Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-06-2025] Năm 2007, con trai tôi đi học ở thành phố khác nên vợ chồng tôi cũng chuyển đến thành phố đó. Một hôm, tôi đến thăm Tiểu Diệp, bạn của chồng tôi. Anh ấy không có nhà, nhưng vợ và cha của anh ấy ở nhà. Tình cờ là chú của Tiểu Diệp, giám đốc tòa án, cũng đang ở nhà anh ấy. Trong lúc trò chuyện, tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi người chú nghe thấy chữ Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy đã nổi giận. Ông ấy bắt đầu phỉ báng pháp môn, đe dọa và la mắng tôi, liên tục tìm cách đuổi tôi đi. Cha của Tiểu Diệp cũng la mắng tôi.

Mặc dù sự việc xảy ra đột ngột và bất ngờ, nhưng trong tâm tôi vẫn tràn đầy thiện ý. Tôi vẫn mỉm cười với họ và không rời đi. Người chú thấy không còn cách nào khác nên đã đứng dậy bỏ đi và nói: “Cô ta là một người nguy hiểm!”

Sau khi về nhà, tôi kể lại sự việc cho chồng tôi nghe. Anh ấy đã rất sốc vì anh ấy và Tiểu Diệp là bạn rất thân. Chồng tôi nói họ đã đi quá xa và làm tôi bẽ mặt. Anh ấy nói: “Anh sẽ không bao giờ đến nhà cậu ta nữa. Thật quá đáng!” Tôi nói với anh ấy rằng họ không biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, nên anh đừng trách họ.

Không lâu sau, em trai của Tiểu Diệp bị thương ở tay. Khi chồng tôi nghe tin, anh ấy nói sẽ không đến thăm. Tôi đáp: “Em là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, phải nghe lời Sư phụ giảng và hành xử theo ‘Chân-Thiện-Nhẫn’, đối xử tử tế với người khác. Không chỉ anh nên đi, mà em cũng sẽ đi cùng anh!” Anh ấy rất vui khi nghe vậy. Chúng tôi đến nhà Tiểu Diệp thì thấy nhà anh ấy đã đông kín người. Khi Tiểu Diệp nghe tin tôi đến, anh ấy đã mang một chiếc ghế ra và mời tôi ngồi. Lúc đó có rất nhiều người ở đó và hầu hết mọi người đều đang đứng. Tôi có thể thấy rằng sự có mặt của tôi đã khiến anh ấy rất cảm động.

Một người bạn khác của chồng tôi tên là Siêu, có một cậu con trai đang học lớp sáu. Khi cậu bé sắp tốt nghiệp, cậu bé đã đến nhà tôi để nhờ tôi dạy kèm. Vào buổi dạy kèm đầu tiên, tôi đã kiểm tra cậu bé 26 chữ cái trong bảng chữ cái tiếng Anh. Cậu bé chỉ có thể đọc và viết theo thứ tự. Khi tôi chỉ vào một chữ cái bất kỳ, cậu đều không nhận ra. Tôi thực sự rất phiền lòng khi thấy điều này. Sau kỳ nghỉ hè, cậu bé sẽ vào năm đầu tiên của trường trung học cơ sở. Tôi tự hỏi: “Với trình độ hiện tại của cậu bé thì làm sao tôi có thể dạy kèm được đây?”

Chồng tôi nói: “Cứ dạy cho thằng bé đi. Em không thể làm nó tệ hơn được đâu!” Không còn cách nào khác, tôi đành nhận lời. Mặc dù xuất phát điểm của cậu bé thấp, nhưng cậu bé rất ngoan ngoãn. Tôi dạy cho cậu bé những kiến thức cơ bản nhất. Tôi cũng nói về những đạo lý làm người tốt và văn hóa truyền thống. Dần dần, tôi nói cho cậu bé nghe về các nguyên lý ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ của Pháp Luân Đại Pháp. Cậu bé đặc biệt hứng thú và thường thầm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’ Cậu bé dần dần học được ngày càng nhiều hơn. Đến cuối kỳ nghỉ hè, cậu đã thực sự học được rất nhiều.

