Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 24 – 05 – 2012] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2008. Bởi vì hoàn cảnh đắc Pháp của tôi khá đặc thù, tôi muốn viết bài này để chia sẻ với mọi người.

Bị bệnh và bị giam giữ vô cớ, trong khổ vẫn phải chịu đau đớn

Trước khi tu luyện, tôi bị bệnh tim bẩm sinh. Do liên tục phải uống các loại thuốc, tôi đã mắc chứng co thắt dạ dày. Những cơn đau dạ dày nghiêm trọng khiến mặt của tôi tái xanh, và toát mồ hôi lạnh. Kết quả là, môi của tôi trở nên thâm tím trong một thời gian dài.

Tôi bị bắt vào năm 2006, bị ép buộc một cách bất công, và bị đưa đến trại giam giữ. Những khi phát bệnh, tôi bị bất tỉnh nhân sự, khiến cho những người quản giáo sợ hãi, vì vậy tôi được chiếu cố đặc biệt. Tôi được phép ngủ trong điều kiện tốt hơn. Tuy nhiên như vậy cũng không có hiệu quả, tôi vẫn thường xuyên phát bệnh. Quản giáo sợ rằng tôi có thể chết trong phòng giam.

Ở trong trại giam, tôi luôn phải chịu nhiều khổ sở. Sau khi viên chức phụ trách vụ án của tôi xác nhận tôi vô can, họ yêu cầu tôi trả cho họ một lượng lớn tiền mặt, nói rằng đã sắp xếp để tôi được bảo lãnh ra ngoài. Tôi đã gọi điện thoại cho rất nhiều bạn bè để vay tiền. Bất chấp những nỗ lực hết sức của tôi, tôi vẫn không thể có đủ số tiền bảo lãnh và thấy rất tuyệt vọng.

Tôi đã may mắn đắc Pháp trong trại giam, cả thân và tâm đều trải qua biến đổi rất lớn

Một phụ nữ 60 tuổi đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi sẽ gọi bà là A. Tôi nhận thấy đôi mắt của A rất đẹp – rạng rỡ và sáng ngời, vì vậy tôi bắt đầu lưu tâm quan sát bà. Trong phòng giam có nhiều người phức tạp, và thường xuyên phát sinh mâu thuẫn. Mỗi khi mâu thuẫn xảy ra, A đều hành xử rất khiêm nhường và thể hiện sự cảm thông với người khác. Vì tò mò, tôi đã hỏi A tại sao bà lại phải vào đây.

A năm nay 62 tuổi. Khi bà 47 tuổi, bà mắc bệnh ung thư vú và cần phải phẫu thuật. Một lần khi bà đến bệnh viện để điều trị, bà nhìn thấy một nhóm người đang tập luyện trên bãi cỏ tại bệnh viện. Bà tiến đến và biết được rằng họ là những học viên Pháp Luân Công. Họ nói rằng mỗi ngày vào buổi sáng họ tới đây để luyện công. Bất cứ ai muốn tập luyện Pháp Luân Công đều được chào đón tham gia bất cứ lúc nào mà không phải trả phí. A đã được dự kiến ​​phẫu thuật mười ngày sau đó, vì vậy bà đã dành thời gian mỗi ngày để xem những người này tập luyện, và bà đôi khi tập cùng với họ. Bà cảm thấy cơn đau giảm đi từng ngày, và các cục u trên ngực bà thậm chí đã biến mất. Các bác sĩ của bà không thể giải thích được sự việc siêu thường xảy ra trước mắt như vậy, và đều nói: “Pháp Luân Công thật là kỳ diệu!” Tại thời điểm đó, A bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999, kẻ ác đã ép buộc A phải đưa ra lời khai giả để vu khống hãm hại Pháp Luân Công, nếu không họ sẽ đưa bà vào tù. Bà từ chối hợp tác và vì vậy đã bị bắt và bị giam giữ tại đây.

Tôi rất ngưỡng mộ Sư Phụ vĩ đại của A. Bà nói với tôi rằng đệ tử Đại Pháp có nhiều người chưa hề gặp trực tiếp Sư phụ, nhưng trong quá trình tu luyện vẫn như có Sư phụ ở bên cạnh, luôn theo lời giảng của Sư phụ để đối chiếu bản thân, quy chính bản thân, họ đều đạt được sự thăng hoa về cả thân và tâm. Bà hỏi tôi có muốn tập Pháp Luân Công với bà không, và tôi gật đầu đồng ý. Bà đọc các bài kinh văn gần đây của Sư Phụ cho tôi nghe. Mặc dù tôi không nhận ra được hàm nghĩa của Đại Pháp, Sư Phụ của Đại Pháp đã cho tôi ấn tượng sâu sắc.

