Bài viết của một học viên ở Đài Loan
[MINH HUỆ 16-07-2012]
Tôi sinh ra tại một ngôi làng thiếu thốn ở Đài Loan với sức khỏe yếu. Tôi thường bị bất tỉnh khi tôi mười ba tuổi. Một ngày tôi được đưa tới bệnh viện vì bị đau ở các cơ quan nội tạng. Bác sỹ không thể tìm được nguyên nhân gốc rễ và đã tiêm cho tôi khiến tôi mất cảm giác ở tay trái và chân trái. Hàng chục bác sỹ đã tham gia vào việc chẩn đoán nhưng không thể tìm thấy nguyên nhân. Cuối cùng, tôi bị xuất viện ngoài ý muốn mà không được chữa trị thêm nữa.
Tôi bắt đầu làm việc cho một xưởng in khi tôi 20 tuổi. Một buổi sáng khi đang đạp xe đi làm, tôi giơ tay trái ra để xin rẽ trái nhưng khi đang rẽ tôi bị một chiếc ôtô đâm vào. Ngay lập tức tôi đã bị mất ý thức. Tôi tỉnh dậy ở một nơi xa lạ mà không có ai bên cạnh. Trong vòng một phút, tâm tôi trống rỗng. Tôi nghĩ, “Nếu bây giờ mình chết thì mình sẽ không biết được ý nghĩa của cuộc sống.” Khi tỉnh lại tôi đã quyết định tìm một môn tu luyện.
Chủ nguyên thần rời khỏi cơ thể
Trong khi tìm kiếm phương cách chữa bệnh, tôi đã quen với một vị bác sỹ y học cổ truyền, ông Trương, một người tu luyện trên núi. Một ngày tôi đã theo ông ấy tới một ngôi nhà ở tận sâu trong núi. Đột nhiên tim tôi ngừng đập. Tôi ngừng thở và mặt tôi chuyển sang màu đen. Vị bác sỹ đã hồi sức cấp cứu cho tôi và được người học việc phụ giúp. Trong khi đó, nguyên thần của tôi đã rời khỏi cơ thể. Tôi bay lên trời và đến một không gian vô cùng rộng lớn, vốn là một thân thể trong suốt của một vị Đại Phật cổ xưa. Vị Phật vẫn ngồi và đưa một bàn tay ra và nguyên thần của tôi bay lên đó. Sau đó vị Phật đưa nguyên thần của tôi vào bên trong thân thể của Ông.
Thật vô cùng dễ chịu khi không mang trọng lượng của cơ thể con người và tôi đã bị đau nhói khi nguyên thần quay trở lại cơ thể. Tim của tôi bắt đầu đập trở lại. Nhưng tôi cảm thấy lạnh và không ngừng run rẩy. Có lẽ bác sỹ Trương đã cứu sống tôi nhưng tôi bắt đầu bất tỉnh ba lần mỗi ngày. Mỗi lần tôi phải cần đến hơn mười cây kim châm cứu để hồi tỉnh lại. Thỉnh thoảng ông ấy phải vội vàng xuống núi để mua thảo dược về cho tôi. Tôi chưa bao giờ trả tiền hay biếu quà cho ông ấy. Tuy nhiên, ông ấy vẫn tiếp tục giúp đỡ tôi. Trong lúc sống cùng ông ấy, ông ấy đã dạy tôi cách châm cứu để tự cứu mình.
Bồ Tát cứu tôi khỏi hắc thần địa ngục
Một ngày, trong tâm trí mình, tôi thấy hai hắc thần từ địa ngục đang cố gắng lấy mạng của tôi thì một vị Bồ Tát trong bộ áo y phục trắng chặn đường của họ. Tôi nhìn vị Bồ Tát gần hơn và thấy đó là mẹ mình. Bà vốn đã quyết định gửi tôi tới sống cùng người họ hàng lập gia đình ở phía bắc, khi thấy sức khỏe của tôi đang trở nên xấu hơn.
