Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 13-06-2025] Gia đình tôi là tứ đại đồng đường, bố chồng tôi 92 tuổi, vợ chồng tôi, con gái, con rể, và một cháu ngoại 10 tuổi. Mặc dù không giàu có nhưng chúng tôi sống rất hạnh phúc và thoải mái. Các con tôi có sự nghiệp thành công, ở cơ quan, về nhân cách hay năng lực đều thể hiện rất xuất sắc, được lãnh đạo và đồng nghiệp đánh giá cao. Hàng xóm láng giềng cũng khen rằng các cháu rất lễ phép và kính trọng bề trên.

Chồng tôi và ba anh chị em của anh ấy đã thay nhau chăm sóc bố chồng tôi được hơn 10 năm rồi. Bất cứ khi nào đến lượt nhà tôi, tôi luôn cố gắng thu xếp tốt nhất để ông được ăn ngon ngủ sâu. Tôi để ý quan tâm đến ông và cũng nhắc nhở chồng tôi đừng lạnh nhạt với ông, để ông không cảm thấy lẻ loi cô quạnh, buông bỏ được những lo lắng muộn phiền. Bố chồng ở nhà tôi tâm trạng luôn rất thoải mái. Hai năm trước, ông đã rất may mắn đắc được Đại Pháp.

Bố chồng tôi không biết chữ. Khi đẹp trời, ông ra ngoài đi dạo, còn không, ông ở trong phòng chăm chú nghe băng giảng Pháp của Sư phụ. Ông thường vui vẻ nói với tôi: “Pháp Sư giảng hay quá! Bố càng nghe lại càng muốn nghe. Pháp thực sự chạm đến tâm can của bố”. Ông rất tin tưởng tôi, và thích kể cho tôi những điều mà ông không muốn nói với các con đẻ của mình. Có người bảo tôi: “Bố chồng chị thường khen chị trước mặt người khác đấy, ông nói rằng chị là nàng dâu tốt nhất, mấy người con của ông cộng lại cũng không đối xử tốt với ông bằng chị”. Bố chồng tôi đã nói thật lòng, quả thực tôi đối xử với ông như bố đẻ của mình. Đây cũng là biểu hiện tự nhiên sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chính Đại Pháp đã cải biến tôi và ban cho tôi một gia đình hòa thuận và yên ấm.

Tu luyện Đại Pháp, tấm lòng rộng mở

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi khá lầm lì, bướng bỉnh và rất tự ti, không thích nói chuyện hay giao tiếp với mọi người. Sau khi kết hôn, tôi sinh con gái đầu lòng. Bố mẹ chồng lại có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nên họ không vui. Bố chồng tôi tính khí nóng nảy, ông thích uống rượu, rồi rượu vào lời ra, ông lại kiếm cớ gây sự với tôi. Khi mọi người hỏi ông tại sao ông cứ thích gây sự với con dâu thế, ông nói: “Tôi muốn nó sau này phải nghe lời tôi, nên tôi mới dằn mặt nó trước”. Mẹ chồng tôi thì thích xúi bẩy gây chuyện sau lưng, ông như thùng thuốc súng, chỉ cần bà châm mồi lửa liền nổ tung.

Vào một ngày mùa đông, chồng tôi không có nhà, và bố chồng tôi say xỉn. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà ông nhảy chồm chồm quanh sân, mắt long lên sòng sọc và chửi bới như một người điên. Ông suýt nữa đánh trúng người tôi. Tôi sợ đến nỗi mặc dù đêm hôm khuya khoắt, tôi ôm đứa con gái một tuổi mà quên cả đeo giày hay đội mũ cho con, đi bộ hơn ba dặm đường trong gió tuyết để về nhà mẹ đẻ. Sau khi biết chuyện, bố mẹ tôi rất tức giận và lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, bố tôi đến nhà bác cả ở làng bên để phản ánh việc này. Bác ấy nghe xong vội vàng đến nhà chồng tôi, mặc dù bố mẹ chồng không đồng ý nhưng đành phải thu xếp cho chúng tôi thành một hộ riêng. Vì không còn chỗ nào để ở nên chúng tôi vẫn phải sống chung dưới một mái nhà. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều đến tay tôi. Bố chồng tôi vẫn uống rượu, làm loạn, và gây sự như cũ. Tôi thực sự không thể nào chịu nổi. Anh trai tôi giúp tôi tìm một công việc ở trên thành phố, và tôi đã rời khỏi ngôi nhà đó mang theo tâm oán hận sâu sắc đối với bố mẹ chồng.