Tối hôm đó khi tôi đọc lại những bài kinh văn gần đây của Sư Phụ, tôi đột nhiên bị đau đầu. (Tôi lo lắng bởi vì đây là triệu chứng thường xảy ra trước khi bệnh của tôi phát tác). Lúc đó tôi chưa hiểu rằng đây là tôi đang tiêu nghiệp, và theo thói quen, tôi cầm lấy thuốc và uống, nhưng ngay sau đó, tôi bị nôn mửa. Tôi đã nôn liên tục sáu, bảy lần, và thấy choáng váng, rồi bất tỉnh. Lúc này, A chạy đến và gọi tên tôi. Tôi nói không ra lời, nhưng ý thức của tôi vẫn thanh tỉnh. A nói rằng: “Sư Phụ đang ở ngay bên cạnh chúng ta. Cô có tin vào Sư Phụ không?” Bà nói vào tai tôi lặp đi lặp lại. Tôi nghe được rất rõ ràng. Tôi kiên định tin tưởng vào Sư Phụ của Đại Pháp. Tôi nói: “Tôi sẽ không chết – tôi sẽ vượt qua!” Tôi tỉnh dậy một lúc và sau đó lại hôn mê. Sau một lúc, tôi cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh lại. Tôi lấy tay sờ lên đầu, và nhận thấy không còn đau nữa. Việc này diễn ra từ 6 giờ tối đến 2 giờ sáng, do đó chỉ có tám giờ đồng hồ đã trôi qua. Trong quá khứ, do các tác dụng phụ của thuốc, tôi thường phải nằm trên giường trong ba hoặc bốn ngày và cảm thấy rất yếu. Tuy nhiên, lần này bàn tay và bàn chân của tôi cảm thấy mạnh mẽ, và tôi rất sáng suốt, như là chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi chỉ muốn hô lên: Pháp Luân Đại Pháp là đúng đắn.” Tôi rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Đó là niềm hạnh phúc có thể cảm nhận được nhưng không thể giải thích bằng lời. Tôi có Sư Phụ! Tôi chỉ đơn giản là đọc một số kinh văn gần đây của Sư Phụ, và Sư Phụ đã bắt đầu quản tôi! Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm được sự siêu thường của Đại Pháp.

Sáng hôm sau A dạy tôi các bài công pháp. Tôi đã luyện bài đầu tiên rất nhẹ nhàng, nhưng quần áo của tôi ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy thư giãn và thoải mái, và cảm thấy như thể tôi sẽ bay lên khỏi mặt đất. Cả ngày, tôi có thể cảm thấy có một dòng xoay chuyển liên tục trong cơ thể của tôi, và tôi cảm thấy có thứ gì đó rõ ràng đang xoay chuyển trong toàn bộ cơ thể của tôi. Một tuần sau khi tôi bắt đầu tập luyện, các cụm mụn nước nhỏ xuất hiện ở ba nơi trên cơ thể của tôi, và sau đó chúng mưng mủ và vỡ ra, cực kỳ đau đớn. Tôi tự nhủ: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp, và tôi không có bệnh tật!” Tuy nhiên, tất cả những người trong phòng giam lo sợ bị nhiễm bệnh, do đó, họ buộc tôi phải đăng ký điều trị. Tôi nhớ rằng Sư Phụ đã dạy chúng ta phải nghĩ đến người khác khi làm bất cứ việc gì, vì vậy tôi nói với vết thương: “Hãy mau khỏi. Tôi biết rằng tôi có nợ phải trả, nhưng không nên gây ra hiểu lầm.” Ngày hôm sau, ba vị trí có vết thương bắt đầu lành bệnh. Tất cả mọi người trong phòng giam đã rất ngạc nhiên và hỏi làm thế nào tôi hồi phục mà không cần điều trị. Tôi đã nói với họ sự thật. Vì vậy, họ bắt đầu bàn tán: “Pháp Luân Công thật sự thần kỳ, và có vẻ như là tuyên truyền của chính phủ là sai!”

Những vết thương của tôi cũng bắt đầu khỏi hẳn, nhưng sau đó tôi phát hiện ra các đầu khớp xương xung quanh vết thương của tôi lại bắt đầu đau. 8 giờ tối ngày hôm đó, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh, từ sâu bên trong cơ thể, khiến răng của tôi run lập cập. Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa và ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy người tôi nóng bừng và ngày càng trở nên nóng hơn. Cơ thể tôi giống như một chiếc bánh trong lò, phình to ra trong khi nhiệt độ dường như tăng lên. Khi tôi cảm thấy cơ thể của tôi không thể chịu đựng được sự giãn nở và nóng bức này, cơ thể của tôi đột nhiên trở nên lạnh. Lần này tôi không ngất xỉu, và tôi đã chịu đựng một cách tỉnh táo.