Tôi cảm thấy như thể các cơ quan nội tạng bên trong tôi bị đào thải. Tôi cố gắng tự làm tổn thương mình để nỗi đau bên ngoài có thể át đi nỗi đau bên trong tôi. Mẹ tôi thường ôm lấy tôi và khóc. Tôi van xin mẹ tôi hãy để tôi kết liễu cuộc sống. Mẹ tôi đã khóa tất cả các cửa sổ và cửa ra vào để ngăn cản tôi khỏi bất cứ nỗ lực tự sát nào.
Tôi nghe nói rằng tự tử là một tội ác nhưng tôi cảm thấy vô vọng. Cuối cùng bác sỹ Trương đã trở thành cha đỡ đầu của tôi và tôi đã kết hôn với người phụ việc của ông.
Sự khích lệ từ các không gian khác
Cha đỡ đầu của tôi đã qua đời sau khi chăm sóc tôi trong mười năm. Phần lớn thời gian ông sống cùng chúng tôi. Ông duy trì một tiêu chuẩn đạo đức cao và đòi hỏi chúng tôi cũng như vậy. Ông từng là một giáo sư toán trong một trường đại học trước khi ông chuyển lên núi. Tôi đã thường tự hỏi mình trước khi tôi đưa ra quyết định, “Một vị Thần làm thế nào để giải quyết vấn đề này? Liệu một vị Thần có trả lời theo cách này không?” Trong những ngày đó tôi cảm thấy mình giống như một người ở ẩn.
Tôi đã từng có một giấc mơ rằng mình đang ngồi trên đỉnh của một tảng đá khổng lồ. Tôi nhìn xuống da mình và ngạc nhiên trước làn da mịn màng của tôi với bộ trang phục bằng chất lỏng của mình ở dưới bóng của cây hoa oải hương. Phía sau tôi là một khu rừng tre cũng ở dưới bóng của cây hoa oải hương. Đứng trước tôi là một hình ảnh thu nhỏ của tôi với làn da thô hơn và một bộ trang phục không rõ giới tính. Tôi đã có giấc mơ đó trước khi tôi có những hiểu biết về Phó nguyên thần.
Thường xuyên bị bất tỉnh
Chồng tôi thường tìm đến toán quái để tìm nguyên nhân gốc rễ của tình trạng sức khỏe yếu kém của tôi. Người ta nói với anh ấy rằng tôi không được thực hiện bất cứ cuộc phẫu thuật nào hay lái xe ga. Để phản đối, tôi đã quyết định phẫu thuật và sau đó tôi đã ổn. Tôi cũng tiếp tục lái xe ga. Một ngày tôi đang lái xe với tốc độ 90km/giờ và đâm phải một chiếc xe tải. Mũ bảo hiểm của tôi đã bị vỡ và tôi đã bị choáng. Người lái xe bảo sẽ đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi từ chối. Ông ấy đề nghị sẽ chữa chiếc xe ga cho tôi nhưng tôi cũng từ chối. Chồng tôi rất bối rối nhưng khăng khăng rằng tôi nên học toán quái với anh ấy.
Tôi vẫn không quên việc tìm kiếm một môn tu luyện. Tôi vẫn không có được cảm giác ở cánh tay trái của mình. Một ngày tôi tiến hành một cuộc kiểm tra y tế toàn diện và tôi được chẩn đoán rằng có ba đốt sống phát triển không bình thường. Tôi bắt đầu tới chỗ của một người nắn xương khớp nhưng cửa hàng đã đóng cửa. Tôi đã phải dùng thuốc theo đơn để có thể ngủ được. Tim của tôi tiếp tục yếu đi theo thời gian. Tôi cảm thấy tốt hơn trong khi ngủ. Nếu tôi phải lái xe thì đầu tiên tôi phải dùng thuốc trợ tim và mang chúng theo.
