Những người đã truyền cảm hứng cho tôi trên con đường nhân sinh
[MINH HUỆ 23-04-2025] Tôi năm nay 74 tuổi, tháng 10 này đánh dấu tròn 30 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong hơn 70 năm qua, tôi đã trải qua sự chăm sóc của những người thân yêu, sự giúp đỡ của bạn bè, cũng như những ân oán đan xen. Tôi muốn hồi tưởng về những người khó quên mà tôi đã gặp trong những năm qua, họ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Họ đều là những ân nhân đã giúp tôi trưởng thành, rèn luyện và mở đường cho tôi.
Người nhặt ve chai đã dạy tôi về lòng tốt
Khi tôi lên năm tuổi, gia đình tôi sống ở thành phố Yên Đài, tỉnh Sơn Đông. Một ngày nọ, trên đường xuất hiện một bà cụ cao chỉ khoảng một mét hai. Một tay bà cầm chiếc túi rách, tay kia cầm một chiếc móc sắt. Vài đứa trẻ đang đuổi theo bà. Đột nhiên, có ai đó hét lên điều gì đó với bà, sau đó tất cả bọn trẻ đều hùa vào la hét. Tôi không biết chúng nói gì, nhưng tôi cũng cảm thấy thích thú và hùa vào trêu chọc cùng các bạn. Bà lão liền nổi giận và mắng chúng tôi: “Con trai ta đang ở tiền tuyến đánh giặc, còn các người thì ở nhà hưởng thụ!”
Thấy bà tức giận, tất cả chúng tôi đều chạy về nhà nhanh hết mức có thể. Lạ thay, bà không đuổi theo ai khác ngoài tôi. Tôi vô cùng sợ hãi, lao vào nhà vệ sinh bên ngoài nhà mình. Bà lão đứng bên ngoài, vung chiếc móc và liên tục lặp lại: “Con trai ta đang ở tiền tuyến đánh giặc, còn các người thì ở nhà hưởng thụ!” Sau khi la hét một lúc, bà bỏ đi.
Sự việc này đã để lại ấn tượng vĩnh viễn trong tôi. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ. Tôi biết mình đã làm sai. Lẽ ra tôi không nên chế giễu hay bắt nạt người khác. Một hạt giống thiện lương đã được gieo vào trái tim non nớt của tôi. Trải nghiệm này đóng một vai trò quan trọng trong việc định hình cách tôi đối xử với mọi người trong suốt cuộc đời mình.
Sau này, khi đọc các bài giảng của Sư phụ Lý, tôi đã đọc được đoạn này:
“Chư vị biết chăng? Để độ chư vị, Phật đã đi xin ăn nơi người thường, hôm nay tôi lại mở rộng cửa truyền Đại Pháp độ chư vị, tôi không hề vì vô số nạn gặp phải mà cảm thấy khổ, vậy chư vị còn gì chưa buông bỏ được? Chư vị có thể mang theo những thứ chưa buông bỏ trong tâm ấy tiến vào thiên quốc chăng?” (Chân Tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi luôn có một cảm giác đặc biệt rằng các đệ tử Đại Pháp có xu hướng suy nghĩ rộng và sâu sắc hơn. Tôi nghĩ: “Để cứu chúng ta, Sư phụ đã phải đặt định bao nhiêu cơ sở? Ngài đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ nạn? Ngài đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn?” Nước mắt tôi rơi xuống, lòng biết ơn sâu sắc dâng lên trong tâm tôi. Đó là một cảm giác không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
May mắn thay, sự thiện lương đã bén rễ trong tâm tôi. Nó đã đặt một nền tảng vững chắc để tôi phát triển lòng từ bi trong tu luyện Đại Pháp, đặc biệt trong việc hoàn thành sứ mệnh vĩ đại là trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh.