Trong quá trình trao đổi giữa nóng và lạnh đó, tôi chợt minh bạch ra tu luyện là gì. Đêm đó, tôi chịu đựng lạnh và nóng xen kẽ cho đến buổi sáng. Ngày hôm sau, cơn lạnh và sốt đã biến mất. Mặc dù không ngủ, tôi vẫn thấy tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên, ba chỗ vết thương càng thêm đau nhức. Trước đây, tôi đã bị các chứng bệnh hành hạ chết đi sống lại, tuy nhiên cảm giác đau đớn lần này tôi không thể hình dung một cách chuẩn xác. Nó dường như không thuộc về không gian này, nhưng lại thực sự là đau đớn trong cơ thể của tôi. Trong ngày, tôi tràn đầy năng lượng và đã làm tất cả mọi thứ mà tôi nên làm. Vào ban đêm, tôi không thể ngủ, chờ đợi bình minh trong sự hỗn loạn của đau đớn.

Mười ngày sau đó, tất cả đều biến mất. Mọi thứ đã trở lại bình thường, và tôi không hề cảm thấy đau ở các vết thương nữa. Những người trong phòng giam nói rằng nhìn da dẻ của tôi khỏe mạnh, môi hồng hào, và mắt của tôi trở nên sáng ngời. Tôi ở trạng thái tinh thần rất tốt. Ba chỗ vết thương bắt đầu lột da. Đột nhiên một người trong phòng giam hét lên: “Tại sao lại có hoa văn trên các vết thương của cô?” Họ vây quanh tôi để xem xét. Tôi giống như một vật báu, họ lần lượt cẩn thận xem các hoa văn bên trong cánh tay phải của tôi. Tôi cũng rất ngạc nhiên bởi những gì tôi nhìn thấy. Các đường hoa văn xuất hiện rõ ràng trên da của tôi. Họ nói: “Chà, Thần Phật thực sự tồn tại!” A đã không bỏ lỡ cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Tất cả mọi người trong phòng giam đều đã thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan. Một người sử dụng móng tay của cô để khắc lên tường: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” và nói rằng cô hy vọng những người không hiểu sự thật sẽ nhìn thấy nó.

Khi chứng kiến ​​sự kỳ diệu của Pháp Luân Công, tất cả họ đều muốn tập luyện. Như vậy, vào ban ngày, chúng tôi ngồi thành hàng chỉnh tề và theo A đọc Pháp. Chúng tôi có thời gian tập thể dục hai lần một ngày, và chúng tôi sử dụng thời gian này để luyện công cùng nhau. Diện mạo tinh thần trong phòng giam đã hoàn toàn biến đổi. Trước kia, họ cãi nhau mỗi ngày và thậm chí đấu đá nhau. Sau khi tập luyện Pháp Luân Công, họ trở nên quan tâm đến nhau, khiêm nhường và một cách tự nhiên đã chiểu theo Đại Pháp mà Sư phụ giảng để làm người tốt. Trước kia khi bác sĩ xuất hiện tại ô cửa sổ nhỏ, tất cả mọi người ở phòng giam xúm lại xung quanh và cố gắng để là người đầu tiên. Sau khi tập luyện Pháp Luân Công, họ đã thay đổi hoàn toàn. Họ suy nghĩ tích cực và biết rằng bệnh tật được gây ra bởi “nghiệp”, vì vậy họ không báo cáo là mình có bệnh nữa. Một hôm, như thường lệ người bác sĩ thô lỗ mở ô cửa sổ nhỏ, nhưng không có ai ở đó. Bác sĩ hét lên, “Ai báo cáo bệnh tật?” “Không ai cả,” tất cả mọi người trong phòng giam đã trả lời mà không cần nhất trí từ trước. Bác sĩ nhìn bối rối và nhẹ nhàng đóng cửa sổ nhỏ và rời đi. Mọi người đều mỉm cười.

