Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2025] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nghĩ mình là người tốt hơn những người khác. Khi đi mua sắm, nếu người bán hàng đưa lại thừa tiền, tôi luôn trả lại. Tuy nhiên, tôi không thể không trả giá với người bán hàng. Một số người khẳng định họ bán không có lời, và những người khác đề nghị hạ giá cho tôi. Tôi không bao giờ cảm ơn họ, vì nghĩ người bán không thể lỗ được. Sau khi tu luyện và học Pháp sâu hơn, tôi tu xuất được tâm từ bi, nhận ra mọi người đều đang chịu khổ, thậm chí có khi còn rơi lệ vì họ. Giờ đây, tôi không mặc cả với người bán nữa, hiểu rằng cũng không dễ dàng gì để điều hành kinh doanh.”

Tháng trước, tôi đến thăm con gái hai ngày. Tôi nhận thấy giường của cháu rất thoải mái, nên đã hỏi cháu: “Sao tấm nệm này tốt quá vậy con? Mua hết bao nhiêu tiền vậy?” Cháu nói với tôi rằng nó là nệm xốp, giá chỉ khoảng 100 Nhân dân tệ thôi. Tôi nói: “Nệm của mẹ là nệm lò xo, không thoải mái chút nào. Khi về nhà, mẹ sẽ đổi sang loại nệm xốp.” Cháu nói: “Mẹ đổi đi, mọi người ở đây thích loại này lắm.”

Sau khi về nhà, tôi đến một tiệm bán nệm ở thị trấn. Người chủ tiệm nói sẽ đặt hàng một tấm nệm, và tôi có thể đến lấy trong vòng ba ngày. Sau khi thương lượng xong, tôi đã đặt cọc tiền. Ba ngày sau, tôi đến lấy nệm. Cô chủ nói với vẻ không vui: “Cháu bán không công cho dì rồi. Cháu tính nhầm tiền, nên không được đồng nào sau khi trả tiền vận chuyển.” Cô ấy mở điện thoại ra cho tôi thấy chi phí mua đệm. Tôi thấy quả thực cô ấy không có chút tiền lời nào. Tuy nhiên, lúc đó, tôi cho rằng cô ấy không nói thật, nên chỉ trả cô ấy số tiền như đã thoả thuận ban đầu.

Khi về nhà, tôi gọi điện cho con gái và chia sẻ về điều đã xảy ra. Cháu nói: “Cô ấy đúng là không được đồng nào từ việc bán nệm cho mẹ. Nệm của con dày 5cm và giá 130 Nhân dân tệ. Nệm của mẹ mua dày 10cm, vậy nên lẽ ra phải khoảng 260 Nhân dân tệ. Cô ấy bán cho mẹ 220 Nhân dân tệ, nên đúng là không có lời rồi.” Chỉ khi đó tôi mới nhận ra người chủ tiệm không hề kiếm được tiền.

Nghĩ rằng mình là một người tu luyện Đại Pháp, tôi nên hành xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nên đưa cho người chủ tiệm 40 Nhân dân tệ nữa. Tôi đến thị trấn để tìm cô ấy. Tôi hỏi: “Cháu có nhận ra dì không?” Cô ấy nói: “Có ạ. Dì muốn mua gì vậy?” Tôi nói: “Dì không muốn mua gì cả. Dì muốn đến nói chuyện với cháu.” Cô ấy mỉm cười và nói: “Vâng, được ạ.” Cô ấy mang ra một chiếc ghế và mời tôi ngồi.

Sau khi ngồi xuống, tôi nói: “Không lâu trước đây, dì đã mua một tấm nệm của cháu. Không rõ cháu còn nhớ không?” “Có chứ ạ.” “Hôm đó, cháu nói bán nệm cho dì mà không kiếm được đồng nào. Dì đã về nhà và gọi cho con gái. Con bé xác nhận đúng là cháu không có lời. Nệm của con bé dày 5cm mà giá là 130 Nhân dân tệ. Nệm mà dì mua chỗ cháu dày 10cm, đáng lẽ phải là 260 Nhân dân tệ. Cháu bị thiệt mất 40 Nhân dân tệ. Vì vậy, dì đến để trả lại cháu số tiền còn thiếu.” Tôi lấy ra 40 Nhân dân tệ đưa cho cô ấy.

Cô ấy cảm động, và chân thành nói: “Cháu không thể nhận số tiền này. Đó là lỗi của cháu vì đã tính nhầm từ đầu. Dì bỏ qua chuyện này đi nhé. Miễn là dì hiểu cháu không kiếm được đồng nào là cháu cảm kích rồi.”

“Cháu phải nhận số tiền này. Đây là đồng tiền mồ hôi nước mắt của cháu, dì không thể lợi dụng cháu được.” Tôi nghiêm túc nói.

“Hôm đó, cháu thấy dì là người đã lớn tuổi. Nếu như dì còn trẻ thì cháu sẽ không bán với giá đó đâu. Không ngờ dì là người tốt bụng và trả thêm cho cháu tiền.” Cô ấy chân thành bộc bạch.

Tôi nói: “Dì là một học viên Pháp Luân Đại Pháp nên phải chân thành và tử tế. Dì không thể làm trái lương tâm, để cháu phải mất tiền khi biết cháu không kiếm được đồng nào. Sư phụ của dì dạy phải làm người chân thật và bao dung, vì thế dì đến trả nốt cho cháu số tiền còn thiếu. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, dì chắc chắn sẽ rất vui khi được lợi.”

“Dì đã đạt đến một cảnh giới rất cao nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Cô ấy chia đôi số tiền, và nói với tôi: “Dì này, cháu xin nhận 20 Nhân dân tệ, dì cầm lại 20 Nhân dân tệ nhé.” Cô ấy đặt tiền vào tay tôi.

“Dì không thể nhận nó, cảm ơn lòng tốt của cháu.” Tôi không nhận số tiền cô ấy đưa.

Cô ấy khẩn khoản nói: “Cháu rất ngại khi nhận số tiền này.”

“Đừng ngại, đây là tiền của cháu, là tiền mồ hôi nước mắt mà cháu kiếm được.” Tôi thuyết phục cô ấy.

Trước khi tạm biệt, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công và hỏi cô ấy từng gia nhập Đoàn hay Đội trước đây không. Cô ấy nói: “Trước đây nhiều người đã hỏi cháu điều này, nhưng cháu chưa từng gia nhập tổ chức nào cả. Hồi đó, gia đình cháu rất khó khăn, cháu không được học hành đầy đủ.” Tôi tặng cô ấy một bùa hộ mệnh chân tướng, và cô ấy vui vẻ nhận nó, liên tục cảm ơn tôi.

Khi tôi quay người rời đi, cô ấy ra tiễn tôi đến tận cửa ra vào của khu thương mại. Cô ấy liên tục nói: “Dì ơi, hãy quay lại chỗ cháu nếu dì cần mua bất cứ thứ gì, cháu sẽ giảm giá cho dì, cháu sẽ trả lại tiền cho dì. Cháu không đành lòng nhận tiền của dì được.”

Tôi nói: “Được, dì sẽ làm vậy.”

“Dì hãy quay trở lại nhé.”

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/29/496252.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/12/229332.html