Khi giảng chân tướng trực diện, tôi không bao giờ bỏ qua những người quét đường hay người nhặt ve chai. Tôi nhớ có một khu dân cư mới cách nhà tôi không xa. Tôi đã đi xe đạp điện đến đó và nhận ra rằng chưa có đệ tử Đại Pháp nào giúp người dân ở khu vực này thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vì vậy, tôi thường xuyên đến đó và nói chuyện với mọi người trên các con phố. Nhiều người trong số họ là công nhân quét đường hoặc người làm vườn.
Những người ở tầng lớp thấp nhất của xã hội này có suy nghĩ tương đối đơn giản, họ dễ dàng đón nhận sự vĩ đại của Đại Pháp và lòng từ bi của các đệ tử Đại Pháp. Trong số họ, tỷ lệ những người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó rất cao. Rất ít người từ chối thoái.
Một vài người nhặt ve chai nói với tôi: “Người giàu thường coi thường chúng tôi, nhưng bà đối xử với chúng tôi rất tốt. Bà thật là một người tốt. Bà thật tốt bụng!” Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, pháp môn này dạy về Chân-Thiện-Nhẫn, Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi phải làm như vậy. Khi họ cảm ơn tôi, tôi luôn nói họ hãy cảm ơn Sư phụ Lý.
Cô giáo cũ thường xuyên bắt bẻ tôi
Năm tôi mười tuổi, khi đó đang học lớp hai, tôi là một học sinh giỏi trong lớp, cô giáo chủ nhiệm rất quý tôi. Cô chỉ định tôi làm lớp trưởng và thường khen ngợi tôi trước mặt các bạn học khác. Cô mời tôi đến nhà vào dịp cuối tuần hoặc các ngày lễ, cho tôi quà vặt, thậm chí còn dạy tôi hát vè để tham gia biểu diễn.
Một hôm, cô nói rằng cô phải đi họp và yêu cầu tôi đảm nhiệm việc trông chừng mấy học sinh nghịch ngợm trong lớp trong khi cô vắng mặt. Ngay khi cô vừa rời đi, những học sinh nghịch ngợm liền quậy phá. Một số bạn nói chuyện ầm ĩ, những bạn khác cũng trở nên huyên náo. Không ai chịu nghe tôi. Một bạn nam thậm chí không biết tìm ở đâu được một cây gậy dài và làm động tác bắn súng máy qua đầu mọi người, khiến cả lớp phá lên cười.
Khi cô giáo quay lại vào buổi chiều, các giáo viên khác đã kể cho cô nghe về sự hỗn loạn đó. Cô đã rất tức giận. Cô gọi các cán bộ lớp chúng tôi đến văn phòng, mắng cho chúng tôi một trận và phạt chúng tôi phải chép 4.000 chữ trong tối hôm đó. Sau khi cô rời đi, tất cả chúng tôi đều phàn nàn. Tôi lẩm bẩm: “Viết 4.000 chữ trong một đêm ư!? 4.000 dấu chấm có lẽ còn có thể làm được.”
Ngay sau đó cô giáo quay lại. Cô cho những người khác về nhà, nhưng giữ tôi ở lại. Cô mắng tôi một cách thậm tệ, nói rằng tôi kiêu ngạo, tự mãn, quá tự tin, theo chủ nghĩa anh hùng. Tôi đã khóc. Tôi không hiểu tại sao đột nhiên cô lại đối xử với tôi như vậy.
Tôi về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Tệ hơn nữa, bắt đầu từ ngày hôm sau, dù không chỉ đích danh ai, cô bắt đầu chỉ trích: “Có người kiêu ngạo, tự mãn, quá tự tin và theo chủ nghĩa anh hùng…” Các bạn cùng lớp không biết cô đang nói về ai, nhưng tôi biết. Điều này cứ tiếp diễn, đến mức tôi trở nên sợ đi học. Chỉ đến khi tôi lên lớp ba và có một cô giáo chủ nhiệm khác, cơn ác mộng đó mới kết thúc. Trải nghiệm này cũng không thể nào quên, tôi thường tự hỏi tại sao cô lại đối xử tệ với tôi như vậy.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đặc biệt trong những năm gần đây, khi tâm tính của tôi đề cao và sự lý giải về Pháp của tôi sâu sắc hơn, tôi bắt đầu cảm thấy biết ơn cô giáo đó. Cô đã tốn rất nhiều công sức để uốn nắn và chỉ bảo cho tôi. Là một đứa trẻ 10 tuổi đầy tâm tranh đấu và nổi loạn, nếu không được dạy bảo từ sớm, tôi sẽ trở thành người như thế nào?