Kinh ngạc trước Pháp Luân Công
Một ngày, khi tôi đang tham gia một buổi họp ở lớp học toán quái, cô Lâm, người ngồi cùng bàn với tôi đã mang đến hai cuốn Chuyển Pháp Luân. Cô ấy đưa cuốn sách lớn hơn cho Chủ tịch hiệp hội. Tôi nhìn cuốn nhỏ hơn ở trên bàn và nói với cô ấy rằng tôi muốn mua cuốn sách của cô ấy. Cuối cùng phải mất đến hai mươi năm tôi mới tìm thấy Pháp Luân Công.
Vào tháng 05 năm 1999, tôi bước sang tuổi 41. Trong mười năm tôi rất khó ngủ. Tôi tránh việc phải đi lại trước khi tôi bắt đầu thường xuyên bị bất tỉnh và thỉnh thoảng tim tôi ngừng đập. Tôi phải dùng đến thuốc ngủ thì mới có thể ngủ được và phải dùng đến thuốc trợ tim khi phải đi lại nhiều.
Ngày đầu tiên học các bài công pháp, tôi luyện chúng ở điểm luyện công ngoài trời. Tôi cảm thấy nhiều thứ rời khỏi cơ thể của tôi khi tôi luyện bài công pháp số hai. Tôi bị đau đến mức mà tôi đã hỏi cô Lâm xem phải làm gì. Cô ấy bảo tôi phải kiên trì. Tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Miễn là tôi không bị ngất thì tôi sẽ kiên trì.
Trong khi tôi đang luyện bài công pháp số bốn, tôi thấy mặt đất được bao phủ bởi một mạng lưới điện có chiều cao đến bắp chân của tôi. Tôi cảm thấy luồng điện trên khắp các cánh tay của mình và thốt lên. Tốt quá! Tôi sẽ luyện miễn là tôi không bị ngất đi. Sau đó tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã cho tôi nhìn thấy được và cảm nhận được luồng điện để khích lệ tín tâm của tôi.
Can nhiễu từ các không gian khác
Trong khi tôi luyện bài tĩnh công, tôi đã thấy can nhiễu từ các không gian khác. Các sinh mệnh kỳ lạ từ không gian khác đã cào vào mặt tôi và tỏa ra thành những con nhện đến cắn tôi. Tôi tự nói với mình rằng không được nản lòng bởi can nhiễu.
Ngày hôm sau tôi đến điểm luyện công từ sớm. Ngay khi tôi ngồi xuống, một người đàn ông say rượu đã đến gần tôi và nói vài điều để dọa dẫm tôi. Tôi nói với ông ta rằng tôi không sợ. Ngay khi tôi bắt đầu luyện bài tĩnh công, tôi đã thấy một Pháp Luân khổng lồ ở một không gian khác. Lúc đó tôi đã nhận ra rằng Sư Phụ liên tục chăm sóc cho chúng ta!
Lần đầu tiên xem các bài giảng của Sư Phụ
Tôi đã tham gia vào khóa học chín ngày miễn phí về Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 01 tháng 06 năm 1999. Tôi bị đau đầu, đau dây chằng, đau xương, đau cánh tay trái và các cơ quan nội tạng. Cơ thể tôi cứng đờ sau hai mươi năm liên tục nằm trên giường. Tôi hỏi điều phối viên xem liệu có được không nếu tôi nằm trong khi xem các bài giảng và cô ấy đã chấp thuận với lòng tốt từ trong tâm của cô ấy. Nhưng tôi quá đau để có thể tập trung được. Tôi bắt đầu tham gia vào lớp học Pháp Luân Công lần thứ hai vào ngày 15 tháng 06. Tôi vẫn bị bỏ lỡ mất một số nội dung nhưng ít ra lần đó tôi đã không nằm xuống.
