Hướng nội và trở thành người vị tha
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Thiên Tân, Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-07-2025] Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp 63 tuổi. Sau khi kết hôn được hơn một năm, một đêm nọ tôi bị ho ra máu và máu loang ra một góc sàn nhà. Chồng tôi vội vàng nhờ một đồng nghiệp giúp đưa tôi đến bệnh viện. Tôi được chẩn đoán có triệu chứng bệnh lao và kể từ đó tôi liên tục bị các bệnh vặt hành hạ.
Đúng lúc tôi cảm thấy cuộc sống thật vô vọng thì tôi đã may mắn có được cuốn sách quý Chuyển Pháp Luânvào ngày 24 tháng 3 năm 1998. Kể từ đó, tôi không còn mắc bệnh gì nữa. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ cho tôi một thân thể khỏe mạnh và tịnh hóa tâm tôi, mà còn giúp tôi đề cao thế giới quan của mình. Pháp môn đã chuyển biến tôi từ người phụ nữ ích kỷ, tự cho mình là trung tâm, ngạo mạn, yếu đuối và hẹp hòi thành người vị tha, kiên định và sống vì người khác.
Bố chồng tôi qua đời hơn mười năm trước. Tôi nhớ không lâu sau khi ông qua đời, tôi đã nghĩ rằng vì mình là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên phải nghe lời Sư phụ dạy. Tôi đã bàn với chồng về việc đón mẹ chồng về nhà ở cùng. Tôi nghĩ rằng việc thay đổi môi trường sống sẽ tốt cho bà.
Sau khi mẹ chồng tôi đến, vợ chồng tôi đã dẫn bà đi chợ mua sắm để bà cảm thấy thoải mái hơn. Chúng tôi mua cho bà một chiếc quần và một cái chậu để bà rửa chân. Chúng tôi cũng mua cho bà một ít đồ ăn tươi và rau củ. Ngày hôm sau, tôi lại ra trung tâm thương mại mua cho bà một đôi giày da. Hàng ngày, tôi đều nấu những bữa ăn ngon cho bà. Bà ở với chúng tôi được hơn 10 ngày thì em trai chồng tôi gọi điện nói: “Vợ em bị ốm, cần phải nhập viện. Mẹ về nhà trông nhà giúp.” Mẹ chồng tôi không còn cách nào khác đành phải trở về nhà.
Có lần mẹ chồng tôi đến nhà tôi và ngồi trên ghế sofa xem một số chương trình truyền hình. Ban đầu bà ngồi xem, nhưng một lúc sau bà nằm nghiêng để xem. Một lúc sau nữa, bà lại nằm sấp để xem. Tôi thầm nghĩ: “Mình chưa bao giờ thấy một người lớn tuổi nào xem truyền hình như thế, sức khỏe của bà cũng khá tốt.” Đúng lúc đó, hai chữ “hướng nội” hiện lên trong đầu tôi và tôi đã bừng tỉnh. “Mình cũng có chấp trước vào tâm cầu an dật phải không?” Thông qua hướng nội, tôi phát hiện ra rằng mình thực sự có chấp trước đó. Đôi khi đọc sách xong, tôi lại muốn nằm một lúc. Đó chẳng phải là tâm cầu an dật sao? Tôi quyết tâm loại bỏ chấp trước này. Tôi tiếp tục hướng nội. Tôi thấy rằng mình đã coi thường mẹ chồng. Chẳng phải tôi đã quá tự cho mình là trung tâm và ngạo mạn sao? Hơn thế nữa, tôi còn cảm thấy bực bội. Đó chẳng phải là tâm oán hận và cả tâm tật đố sao? Tôi muốn mẹ chồng tôi phải hành xử giống như tôi. Đó chẳng phải là do những nhân tố của tà linh Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gây ra sao? Tôi quyết tâm loại bỏ tất cả những thứ xấu xa này! Tôi muốn khiêm tốn hơn, bao dung hơn với sự khác biệt và cho mẹ chồng tôi sự tự do. Sau đó, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Tôi nhớ có lần chồng tôi đưa mẹ chồng đến nhà chơi, sau khi ăn tối xong anh ấy đã nói chuyện với bà. Trong cuộc trò chuyện, chồng tôi đã nhắc lại một mâu thuẫn giữa bà và người bố chồng đã khuất của tôi, phân tích nguyên nhân, kết quả của vấn đề với bà. Anh chỉ ra những điểm bà đã sai, nhưng mẹ chồng tôi không chịu thừa nhận bất kỳ lỗi nào về phía mình. Dù chồng tôi giải thích thế nào, bà cũng không chịu thừa nhận. Chồng tôi tức giận đến mức bỏ đi ngủ.
