Loại bỏ văn hoá đảng và tu khẩu
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-06-2025] Từ khi còn nhỏ, tôi đã thuộc loại người “biết ăn nói”. Thậm chí sau khi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn xem đây là một trong những ưu điểm của mình. Tôi luôn phán xét người khác, và chưa từng bị người khác phán xét.
Tư tưởng biến dị này thể hiện rất rõ trong cuộc sống của tôi. Khi nhờ người khác giúp đỡ nhưng họ không làm theo cách mà tôi thích, tôi sẽ phàn nàn. Khi người khác nhờ tôi giúp đỡ và tôi không thích cách họ giải quyết vấn đề, tôi cũng phàn nàn. Khi bạn bè mời đi ăn, đôi khi tôi phàn nàn đồ ăn không tốt thay vì cảm ơn họ, cho rằng mình có quyền biểu lộ sự không hài lòng.
Bị đầu độc bởi triết lý “đấu tranh” của tà đảng Trung Cộng, tôi liên tục đổ lỗi và phán xét người khác thay vì cảm thấy biết ơn. Trong mắt tôi, người khác không bao giờ tốt đẹp bằng tôi, và không có điều gì họ làm là đủ tốt.
Thậm chí sau khi đã tu luyện hơn 20 năm, tôi vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ thói quen xấu này. Tôi thực sự cảm thấy hổ thẹn với Sư phụ. Tôi hiểu rằng nếu mình không đột phá được Pháp lý của cựu vũ trụ, thì không thể tiến nhập vào tân vũ trụ. Dù đã rất nỗ lực để tu khẩu, tôi cũng không tiến bộ được mấy. Gần đây, thông qua việc học thuộc Pháp, chép Pháp và kiên trì học Pháp, cuối cùng tôi đã ngộ ra mình vẫn chưa đề cao trên phương diện này là vì vẫn chưa thay đổi quan niệm của mình. Tôi luôn nhìn nhận và đánh giá người khác cũng như các sự việc bằng quan niệm cũ, vì vậy vẫn bị mắc kẹt trong cựu Pháp mà không thể thoát ra.
Sau khi nhận ra gốc rễ của vấn đề, tôi đã đề ra những yêu cầu sau đây cho bản thân mình:
1. Học cách nhẫn nại và giữ im lặng
Tôi bắt đầu tu chính phương diện này với môi trường gia đình. Nếu không có gì quan trọng để làm, tôi ở trong phòng và chép, học thuộc hoặc học Pháp, hoặc đọc các bài chia sẻ tâm đắc thể hội tu luyện trên trang Minh Huệ. Tôi cố gắng không tranh luận đúng sai với người thường trong gia đình. Tôi giảm thiểu việc cho lời khuyên và tránh thuyết giáo người nhà. Miễn là họ không làm gì phản đối Đại Pháp, tôi cố gắng không bày tỏ ý kiến trái chiều. Tôi học cách khống chế bản thân và nói ít nhất có thể, bởi vì nói nhiều dễ dẫn đến sai lầm. Im lặng là vàng.
2. Thay đổi quan điểm và giữ vững bản thân theo tiêu chuẩn của học viên Đại Pháp
Nếu không thay đổi quan niệm bản thân, và tiếp tục nhìn nhận sự việc theo góc độ người thường, thì sẽ rất khó để tu khẩu. Tôi đã tu luyện phương diện này trong hơn 20 năm, tuy nhiên vẫn cứ mắc cùng một sai lầm hết lần này đến lần khác.
Đặc biệt là vào những thời điểm then chốt, mặc dù biết mình phải đề cao, tôi vẫn không chiểu theo tiêu chuẩn của một người tu luyện. Ví dụ, khi nhìn thấy người khác mắc lỗi, dù biết mình không nên can thiệp, tôi vẫn không thể dừng phàn nàn. Khi các học viên khác tranh luận, dù biết mình cần hướng nội tìm chấp trước, tôi lại không thể không phân tích xem ai đúng ai sai. Đôi khi gặp mâu thuẫn với người khác, mặc dù biết mình sai nhưng tôi vẫn cảm thấy cần phải giải thích hoặc biện giải cho hành vi của mình.
Những hành vi này cho thấy tôi đã không tuân theo tiêu chuẩn của người tu luyện, chưa làm theo lời dạy của Sư phụ về việc tu khẩu, chưa buông bỏ quan niệm người thường, chưa tu xuất được tâm từ bi và nghĩ cho người khác trước, và hành xử chỉ vì lợi ích cá nhân. Chừng nào còn ôm giữ “vị tư” của cựu vũ trụ, tôi không thể tiến nhập vào tân vũ trụ. Đây là chân lý căn bản. Sư phụ đã dạy chúng ta điều này kể từ khi Ngài bắt đầu truyền Pháp, vậy mà sau 27 năm tu luyện, tôi vẫn chưa tu bỏ được tư tâm. Tôi vẫn không hành xử như một người chân tu và làm điều mà Sư phụ yêu cầu. Bây giờ tôi quyết tâm học cách im lặng và thực sự tu khẩu.
3. Tu khẩu trong những phương diện khác
Tôi ngày càng minh bạch tu khẩu không chỉ là trong việc tôi nói gì, mà còn trong những hành vi hàng ngày của tôi. Vật chất và tinh thần là nhất tính. Lấy việc ăn vặt làm ví dụ. Trong một khoảng thời gian, tôi rất thích ăn vặt, và cứ thấy món mình thích, thì tôi lại thấy thèm. Tôi càng ăn thì lại càng thèm. Khi không ăn vặt, tôi sẽ cảm thấy thiếu thốn gì đó.
Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn sau khi ăn vặt. Đôi khi tôi bị đau dạ dày, đôi khi đau răng, chướng bụng, hoặc tiêu chảy. Giờ đây, tôi ngộ ra những việc này xảy ra là vì tôi không “tu khẩu” về phương diện vật chất.
Gần đây, tôi đã chú ý đến vấn đề này. Nhìn chung, tôi đã giảm thiểu hoặc ngừng hẳn việc ăn vặt, và những triệu chứng bất thường kia đã giảm bớt. Tôi biết mình đã tìm ra vấn đề, và Sư phụ đang giúp đỡ tôi.
Mặc dù vẫn chưa tu khẩu tốt, tôi thấy thực ra việc đó không khó đến thế. Miễn là tôi đề cao tâm tính thì đều có thể làm được. Từ bây giờ, tôi sẽ cố gắng hạn chế cho lời khuyên, không nói chuyện phiếm, không nói năng bừa bãi và thuyết giáo người khác, và nói ít nhất có thể (trừ khi giảng chân tướng cứu người). Tôi sẽ nhẫn nại và không chấp trước thái quá vào một số loại đồ ăn nữa. Nếu có thể làm tất cả những việc này, tôi tin mình có thể tu luyện tốt hơn.
Trên đây là một số thể ngộ gần đây của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ chính.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/2/495315.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/7/229251.html