Năm 1996, tôi may mắn đắc Pháp. Không lâu sau khi tu luyện, tôi đã được thoát thai hoán cốt. Tâm và thân tôi trở nên khỏe mạnh, tâm hồn tôi rộng mở, tính tình tôi trở nên nhẹ nhàng, mọi đau khổ và phiền não trong tôi đều biến mất. Tâm tôi tràn ngập ánh nắng, và tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế gian này. Hồi ấy tôi nghĩ: Dù có cho tôi tất cả tiền bạc trên thế giới này, tôi cũng không cần. Tôi chỉ cần có Đại Pháp.

Tôi ghi nhớ lời dạy của Sư phụ trong tâm, làm việc gì cũng nghĩ cho người khác, vô tư vô ngã thiện đãi mọi người. Tôi không còn oán hận bố mẹ chồng nữa, mà thực sự hiểu và thông cảm cho họ. Tôi nhận ra rằng họ đã làm việc vất vả cả đời và cuộc sống của họ cũng không dễ dàng gì. Tôi cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của họ và quan tâm chăm sóc họ. Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, tôi chân thành đối xử tốt với bố chồng tôi, và ông cảm động sâu sắc.

Giờ đây chúng tôi đã trở thành đồng tu. Tôi thường học Pháp cùng ông và chia sẻ thể ngộ với ông. Ông có căn cơ và ngộ tính tốt, Sư phụ đã coi sóc ông và dẫn dắt ông từng bước. Tôi thực sự vui mừng vì ông đã đắc được Pháp tốt đến vậy trong những năm tháng cuối đời, và tôi cảm ân Sư phụ từ bi vĩ đại.

Kinh doanh thành tín, được khách hàng khen ngợi

Hơn 10 năm trước, tôi mở một cửa hàng nhỏ bán đồ lót. Tôi nghiêm khắc ước thúc bản thân chiểu theo tiêu chuẩn Chân–Thiện–Nhẫn của Đại Pháp, kinh doanh thành tín, không bán hàng giả, không nói dối, và bán với giá phải chăng. Tôi đối xử bình đẳng, hòa ái, luôn tôn trọng và thể hiện thiện chí với khách hàng. Tôi cho họ đổi trả vô điều kiện. Cách làm của tôi khiến nhiều khách hàng khen ngợi và tin tưởng.

Tôi vận hành với tiêu chí “lãi ít nhưng bán được nhiều” và cố gắng giữ giá thấp nhất. Tôi thường tặng miễn phí những món đồ lẻ size, đồ trưng bày, hoặc hàng tồn kho lâu ngày cho những khách hàng có hoàn cảnh khó khăn. Có một phụ nữ tàn tật, và tôi đã tặng cho cô ấy một túi quần áo to. Sau đó, khi chồng cô ấy bị bệnh phải phẫu thuật, cô ấy đến tìm mua một chiếc quần đùi dài cho chồng, tôi liền cho cô ấy một đôi và dặn: “Nếu cô chú có thể thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì ca phẫu thuật của chú ấy sẽ thành công tốt đẹp”. Cô ấy vui vẻ đồng ý. Và quả đúng như vậy, ca phẫu thuật diễn ra rất thành công. Anh ấy phục hồi cũng nhanh, và không để lại di chứng gì cả.