Năm học mới bắt đầu, trong kỳ thi tháng đầu tiên, điểm tiếng Anh của cậu bé thuộc hạng cao nhất lớp. Một người bạn cùng lớp biết rằng điểm tiếng Anh của cậu ở trường tiểu học luôn thấp, đã hỏi cậu học thêm ở đâu mà tiến bộ nhanh như vậy. Cậu bé đã kể cho bạn nghe. Sau đó, bạn cùng lớp của cậu cũng muốn tôi dạy kèm. Khi giáo viên tiếng Anh ở trường biết chuyện này, cô giáo đã nói trong lớp: “Có một số học sinh không tin tưởng giáo viên của mình, đi học thêm bên ngoài, thậm chí còn lôi kéo bạn cùng lớp đi học cùng.” Cậu bé nghe vậy thì sợ hãi, không dám đến học thêm nữa.

Vào năm thứ hai trung học cơ sở, cậu bé không đến học thêm nữa và điểm số của cậu dần dần giảm sút. Tôi đã đến nhà để thăm cậu bé. Mẹ của cậu bé mở một tiệm cắt tóc và lúc đó trong tiệm có vài người khách. Tôi ngồi xuống và trò chuyện với họ. Một khách hàng hỏi tôi: “Chị cũng là giáo viên à?”

Chưa kịp trả lời, mẹ cậu bé đã nói: “Cô ấy là giáo viên nông thôn.” Tôi sững người và không nói gì. Ngồi một lúc, tôi chào tạm biệt rồi ra về.

Trên đường về nhà, tôi nghĩ mình phải nhìn nhận việc này như là một người tu luyện và nhớ lại lời Sư phụ giảng:

“Có người chư vị chữa lành bệnh cho họ rồi, họ vẫn không hiểu được chư vị; khi chữa bệnh cho họ chư vị đã trục khỏi thân họ biết bao thứ xấu, trị giúp họ đến một mức độ nào đó, nhưng lúc ấy chưa có thể hiện biến đổi rõ ràng [ra bên ngoài]. Nhưng trong tâm họ không vừa ý, không cảm tạ chư vị; có khi còn nguyền rủa rằng chư vị lừa họ!” (Bài giảng thứ baChuyển Pháp Luân)

Khi về đến nhà, tâm tôi đã bình tĩnh trở lại. Tôi biết rằng sự việc này là để giúp tôi buông bỏ chấp trước vào danh.

Không lâu sau, con trai của chị ấy lại muốn tôi dạy kèm. Dường như người mẹ biết rằng những gì chị ấy nói hôm đó là quá đáng và chị ấy ngại ngùng khi nhờ tôi dạy kèm cho con trai mình, nên đã nhờ chồng tôi. Tôi nói với chồng: “Vì em là giáo viên nông thôn, nên em sẽ không dạy thêm cho con trai chị ấy nữa. Trình độ của em không đủ.”

Chồng tôi mỉm cười và đáp: “Chúng ta tu theo tiêu chuẩn nào? Chúng ta có thể dùng suy nghĩ của người thường để đối đãi không?” Tôi cười, và lại dạy kèm cho con trai chị ấy, và luôn miễn phí.

Điểm số của cậu bé tiến bộ nhanh chóng. Sau khi thi vào cấp ba, cậu đã được nhận vào một trường trung học xuất sắc. Sau khi thi đại học, cậu đã đỗ vào một trường đại học rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, cậu đã có một công việc là công chức nhà nước.

Tôi đã chiểu theo lời giảng của Sư phụ và nghĩ cho người khác trước, dùng lời nói và hành động của mình để chứng thực Pháp. Tôi đã giảng chân tướng cho hầu hết bạn bè của chồng tôi và người thân của họ. Hầu hết họ đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và nhiều người trong số họ đã nhận được phúc báo sau khi làm điều này.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/8/495534.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/13/229339.html