Con dâu may mắn
[MINH HUỆ 14-06-2025] Con dâu tôi thuộc kiểu người như nữ cường nhân, đã từng gia nhập tà đảng trong thời gian đi học, là cán bộ của hội học sinh, từng đạt giải nhất trong hoạt động diễn thuyết. Hàng xóm của tôi từng là giáo viên của cháu, nghe nói con trai và con dâu tôi đã kết bạn với nhau, hàng xóm nói với tôi: “Đầu óc con bé không đơn giản.” Tôi nghe hiểu ý của hàng xóm, có vẻ như đang nói hai cháu không xứng đôi cho lắm: Một người là nữ cường nhân, hiếu thắng và sĩ diện; còn một người gặp sao yên vậy, lạc quan và không có chí cầu tiến.
Hai cháu đã kết hôn hơn 20 năm, mà vẫn chưa có con. Mấy năm đầu, con dâu không muốn có con nên tránh thai; về sau muốn có con nhưng mãi không có, một bên tử cung của con dâu bị dị dạng nên không thể mang thai. Khi con dâu phát hiện mình không thể mang thai, trong lòng rất bất an, mỗi lần đến nhà tôi dùng bữa vào cuối tuần, vẻ mặt của cháu không tự nhiên, rất căng thẳng, rất nhạy cảm, sợ rằng chúng tôi nói cháu gì đó.
Khi mấy em gái của tôi ở cùng nhau cũng từng bàn tán chuyện này, nói rằng nếu ở vùng nông thôn, phụ nữ không thể sinh đẻ thì không thể ở nhà chồng quá hai năm, và xúi giục con trai tôi ly hôn con dâu. Con trai tôi đã động tâm, bộc lộ sự bất mãn về việc con dâu không thể sinh con với tôi. Tôi dựa trên Pháp lý của Đại Pháp để an ủi và khuyên bảo cháu: “Phụ nữ gả cho đàn ông chính là đã giao phó cả đời cho người đàn ông rồi, [con] phải có trách nhiệm với cô ấy; hôn nhân giữa hai vợ chồng cũng không phải một đời một kiếp mà thành, [con] phải quý trọng; còn về việc có con hay không, đó là vận mệnh của người ta, trách nhiệm không phải ở một mình vợ con.” Sau khi các em gái thấy tôi bày tỏ thái độ, các em cũng chẳng nói gì. Dần dần, con trai tôi đã hồi tâm chuyển ý.
Người thường cũng rất coi trọng việc này, rất nhiều gia đình vì con dâu không thể sinh con và thậm chí là sinh con gái nên đánh nhau và ly hôn, nháo sự làm loạn. Một lần nọ, một đồng nghiệp truy hỏi tôi suốt dọc đường, vì sao tôi vẫn chưa bồng cháu. Thông thường, tôi sẽ không nói, vì sợ làm tổn thương con dâu. Nhưng vì là người quen lâu năm, đồng nghiệp cũng không có ác ý gì, nên tôi đã nói thật. Đồng nghiệp hỏi tôi: “Con trai chị tính sao?” Tôi nói: “Con trai nghe tôi, trân quý duyên phận, không ly hôn, tôi tin Chân-Thiện-Nhẫn, giảng khoan dung, nhường nhịn, tha thứ và thiện đãi người khác.” Và tôi lại giảng chân tướng cho đồng nghiệp lần nữa.
Con dâu cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nói với cháu gái tôi: “Ly hôn thì ly hôn, dù sao thì tôi vẫn nắm trong tay vài trăm ngàn nhân dân tệ của gia đình anh ấy!” Vài trăm ngàn nhân dân tệ đó là số tiền mà chúng tôi góp vốn mua cổ phần của công ty con dâu. Con dâu khá coi trọng tiền tài, không biết cháu tin tiểu pháp tiểu đạo gì, tôi thường thấy cháu đặt tờ tiền 100 nhân dân tệ trước cửa phòng vệ sinh ở nhà cháu, có lẽ là muốn lấy đó để chiêu tài tiến bảo.
Trong quá trình này, tôi luôn muốn để cho cháu minh bạch sự thật và đắc phúc báo, nhưng vì tôi hữu lậu trong tu luyện nên từng bị bắt đi lao động hai lần, do đó con dâu không dễ tiếp nhận chân tướng Đại Pháp, người thân bên gia đình cháu cũng khá chống đối, đưa tài liệu chân tướng cũng chẳng đọc, trong một thời gian rất dài, họ không thể lý giải người luyện công, con dâu nói tôi không đi con đường thông thường.