Lớp học Pháp Luân Công lần thứ ba
Vào ngày 15 tháng 07 năm 1999, tôi đã tham gia lớp học chín ngày miễn phí về Pháp Luân Công lần thứ ba. Tôi tự nói với mình rằng lần này tôi phải tập trung. Tôi ngồi ở giữa lớp và cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Ngày thứ hai tôi chọn ngồi cùng chỗ đó. Tôi nhìn thấy ánh sáng tỏa ra giữa hàng lông mày của Sư Phụ. Tôi cảm thấy áp lực trong cùng vị trí đó trên trán của mình. Khi đến thời điểm học bài công pháp số hai, tôi cảm thấy bị chóng mặt đến mức mà tôi không thể đứng được. Tôi vào nhà tắm và bắt đầu nôn. Tôi đã bị kiệt sức đến mức mà tôi chỉ có thể ngồi xem những người khác luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công.
Ngay khi trở về nhà tôi đã nằm xuống giường. Tôi cảm thấy chóng mặt nhưng không thể chợp mắt được. Tôi thấy như thể tôi đang điều khiển một con chiến mã phi nước đại trên sa mạc.
Ngày hôm sau, trong khi tôi đang luyện bài công pháp số hai ở nhà, tôi nhìn thấy thân thể của mình ở không gian khác đang thay đổi hình dáng liên tục. Tôi cười vì cảm thấy rất thú vị. Tôi bảo chồng tôi đến xem nhưng anh ấy không thể nhìn thấy gì. Lúc đó tôi vừa mới dừng uống thuốc. Tôi đã đợi cho đến khi tôi có thể luyện tất cả năm bài công pháp của Pháp Luân Công và sau đó lại tham gia vào nhóm luyện công. Tôi chỉ mất có một tuần.
Vào một ngày khác khi tôi đang luyện bài công pháp số hai, tôi đã thấy một chiếc gương quay nhanh trong một không gian khác, đúng như Sư Phụ đã giảng.
Một ngày tôi có một giấc mơ mà tất cả cây và cỏ biến thành người, đang chạy phía sau tôi và cố gắng để giết tôi. Tôi cứ chạy mãi cho đến khi Sư Phụ cứu tôi.
Luyện tĩnh công
Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn để luyện bài tĩnh công của Pháp Luân Công trong thế kiết già. Nó đau đến mức mà nhiều lần tôi đã phát khóc. Khi tôi luyện bài tĩnh công với hai mắt nhắm lại, tôi nhìn thấy sự chuyển hóa thiên mục của tôi trong một không gian khác. Tôi nhìn thấy một tiểu hài (Phật thể) đang hấp thụ năng lượng từ vũ trụ. Tôi cảm thấy năng lượng đang chảy vào bụng tôi.
Tôi đã bay đến thủ đô Washington DC vào năm 2000 để tham dự Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng một ngày nào đó tôi sẽ có đủ sức khỏe để có thể bay máy bay. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn to lớn của tôi đối với Sư Phụ.
Vòng chu thiên và Vấn đề ăn thịt
Có một quán cà phê sáng gần nhóm luyện công mà tôi hay lui tới vì bán bánh bao với nhân thịt lợn hầm. Tôi ăn món đấy trong mười ngày trước khi tôi bắt đầu cảm thấy ghê sợ. Sư Phụ đã giảng,
“Không thể ăn thịt được; ngửi thấy rất hôi tanh, ăn vào liền thấy buồn nôn. Không phải vì người ta khống chế chư vị hoặc chư vị tự khống chế bản thân là không được ăn, mà [nó] xuất phát ra từ nội tâm; đến tầng ấy, từ trong công phản ánh ra nên không thể ăn được; thậm chí nếu chư vị thật sự nuốt vào rồi, thì sẽ thật sự nôn ra.” (“Vấn đề ăn thịt”, Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Đó chính xác là những gì mà tôi cảm thấy. Sau một tuần, tôi không còn chấp trước vào ăn thịt và có thể ăn lại nó mà không còn bất kỳ cảm giác ghê sợ nào nữa.