Một mùa đông nọ, có một phụ nữ trạc ngoài 30 tuổi chỉ mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh cũ run rẩy bước vào cửa hàng của tôi. Tôi nhanh chóng đưa cho cô ấy mấy món đồ treo mẫu trên giá rồi chạy về nhà lấy áo khoác dạ lót bông con trai mặc hồi còn đi học đưa cho cô ấy. Cô ấy mặc vào và cảm thấy ấm ngay lập tức. Tôi hỏi cô ấy có biết chữ không, cô ấy nói có. Tôi đưa cho cô ấy một cuốn sách nhỏ giảng chân tướng và dặn cô ấy đọc kỹ khi về nhà. Tôi cũng cho cô ấy số điện thoại của tôi và nói: “Sau này nếu cô cần gì, tôi mà có tôi sẽ cho cô”.

Trong những năm qua, tôi không chỉ tặng những món đồ trong cửa hàng cho người nghèo, mà còn thường xuyên đem quần áo con cái không mặc nữa (đều là quần áo tốt, giá không rẻ) cho họ. Họ rất biết ơn, và tôi luôn nhắc họ hãy cảm ơn Sư phụ và Đại Pháp, vì chính Sư phụ và Đại Pháp đã dạy tôi trở thành người tốt.

Tôi đã có lần giảng chân tướng cho một bà cụ 94 tuổi. Bà rất tin những gì tôi nói và sau đó bà coi tôi như bạn thân, thường đến cửa hàng của tôi để trò chuyện. Gặp bất cứ chuyện gì phiền lòng, bà đều đến kể với tôi, và tôi dùng các Pháp lý để giúp bà vượt qua. Thường ngày trong nhà có đồ ăn ngon, tôi đều phần bà một ít. Khi bà muốn mua những thứ lặt vặt như tất, khăn mặt hay đồ lót, tôi luôn tặng những thứ ấy cho bà. Tôi cũng thường giúp bà cắt móng tay. Bà rất cảm động nói: “Đến cả con đẻ cũng không đối xử tốt với tôi như vậy”. Bà còn mấy lần dẫn các bạn già của bà đến cửa hàng của tôi để nhận tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và thẻ bình an, và để tôi giảng chân tướng cho họ. Bà còn nói với họ: “Chị ấy tốt bụng lắm, chị ấy tu luyện Pháp Luân Công và không bao giờ lừa dối ai đâu. Nếu các bà muốn mua bất cứ thứ gì, ở đây có thì không cần phải đi đâu cả, cứ đến mua của chị ấy, đảm bảo là không thiệt, chị ấy không có nói sai đâu”.

Có lần, bà đến cửa hàng của tôi để xin thêm tài liệu Đại Pháp. Bà nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp quả là tốt. Những tấm thẻ bình an này thực sự bảo vệ mọi người. Tôi không thể chỉ mình mình được thụ ích. Tôi muốn cho những người tôi quen biết được biết để Pháp Luân Đại Pháp có thể bảo vệ cả họ nữa”. Vì bà chân thành tin vào Đại Pháp, lại cứu giúp người nên đã nhận được phúc báo mà Đại Pháp ban cho. Mặc dù ở tuổi 94 nhưng thị giác và thính giác của bà rất tốt. Bà còn có thể xâu kim và tự mình khâu vá, lưng bà vẫn rất thẳng. Mấy năm qua, bà từng đi tiểu ra máu bốn lần nhưng chỉ sau vài ngày là hết. Bà cũng bị ngã mấy lần nhưng đều không bị sao cả. Bà biết Sư phụ bảo hộ bà và bà cảm ân sâu sắc.

Hàng ngày bà thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Hễ nhìn thấy thẻ bình an rơi trên đường, bà vội vàng nhặt lên, lau sạch rồi tặng cho ai đó. Bà giữ những tấm thẻ bình an đó như báu vật, và cất chúng ở một nơi an toàn trong nhà.

