Buông bỏ chính là đề cao tâm tính
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 20-07-2025] Vợ tôi không bao giờ hâm lại đồ ăn thừa quá một lần mà sẽ vứt chúng đi. Tôi đã cố ngăn cô ấy và nói: “Đồ ăn vẫn còn ngon mà. Sao chúng ta không hâm lại và ăn cho hết?” Vợ tôi không đồng ý và vẫn làm theo ý mình. Chúng tôi đã cãi nhau vài lần vì chuyện này.
Tôi rất bối rối vì không biết mình nên đề cao điều gì trong tình huống này. Cô ấy lãng phí thức ăn và tạo nghiệp. Việc tôi nhắc nhở cô ấy là không sai. Tôi không muốn nhượng bộ, nên đã cãi lý với cô ấy. Tôi kể cho cô ấy nghe những câu chuyện truyền thống của Trung Quốc về sự tiết kiệm, những trải nghiệm của tôi về nạn đói thời còn trẻ, và lối sống giản dị là một đức tính cao đẹp, nhưng vợ tôi chỉ cười tôi và nói: “Bây giờ là năm nào rồi? Sao anh vẫn còn nhắc đến những chuyện sáo rỗng đó?”
Tôi không nghĩ đây là chuyện nhỏ, nhưng dù tôi có nói thế nào cô ấy cũng không nghe. Lựa chọn duy nhất của tôi là cố ăn hết đồ ăn thừa trong mỗi bữa cơm, nên tôi thường bị đầy bụng và cứ ợ hơi. Tình trạng này không thể kéo dài, nhưng tôi vẫn không nhận ra mình sai ở đâu.
Tôi nhận ra rằng có điều gì đó để tôi tu trong vấn đề này. Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:
“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện. ” (“Thế nào là Nhẫn?”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi cứ chịu đựng vợ mình trong một thời gian dài. Tôi tự nhủ: “Cô tự hại bản thân mình thì tôi sẽ giả vờ như không thấy.” Thực ra tôi đang đối đãi vấn đề một cách tiêu cực, thay vì đề cao tâm tính của mình.
Bởi tôi không buông bỏ chấp trước, nên cuối cùng mâu thuẫn đã xuất hiện. Một buổi sáng, vợ tôi đang chuẩn bị bữa cơm trong bếp. Tôi mở tủ lạnh và thấy nửa đĩa đậu que và một đĩa dưa hấu còn thừa từ bữa ăn trước vẫn ở đó. Tôi đã đặt chúng vào tủ lạnh vì sợ cô ấy sẽ vứt đi. Tôi lấy một miếng dưa hấu ra ăn. Ngay khi tôi định lấy thêm một miếng nữa, tôi mở tủ lạnh và thấy đĩa đậu que và dưa hấu đã biến mất. Nhìn xuống, tôi thấy tất cả chúng đều nằm trong thùng rác.
Tôi tức giận và hỏi cô ấy: “Chúng có bị hỏng đâu. Sao em lại vứt đi? Có phải vì em sống sung sướng quá rồi không?” Tôi biết đây là một khảo nghiệm, nhưng tôi không thể chịu đựng được hành động của cô ấy và muốn trút cơn thịnh nộ. Thấy vẻ mặt giận dữ của tôi, vợ tôi chỉ im lặng. Tôi nói: “Em cứ vứt đi tùy thích. Sau này, em tự nấu tự ăn đi. Anh sẽ không ăn nữa.” Nói xong, tôi đóng sầm cửa và bỏ đi.
Sau đó, tôi cảm thấy rất buồn. Tại sao mình lại nổi nóng dữ dội như vậy chỉ vì một chuyện nhỏ? Nhìn lại bản thân, tôi phát hiện ra rằng mình đã ở trong trạng thái này một thời gian rất dài. Tôi nhìn nhận sự việc từ góc độ của vợ tôi và nghĩ: “Cô ấy làm như vậy là do quan niệm của cô ấy. Quan niệm của cô ấy là ăn đồ ăn thừa có thể gây bệnh. Người thường sống do quan niệm và chấp trước khống chế. Quan niệm và chấp trước cũng là linh thể. Tại sao chúng lại nghe tôi? Nếu chúng nghe tôi, chẳng phải chúng sẽ phải chết sao? Việc tôi ngăn cản vợ mình cũng là một quan niệm. Tôi đã dùng quan niệm của mình để áp đặt quan niệm của cô ấy. Bởi xuất phát điểm của tôi là ích kỷ và vị kỷ, nên không có uy lực của Pháp để giải thể các nhân tố bất hảo đằng sau cô ấy, nên tự nhiên cô ấy sẽ hành xử như vậy. Cô ấy càng không nghe tôi, tôi lại càng cố thay đổi cô ấy. Ở đây, tôi đã bỏ lỡ một điểm quan trọng, đó là đối với một người thường, chỉ cần họ có nhận thức chính diện về Đại Pháp là đủ. Phần còn lại không quan trọng. Khi một ngày nào đó cô ấy đắc Pháp, cô ấy sẽ tự thay đổi mình. Tôi cứ cố gắng kiểm soát cô ấy từ một vị thế cao hơn và vẫn cảm thấy mình đúng. Đây là biểu hiện của văn hóa Đảng tự cho mình là vĩ đại, quang vinh, và chính xác. Giờ đây, người cần thay đổi là tôi, chứ không phải cô ấy. Tu luyện là tu tâm mình.”
Hiện tôi đã hiểu ý nghĩa của việc “buông bỏ!” Buông bỏ không phải là phán xét ai đúng ai sai trong một sự việc. Đó là sự thanh thản sau khi hiểu ra một Pháp lý. Tôi không cần phải quan tâm đến việc đối phương làm gì. Đó không phải là kìm nén và dồn nén mọi thứ vào trong lòng. Vợ tôi luôn hỗ trợ tôi tu luyện, nhưng tôi lại cứ đi thay đổi cô ấy. Tôi đã không tu bản thân mình để có được sự bao dung và từ bi. Thay vào đó, tôi cứ nghĩ đến việc thay đổi cô ấy, mà không nghĩ đến việc thay đổi bản thân mình. Điều này không khác gì cựu thế lực. Khi tôi thực sự buông bỏ, dường như tôi đã loại bỏ được rất nhiều chấp trước.
Vợ tôi vẫn làm theo cách của mình. Cô ấy vẫn vứt bỏ đồ ăn thừa. Tuy nhiên, thái độ của tôi đã thay đổi. Tôi không còn tập trung vào lối sống của cô ấy nữa và tôi có thể đối xử với cô ấy một cách bao dung. Nhờ vậy, chúng tôi có thể sống hòa thuận với nhau và vui vẻ mỗi ngày.
Trên đây là thể ngộ có hạn của tôi. Nếu có điểm nào chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/20/497020.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/6/229715.htm