Ở trường trung học cơ sở và trung học phổ thông, tôi tiếp tục học rất giỏi. Tại nơi làm việc, tôi được khen ngợi là người vừa có đức vừa có tài. Những tính xấu như kiêu ngạo và tự mãn không bao giờ xuất hiện trở lại. Tôi thực sự cảm ơn cô giáo đã kịp thời nhắc nhở và ngăn không cho tôi đi chệch hướng.
Tôi biết tất cả những điều này đều do Sư phụ an bài. Để giúp tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, Sư phụ từ lâu đã trải đường cho cuộc đời tôi và luôn dõi theo tôi.
Chồng tôi giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực
Trước khi tu luyện, tôi thường cảm thấy tủi thân vì đã lấy phải một người đàn ông không biết quan tâm đến vợ. Tôi cứ nghĩ rằng vậy là phí hoài cả một đời rồi. Chồng tôi không thích động tay chân vào bất kỳ việc nhà nào. Mặc dù rất bận rộn với công việc, tôi vẫn phải đảm đương gần như toàn bộ việc nhà. Kể từ khi lấy chồng, tôi hiếm khi cảm nhận được sự ấm áp hay chu đáo từ anh ấy.
Vào mùa đông lạnh giá ở miền Bắc, tay chạm vào nước sẽ lạnh buốt, đặc biệt không tốt đối với phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt. Có lúc sau khi giặt quần áo, tôi phải xả hai lần bằng nước sạch, khi đó chúng tôi chỉ có nước máy lạnh. Tôi nhờ chồng giúp, nhưng anh ấy lại nói: “Sao em không tự làm đi?”
Tôi trả lời: “Em đang đến kỳ kinh, nước lạnh buốt làm em đau tay.” Anh ấy đáp lại rằng tay anh ấy cũng đau, sau đó cứ như vậy tiếp tục xem TV như không có chuyện gì xảy ra.
Theo thời gian, tay, bàn tay và cổ của tôi đều gặp vấn đề. Đặc biệt là vào mùa đông, tiếp xúc quá nhiều với nước lạnh khiến tay tôi bị sưng tấy. Tay và cổ của tôi đôi khi đau đến mức không thể ngủ được. Tôi phải dựa vào cao dán trị thấp khớp để giảm đau. Tôi oán giận chồng mình vì anh ấy quá lạnh lùng và vô tâm. Trong nhà chúng tôi, anh ấy giống như “trụ trì”, còn tôi là “tiểu hòa thượng” làm tất cả mọi việc.
Tính khí chồng tôi cũng rất tệ và thường xuyên nổi nóng. Ví dụ, nếu tôi kéo rèm vào buổi sáng, anh ấy sẽ nổi giận và nói: “Sao em kéo rèm sớm thế?” Còn khi tôi đợi để hỏi xem có thể mở rèm không, anh ấy sẽ trả lời: “Sao cô lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy?”
Tôi cảm thấy vô cùng khổ sở. Tại sao tôi lại lấy phải một người chồng như thế này? Nhưng suy nghĩ của tôi bây giờ đã hoàn toàn khác. Tôi nhớ lại câu chuyện Sư phụ của Milarepa đã bắt ông phải vác đá để xây nhà rồi lại phá nhà nhiều lần để tiêu trừ nghiệp lực và đạt đến cảnh giới tinh thần cao hơn. Chồng tôi cũng đã giúp tôi tiêu trừ rất nhiều nghiệp lực.