Sư Phụ cũng giảng,
“Thông thường khi chúng ta sắp thông đại chu thiên, sẽ xuất hiện một trạng thái này, có người khi ngồi đả toạ thân thể cứ ngả về phía trước. Đó là vì phía lưng thông được tốt, [phía] lưng rất nhẹ nhàng, phía trước cảm thấy nặng; có người ngả về sau, chính là phía lưng thì nặng, phía trước thì nhẹ. Nếu như chư vị thật sự thông tốt được toàn bộ rồi, như thế chư vị sẽ xóc cất lên, cảm thấy như tự mình có thể nâng [người] lên, có cảm giác rời khỏi mặt đất. (“Chu Thiên”, Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Khi đi bộ, tôi cảm thấy như mình đang sắp sửa bay lên. Thế nên tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại xe ôtô của mình và ngồi xuống.
Trải nghiệm sự từ bi của Sư Phụ trong khi luyện bài tĩnh công
Mỗi ngày trong khi tôi đang luyện bài tĩnh công trong thế kiết già tôi bị đau đến mức mà tôi đã phát khóc. Đôi lúc tôi gọi Sư Phụ xin giúp đỡ, và Ngài đã cho tôi thấy những chữ “Chân – Thiện – Nhẫn” bằng ký tự Trung Quốc. Tôi nghĩ, “Mọi việc sẽ ổn”. Tôi sẽ chịu đựng cơn đau.
Tôi tham gia vào Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Công ở Washington DC vào năm 2003 và tham gia vào nhóm luyện công trên bãi cỏ ở phía bắc tòa nhà quốc hội Hoa Kỳ. Tôi nhìn thấy thân thể mình đang xoay chuyển trong một không gian khác. Tôi đang phân vân tại sao thân thể của tôi ở không gian khác lại xoay chuyển cho đến khi tôi đột nhiên nhớ tới một đoạn trong sách Pháp Luân Công. Sư Phụ giảng,
“Các bài tập của chúng ta tương đương với tập luyện trong lúc đang ngồi trên Pháp Luân, nó có ở mọi hướng và luôn luôn xoay vòng. Pháp Luân của chúng ta hòa nhịp với cả vũ trụ. Vũ trụ đang chuyển động, giải Ngân hà đang chuyển động, chín hành tinh đang quay chung quanh mặt trời và trái đất chính nó cũng đang quay. Hướng nào là đông, nam, tây hay là bắc? Người sống trên trái đất nghĩ ra các phương hướng. Vì vậy, bất kỳ hướng nào quý vị đối diện, quý vị sẽ đang đối diện với mọi hướng.”(Chương II, Pháp Luân Công)
Ngón tay đeo nhẫn vốn bị gãy của tôi đã trở lại bình thường. Tôi có một vết sẹo trên lông mày bên trái của tôi và giờ đây lông mày đã mọc trở lại.
Khảo nghiệm sinh tử
Tôi đối mặt với khảo nghiệm sinh tử vào năm 2010. Tôi gặp vấn đề với lưng của mình. Thậm chí cuối cùng tôi còn mất đi một đốt nhỏ ở xương sống. Tôi không thể đặt lưng xuống. Khi tôi cảm thấy mình sắp chết, tôi đã gọi to Sư Phụ xin giúp đỡ. Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy một Pháp thân to lớn của Sư Phụ. Tôi cũng nhìn thấy Pháp thân của Sư Phụ ở trong mỗi tế bào của tôi. Cuối cùng khi tôi đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử, tôi đã có được một hiểu biết tốt hơn về Pháp. Pháp thân của Sư Phụ ở trong thân thể của chúng ta ở mỗi tầng không gian, tôi nghĩ đó là Pháp được hòa tan trong mỗi một tầng không gian của chúng ta.
Cuối cùng tôi đã tìm thấy Pháp Luân Công sau khi phải chịu đựng quá nhiều trong nửa đời người. Giờ đây tôi đã hiểu rằng Sư Phụ là người phải phó xuất nhiều hơn bất cứ ai trong chúng ta. Không có bất cứ thứ gì có thể đền đáp được những điều mà Ngài đã làm cho chúng ta. Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của mình đối với Sư Phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/16/台湾大法弟子-半生苦难-幸得大法-260250.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/1/134726.html
Đăng ngày 14-9-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.