Có thời điểm tôi phải chuyển cửa hàng xuống gara ở dưới khu căn hộ. Tôi chỉ có thể báo cho vài khách quen chứ không thể báo cho tất cả. Không lâu sau khi tôi chuyển cửa hàng, rất nhiều khách cũ đã quay lại mua đồ. Một hôm, có mấy vị khách bước vào và một người hào hứng nói: “Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được chị rồi! Chúng tôi đến cửa hàng cũ không thấy, nghe nói chị đã chuyển đi rồi mà mãi không thể nào tìm được, sốt hết cả ruột, giờ thì tốt rồi!” Tôi nói: “Ở đây có vẻ hơi xa nhỉ”. Họ đáp lại: “Có xa hơn nữa chúng tôi cũng vẫn muốn đến mua chỗ chị, vì chúng tôi tin chị. Chị không giống những người bán hàng khác. Chị tốt, mà hàng của chị cũng tốt, mua hàng của chị khiến chúng tôi yên tâm. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp quả là khác biệt”.

Sống sót trong những vụ tai nạn xe hơi

Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến nay, tôi đã trải qua ba vụ tai nạn xe hơi, thế nhưng không lần nào cơ thể bị thương nghiêm trọng cả. Tôi biết đều là nhờ Sư phụ từ bi bảo hộ tôi mới được bình an như vậy. Không lời nào có thể diễn tả được lòng cảm ân vô hạn của tôi đối với Ngài.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ngày cuộc đàn áp bắt đầu, tôi cùng mấy đồng tu trong nhóm học Pháp đã lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện, nói lời công đạo cho Đại Pháp và Sư phụ. Khi chúng tôi mới đi chưa được 100 km thì đã bị công an chặn lại, và chúng tôi bị đưa lên một xe tải nhỏ. Chúng tôi hỏi: “Tại sao các anh lại chặn chúng tôi? Chúng tôi đã phạm luật gì?” Họ nói: “Các vị chẳng phạm luật gì cả, chỉ là xe của các vị không có đủ giấy tờ”. Tôi nói: “Nếu chỉ là vấn đề xe cộ thì dừng lại và để chúng tôi ra”.

Ngay khi tôi mở cửa bước xuống thì bị chiếc xe chạy qua hất ngã sõng soài, lưng đập xuống mặt đường. Ngay lúc ấy bánh sau của xe cán qua chân tôi, từ đầu gối xuống đến bắp chân. Vết lốp xe còn in rõ lên chiếc quần trắng của tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như có một chiếc đệm dày dưới chân của tôi. Thậm chí tôi còn nghe thấy “phựt” một cái, và mặc dù giày của tôi bị hỏng và bàn chân tôi bị xước nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn.

Khi người lái xe nhận ra có tai nạn liền lập tức dừng xe. Tôi cũng không nghĩ gì, chỉ nhanh chóng đứng lên và rời đi. Mấy đồng tu cũng đều chạy thoát. Nhưng sau đó chúng tôi vẫn bị công an bắt và đưa đến tầng hầm của đồn công an địa phương.

Lúc đó là giữa mùa hè oi bức, mặc dù xương chân của tôi không bị sao nhưng phần thịt bị dập. Ở trong tầng hầm kín, vết thương nhanh chóng bị nhiễm trùng và bắt đầu bốc mùi, thế nhưng tôi không có cảm giác đau. Trong tình cảnh không có bất cứ loại thuốc men nào để điều trị, tôi chỉ đơn giản dùng nước máy rửa vết thương vài lần. Sau khoảng 10 ngày thì vết thương đã hoàn toàn lành lặn, chỉ để lại hai vết sẹo mờ. Các cảnh sát đều vô cùng kinh ngạc.

Trong những năm tu luyện, tôi đã có nhiều trải nghiệm tương tự. Sư phụ đã ban cho chúng ta quá nhiều, quá nhiều. Hồng ân của Sư tôn, chúng ta không thể nào báo đáp nổi. Chúng ta chỉ có thể khắc ghi trong tâm, chỉ có thể theo sát Sư phụ kiên định tu luyện Đại Pháp đến cùng.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/13/489226.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/12/228831.html