Mâu thuẫn tâm tính với con dâu tôi
Con dâu tôi là người ít nói và dễ tính. Người ta nói mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất khó xử, nhưng trong nhiều năm sau khi con bé được gả cho con trai tôi, chúng tôi chưa bao giờ to tiếng với nhau. Chúng tôi luôn chủ động làm việc nhà và nghĩ đến sở thích của nhau khi nấu ăn. Một hôm, chúng tôi đang trò chuyện về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, con dâu tôi nói: “Mẹ con mình không gặp phải những vấn đề đó mẹ nhỉ. Mẹ rất dễ tính và tốt bụng!”
Nhưng ngay sau đó đã có chuyện xảy ra. Khi chúng tôi đến nhà chị tôi ăn cơm, có người nhắc đến con gái của một vị lãnh đạo ở cơ quan chúng tôi đã gần 40 tuổi mà vẫn chưa kết hôn. Tôi liền nói đùa: “Cô ấy giàu thế, bố lại làm quan to. Ai dám cưới cô ấy chứ?!”
Con trai tôi trả lời: “Con dám cưới cô ấy!” Tôi liền thốt lên: “Con nói vớ vẩn!”
Trên đường về nhà, con dâu tôi đi nhanh về phía trước. Về nhà, con trai tôi hỏi tôi có nói gì sai không vì con dâu tôi có vẻ không vui. Lúc đó tôi mới nhớ ra mình đã nói gì.
Ngày hôm sau, thái độ của con bé rất khác. Con bé lạnh lùng và im lặng, thậm chí còn phớt lờ khi tôi nói chuyện. Đi làm về, con dâu quay mặt đi và đi thẳng vào phòng. Tối hôm đó, tôi đã xin lỗi và nói: “Chắc mẹ đã vô tình nói điều gì đó làm tổn thương con. Con đừng buồn nhé.”
Con bé chỉ trả lời: “Mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Nhưng từ ngày đó, con bé giữ khoảng cách với tôi, không bao giờ cãi lại tôi, chỉ im lặng. Thậm chí còn tránh nhìn tôi. Tôi đã khổ sở trong nhiều ngày và cảm thấy như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó. Tôi tự trách cái miệng không cẩn trọng của mình, và biết rằng mình cần phải tu khẩu. Là một người tu luyện, tôi hiểu rằng con bé đang giúp tôi đề cao tâm tính. Mặc dù về lý, tôi biết điều này, nhưng trong tâm tôi vẫn cảm thấy đau khổ. Cả đời tôi là một nhà giáo, được nhiều người kính trọng, bây giờ tôi phải chịu đựng sự ấm ức như vậy từ một người nhỏ tuổi hơn.
Nhưng với nhiều năm kinh nghiệm tu luyện, tôi biết đây là một khảo nghiệm để giúp tôi đề cao. Ngay cả khi cảm thấy tồi tệ, tôi vẫn tiếp tục làm những gì mình nên làm. Tôi vẫn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho các con và dọn dẹp sau khi chúng đi làm. Buổi tối, tôi nấu ăn và đảm bảo chúng thích các món ăn. Tôi cũng mua quần áo và giày dép cho con dâu, đôi khi cho cả mẹ, chị gái và thậm chí cả con của chị gái con bé. Dần dần, tảng băng bắt đầu tan chảy, mối quan hệ của chúng tôi trở lại bình thường.
Tôi biết tất cả những người này đều do Sư phụ an bài để giúp tôi tu thành một đệ tử Đại Pháp. Tôi cảm ơn họ, nhưng tôi còn đặc biệt biết ơn lòng từ bi vô hạn của Sư phụ. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải tinh tấn tu luyện, đi theo con đường Sư phụ đã an bài, làm tốt ba việc, cứu nhiều người hơn và không phụ sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/23/490999.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/13/228854.html