Khi họ nói chuyện ở phòng khách, tôi ở trong phòng ngủ nghe rất rõ. Tôi thầm nghĩ: “Bố chồng mình mất đã mấy năm rồi mà mẹ chồng vẫn chưa hối cải. Thật không thể tin được lại có người như vậy.” Sau đó, tôi thay đổi suy nghĩ: “Mình sai rồi. Đây chẳng phải là hướng ngoại sao? Mình cũng có thói quen không chịu thừa nhận sai lầm của mình phải không?” Sau khi hướng nội, tôi phát hiện ra rằng tôi cũng có vấn đề như vậy với chồng mình. Tôi quyết tâm loại bỏ vật chất xấu này. “Là một đệ tử Đại Pháp, mình có sứ mệnh bảo vệ Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Mình ra ngoài giảng chân tướng để cứu chúng sinh. Chẳng phải những người trong gia đình cũng là chúng sinh đang chờ được cứu sao? Mình nên đối xử tốt với mẹ chồng một cách vô điều kiện.” Tôi đã ngộ ra và trong tâm tôi tràn ngập niềm vui.
Mẹ chồng tôi đôi khi cũng ở nhà cô em út của chồng tôi. Cô em chồng đã phàn nàn với tôi rằng cô ấy không thể chịu đựng được thói quen, lời nói và hành vi của mẹ chồng tôi, nên cô ấy thường la mắng bà. Tuy nhiên, mẹ chồng tôi không chịu nghe, khiến cô ấy tức giận mà nổi những nốt mụn nhỏ trên cổ. Tôi đã cố gắng khuyên giải em chồng và tôi dường như đã tìm được một tri kỷ. Sau đó tôi nghĩ: “Mình có bị động tâm bởi điều này không? Mình có đang suy nghĩ như một người thường không? Là một đệ tử Đại Pháp, mình phải yêu cầu bản thân tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và hoàn toàn buông bỏ tâm ích kỷ và tự cho mình là trung tâm. Mình nên đối xử với mẹ chồng bằng lòng từ bi và trở thành một sinh mệnh vị tha.
Năm nay, mẹ chồng tôi đến nhà tôi ăn Tết Nguyên đán. Vợ chồng tôi đã tăng tiền sinh hoạt phí cho bà thêm 2.000 Nhân dân tệ [278 đô la Mỹ]. Bà vui vẻ nói: “Mẹ không cần nhiều tiền thế đâu. Mẹ đâu có nhiều khoản chi tiêu. Chẳng phải mọi thứ mẹ ăn, mẹ mặc đều do hai con mua sao?”
Vào mùng một Tết Nguyên đán hàng năm, hơn chục người bên nhà của mẹ chồng tôi, như em trai, cháu trai và các cháu của bà đều đến chúc Tết bà. Năm nay cũng vậy. Chúng tôi đã đặt một nhà hàng có một bàn lớn có thể chứa 20 người. Cả gia đình quây quần bên nhau và đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Chị cả chồng tôi kéo tôi ra một bên và nói: “Chị thường nói với bạn bè rằng em dâu của chị đặc biệt tốt. Em ấy cũng đối xử với mẹ chị rất tốt. Mẹ chị thích đến nhà em ấy và chúng tôi đặc biệt yên tâm về điều đó. Em dâu mua quần áo cho mẹ chị mặc quanh năm và hai vợ chồng em ấy cũng trả tiền cho những thứ của họ hàng bên mẹ chị nữa. Chi phí y tế và mọi chi phí của mẹ chị về cơ bản đều do họ chi trả, nhưng em dâu không hề phàn nàn. Cả hai đã hy sinh rất nhiều cho chúng tôi, con cái của chúng tôi và họ luôn chịu thiệt thòi.”
Tôi đáp: “Chị chỉ cần niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’ Chính Đại Pháp đã dạy em làm điều này.” Chị ấy trả lời: “Chị thường niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’ Chị niệm chân ngôn này khi cảm thấy không khỏe và chị cũng làm vậy khi cháu trai của chị bị sốt.”
Buổi chiều, mọi người vui vẻ ra về. Sau khi tiễn tất cả họ hàng, tôi dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ. Mặc dù dọn dẹp gần hai tiếng đồng hồ, tôi không những không cảm thấy mệt mà còn cảm thấy vui. Đó là vì tôi đã thấy mọi người ăn uống vui vẻ. Tôi nghĩ: “Hạnh phúc là gì?” Câu trả lời trong tâm tôi là: “Trở thành một sinh mệnh sống vì người khác mới là hạnh phúc thực sự.”
Con xin cảm tạ Sư phụ vì ân đức vô lượng của Người!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/1/496358.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/27/229552.html