đang sốt, tôi mơ thấy một bầy thiên nga đang quây quần trên thảm cỏ xanh mướt, rộng lớn. Tôi tiến lại gần thì người gác cổng ngăn tôi lại và nói: “Cô có thể thôi giải thích được không?”

Tôi chần chừ và nói: “Nhưng mà…” Ngay lúc đó, tôi thấy đàn thiên nga vỗ cánh bay khỏi mặt đất hơn một mét. Tôi hét lớn: “Tôi có thể làm được!” Sau đó tôi được phép tiến vào thảm cỏ.

Sau khi tỉnh dậy, tôi minh bạch Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi bằng cách giúp tôi nhận ra mình chưa thật sự đạt tiêu chuẩn của Nhẫn, chỉ nhìn mọi thứ ở bề mặt là vẫn còn ở tầng thứ người thường. Người tu luyện phải có tâm đại Nhẫn, yêu cầu bản thân phải đạt tiêu chuẩn các Pháp lý vượt trên cảnh giới người thường. Từ đó trở đi, tôi đã nỗ lực tu luyện Đại Pháp một cách tinh tấn.

Sư phụ cho tôi thấy quan hệ nhân duyên của tôi với đồng nghiệp

Một đêm, Sư phụ đã khai mở cho tôi trong mơ nhân duyên giữa tôi và người đồng nghiệp đã mắng chửi tôi suốt 11 năm qua:

Thuở xa xưa, có hai ngọn núi cao chót vót đứng đối diện nhau. Một ngọn núi thuộc gia đình của người đồng nghiệp và ngọn núi còn lại là của gia đình tôi—mỗi ngọn núi đại diện cho một sơn trại.

Về sau, hai bên chúng tôi vì môn đăng hộ đối mà đã định hôn sự cho con cái hai bên. Nhưng vào ngày cưới, có kẻ phá hoại khiến bên tôi hủy hôn. Việc này đã khơi mào cho một trận huyết chiến giữa hai sơn trại, với sự tham gia của hơn 200 người, thương vong vô số. Trong lúc hỗn loạn, tôi hét lên: “Đừng đánh nữa! Tất cả chỉ là hiểu lầm!” Ngẫm lại, tôi ngộ ra mình đã tạo không biết bao nhiêu nghiệp lực. Nếu không có Sư phụ từ bi cứu độ, tôi không bao giờ có thể trả hết món nợ này.

Hướng nội tìm loại bỏ tâm oán hận

Lần đầu tiên thực sự hướng nội, tôi nhận ra người đồng nghiệp mắng tôi suốt 11 năm qua – Cô ấy đã thống khổ và cảm thấy mệt mỏi kiệt quệ đến mức nào. Quyết định huỷ hôn của tôi đã khiến bao nhiêu người thương vong? Chẳng phải tôi phải trả cô ấy món nợ đó sao?

Một đêm trong mơ, cô ấy đưa cho tôi một cái bát nhỏ đựng đầy vàng và hỏi: “Cô vẫn muốn nhận nó chứ?” Tôi bảo cô ấy tôi không muốn. Kỳ thực, 11 năm cô ấy mắng chửi là đã cấp đức cho tôi, tương đương cái bát nhỏ đầy vàng kia rồi. Chỉ có Sư phụ mới có thể giúp tôi hoàn trả nợ nghiệp. Tôi có thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vậy còn oán hận gì nữa? Nếu không nhờ sự an bài từ bi của Sư phụ, liệu tôi có thể tu luyện Đại Pháp hoặc hoàn trả món nợ này không?

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy một luồng khí mát tuôn ra từ mũi tôi trong vài phút, và tâm oán hận đè nặng trong tâm tôi đã tiêu biến hoàn toàn.

Lần thứ hai hướng nội, tôi nhận ra rằng khi các học viên mỉa mai và chỉ trích, buộc tôi thừa nhận ngoại tình, họ thực sự đang giúp tôi tu xuất tâm đại Nhẫn. Kỳ thực, sự mỉa mai và chỉ trích của họ đã giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi nên biết ơn họ. Ngộ ra điểm này, tôi thở phào nhẹ nhõm, một nỗi oán hận khác trong tâm tôi lại tiêu biến.

Lần thứ ba hướng nội, tâm tôi tràn ngập niềm biết ơn với những người đã từng làm tổn thương tôi trong thế gian này. Nếu tôi chưa từng làm hại người khác, liệu họ có đến tìm tôi đòi nợ không? Trong thế gian này, tôi đã đóng biết bao vai diễn và tham chiến vô số trận đánh. Tôi đã gây hại cho biết bao nhiêu người rồi?

Vậy nên tôi phải loại bỏ tâm oán hận, giữ vững tiêu chuẩn cao của người tu luyện và từ bi với tất cả chúng sinh. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy như thể vạn vật trên trời và dưới đất bỗng chốc đều tĩnh chỉ lại.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/27/497631.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/1/229631.html