Con dâu nhiều lần thăm dò tôi, muốn biết suy nghĩ của tôi. Một lần nọ, cháu tựa như rất thoải mái nói đùa trước mặt tôi: “Con vốn muốn sống tiếp như vậy với anh ấy (chỉ con trai tôi), nhưng thật không ngờ vẫn phải ly hôn.” Khi đó, tôi không có phản ứng lại, không để ý, và không nói gì. Vì vậy có lẽ cháu càng muốn biết thái độ của tôi hơn. Sau đó, cháu thực sự không kiềm chế được, trong thời gian chồng tôi nhập viện, cháu rất xúc động, nói với tôi: “Mẹ ơi, mẹ xem một người nhập viện, cả nhà bận rộn, bận túi bụi, không có con cái thì tương lai nên làm sao? Chồng con là con một, không có con nối dõi đấy!” Tôi nói: “Về vấn đề này, mẹ đã nghĩ thông rồi, bởi vì mẹ tu Đại Pháp, hiểu rõ đạo lý mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, có con hay không có liên quan đến việc hai vợ chồng đời đời kiếp kiếp làm việc tốt và việc xấu, và cũng có liên quan đến tổ tiên, theo văn hóa truyền thống mà nói, tổ tiên tích đức, nhiều con nhiều phúc, con cháu đầy nhà. Cho nên không thể ly hôn, đời trước làm không tốt, đời này phải làm tốt, làm nhiều việc tốt, thiện đãi người khác. Nếu mẹ không tu luyện thì chắc chắn sẽ bận lòng và không buông bỏ được vấn đề này, nhưng bây giờ mẹ tu luyện rồi, chúng ta tùy kỳ tự nhiên, khoan dung nhẫn nhịn, thiện đãi người khác chính là thiện đãi bản thân. Nếu con có thể minh bạch chân tướng Đại Pháp, tôn kính niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì sẽ xuất hiện kỳ tích, có rất nhiều ví dụ như vậy rồi.” Con dâu nghe tôi nói vậy, tựa như trút bỏ một tảng đá, cháu đã an tâm.
Chẳng mấy mà con dâu đã có sức sống trở lại, khi đến nhà tôi, cháu thường ngân nga hát, suốt đường chạy lon ton, mua quần áo và vớ cho tôi; đôi khi cháu còn khuyên răn con trai tôi hai câu: “Nói chuyện với mẹ thế nào nhỉ? Thái độ nên tốt một chút.” Đồng thời, con dâu còn kể với tôi, những đồng nghiệp ở công ty của cháu, và các bạn học của cháu thường cãi nhau với mẹ chồng, mâu thuẫn sâu sắc, công việc vốn đã bận, còn khiến cho tinh thần của mình kiệt quệ, đồng nghiệp và bạn học đều nói số cháu may mắn.
Con dâu nhiều lần kể với người thân bên nhà mẹ đẻ, cha mẹ chồng đối đãi tốt với cháu, người nhà của cháu cũng rất cảm động. Trước khi bà sui gia qua đời, bà bày tỏ, bà hiểu được người tu luyện, bà nói, chẳng phải người ta chỉ là muốn làm điều mình muốn làm thôi sao? Và [người ta] cũng không làm việc xấu gì. Sau khi bà sui gia qua đời, một mình ông sui gia rất cô đơn, khi con dâu đến nhà tôi dùng bữa, tôi thường chuẩn bị một phần cơm để cháu mang về cho cha cháu. Cả gia đình dì cháu vội vã từ dưới quê ở tỉnh khác đến [nhà tôi], còn đặc biệt mang theo lễ vật thăm chúng tôi, cảm ơn chúng tôi đã chăm sóc hai cha con cháu.
Kỳ thực, tôi rất nặng tình, đây cũng là một phương diện nổi bật mà tôi chưa tu tốt, vì một số việc, đôi khi trong tâm tôi không thể cho qua và không thể buông bỏ. Ví như có một lần, con dâu chê con trai tôi kiếm ít tiền, mỗi tháng số tiền mang về nhà quá ít, nói con trai tôi không có tiền đồ. Trong tâm tôi sẽ bất bình: trước khi kết hôn, mẹ đã từng nhắc con rồi, nói con là nữ cường nhân, tính cách khác hẳn với con trai mẹ, con mẹ là kiểu người không cầu tiến, về điểm này, con cũng suy nghĩ kỹ rồi mà. Nhưng tôi và con dâu chưa từng xảy ra xung đột mâu thuẫn và chưa từng cãi nhau.
Nhiều năm đã qua, con dâu cũng không ngừng liễu giải suy nghĩ và hành vi của người tu luyện, vô hình trung tư tưởng của cháu cũng thay đổi. Một lần nọ, vì một số việc trong cuộc sống, chồng tôi đùng đùng nổi giận với tôi, mắng tôi trước mặt con trai và con dâu, thậm chí còn động thủ đánh tôi, và tôi đã nhẫn chịu. Sau đó, khi tôi và con dâu đi dạo phố, cháu nhắc lại chuyện ấy, và muốn an ủi tôi. Tôi nói: “Là mẹ không tu tốt mới xảy ra chuyện như vậy, những người tu luyện như mẹ giảng hướng nội tìm, quy chính bản thân, bỏ tâm chấp trước, thì mọi thứ sẽ suôn sẻ, mẹ nên đề cao tâm tính rồi.” Con dâu nghe tôi nói vậy, cảm thấy rất chấn động, cháu vốn muốn cho tôi cơ hội để trút chuyện bất bình trong lòng, cho tôi hài lòng, tìm lại chút thể diện, nhưng thật không ngờ tôi lại nói như vậy với tâm thái bình hòa.
Một lần khác, tôi kêu con trai đi làm về, ghé qua trước cổng trường học giúp tôi trả 1 nhân dân tệ. Con dâu nói ở đó không thể dừng xe. Tôi nói, vậy để tôi tự ghé qua đó. Con dâu nói: “Bây giờ mua đồ đều cân thiếu, cũng bằng 1 nhân dân tệ mà!” Tôi nói: “Đó là việc của người khác, mẹ không quản, cá nhân tính cá nhân.” Những việc này xem ra đều là chuyện nhỏ, là việc mà những người tu luyện chúng ta về cơ bản phải làm được, nhưng con dâu đã kể những chuyện này cho người thân bên nhà mẹ đẻ nghe. Trong một buổi họp mặt, nhà sui gia khen ngợi tôi, và nói ngưỡng mộ tôi, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh.
Con dâu đã thoát ly các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội của ĐCSTQ, cháu còn định kỳ gửi tiền giúp đỡ một học sinh gặp khó khăn mà cháu chưa từng biết mặt, cháu đang làm việc tốt và tích đức hành thiện. Cháu nghe nói tôi dâng hương cho Sư phụ Đại Pháp, nên đặc biệt lấy một hộp nhang hơn 200 nhân dân tệ ở nhà đưa cho tôi, nói: “Cái này có chất lượng tốt, mẹ dùng cái này nhé.”
Gần đây nền kinh tế ở Trung Quốc đại lục trượt dốc, khó đảm bảo công việc ổn định, lúc ăn cơm, con dâu bày tỏ nỗi lo lắng về công việc của mình. Tôi an ủi cháu: “Giống như gia đình chúng ta như thế này không sao đâu.” Vì sau khi chúng tôi rút tiền ở công ty con dâu, chúng tôi đã mua hai căn nhà, một căn cho thuê, còn một căn cho các con ở; chúng tôi bán căn nhà cũ, tiền thuê nhà và tiền bán nhà đều thuộc về các con, giấy tờ nhà do hai con đứng tên, căn nhà thuộc về tài sản chung của hai vợ chồng. Nhưng con dâu còn muốn hơn người, cảm thấy tiền do mình tự kiếm mới được, không muốn công việc tụt lại phía sau. Tôi nói: “Vài năm nữa chẳng phải con cũng về hưu rồi à.” Con dâu nói, 50 tuổi vẫn chưa thể về hưu. Tôi nói: “Có ăn có uống là được rồi mà.” Con dâu nghe xong, trong lòng cảm thấy rất an ủi. Ăn cơm xong, con dâu giúp tôi rửa chén, ngoài ra còn chà sạch bếp lò.
Những người xung quanh biết chuyện đều nói: “Con dâu bà thật may mắn quá rồi, gả cho nhà bà, làm con dâu của mẹ chồng luyện Pháp Luân Công, đó là phúc phận của chị ấy!” Đồng nghiệp và bạn học của con dâu cũng ngưỡng mộ cháu, tất nhiên là cháu nhờ phúc của Đại Pháp thôi!
(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/6/14/幸運的兒媳-484712.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/24/229501.html