Bác sĩ nói với quản giáo rằng không ai trong phòng giam báo cáo bệnh tật gì cả. Tình hình gần đây không có tiếng ồn và không có vấn đề trong phòng giam và tất cả mọi người trật tự và kỷ luật đã gây bối rối cho quản giáo. Điều này, kết hợp với bình luận của bác sĩ, khiến quản giáo lo lắng. Bà ngay lập tức xem video giám sát. Khi bà phát hiện ra rằng những người tội phạm đã có sự thay đổi lớn như vậy bởi vì họ bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, bà gọi họ ra, từng người một, để nói chuyện. Bà đe dọa: “Chính phủ đang đàn áp Pháp Luân Công, các người dám can đảm không nghe theo? Thật sự muốn chuốc lấy cái chết hay sao?” Những người trong phòng giam trân trọng nhấn mạnh những lợi ích mà họ thu được từ Đại Pháp và rằng Pháp Luân Công là tốt.

Khi đến lượt tôi nói chuyện với bà, quản giáo nói “Tôi biết rằng những gì đang xảy ra trong phòng giam là vì cô. Tôi biết trường hợp của cô. Nếu cô không nghe lời, chúng tôi sẽ rà soát video giám sát và và gửi lên Viện Kiểm sát làm bằng chứng. Với bằng chứng này, họ sẽ kết án cô ít nhất mười năm.” Tôi nói: “Lúc tôi bị giam giữ, bà đã biết là tôi vô can, và tôi đã nhiều lần tuyên bố rằng tôi có bệnh tim, nhưng nhân viên điều tra vẫn phi pháp cho 12 người thay phiên nhau thẩm vấn tôi. Họ đã hành hạ tôi trong bốn ngày liên tiếp. Trong hai năm qua, tôi đã không được cấp đúng loại thuốc mà tôi cần, và tôi đã nhiều lần bị ngất. Bây giờ, may mắn là tôi đã học được Pháp Luân Đại Pháp, và bệnh tật của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi đang chuyển biến theo một hướng tốt, vậy tại sao không cảm thấy vui cho tôi mà lại muốn đàn áp tôi? Nếu không thích một người tốt, vậy bà thích loại người như thế nào?” Người quản giáo chỉ im lặng. Những ngày tiếp theo, những người quản giáo nữ lần lượt tới để nhục mạ tôi, tìm cách làm cho tôi từ bỏ niềm tin. Tôi nói với họ về sự thay đổi lớn trong tôi sau khi tập luyện Pháp Luân Công. Sau khi nghe những điều này, họ không có gì để nói nữa.

Một vài ngày sau đó, chúng tôi đang ngồi chỉnh tề để học Pháp. Đột nhiên, có những âm thanh ồn ào của dây xích bên ngoài cánh cửa sắt lớn. Quản giáo đá mở cửa. Tôi chưa bao giờ thấy một sự náo động như vậy trong thời gian tôi bị giam giữ (hơn hai năm). Người sở trưởng đi vào phòng giam, tiếp theo là ba hàng quản giáo nữ. Trong hành lang, có quản giáo nam và cảnh sát vũ trang cầm dùi cui điện và dây xích. Sở trưởng hét tên của tôi, nói rằng, “Chúng tôi đã nói chuyện với cô rồi. Hôm nay, hãy biểu đạt thái độ rõ ràng trước mặt mọi người, còn tập Pháp Luân Công nữa hay không?” Bầu không khí trở nên căng thẳng và yên lặng.

Tôi trả lời: “Tôi không có ý định gây khó dễ cho các vị, nhưng trại giam là nơi chỉ có thể khống chế thân thể con người. Nó không bao giờ có thể kiểm soát suy nghĩ của tôi. Sau khi học Đại Pháp, bệnh tim bẩm sinh của tôi đã biến mất, tôi đã đích thân chứng kiến Đại Pháp siêu thường như thế nào. Tôi cảm thấy rất tốt! Tôi đã nhận được phúc lành trong sự bất hạnh của tôi. Đó là, tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi tôi bị đưa vào trại giam. Kể từ đó cả thân và tâm của tôi đã trở nên tốt hơn. Tuy nhiên, các vị không cho tôi tập luyện Pháp Luân Công. Phải chăng các vị đang ép tôi phải chết?” Sau đó tôi nhìn người sở trưởng một cách bình tĩnh. Sở trưởng cũng nhìn tôi và sau đó quay đi và bước ra khỏi cửa mà không nói một lời. Những người quản giáo khác theo anh ta mà rút lui.

Một tuần sau, tôi đã được trả tự do. Sau khi rời khỏi trại giam, tôi ngay lập tức tìm tất cả những bài kinh văn gần đây của Sư phụ, và trân quý chúng như bảo vật. Tôi tự nhủ: “Mình bắt đầu tập luyện sau những người khác, nhưng mình chắc chắn sẽ có thể bắt kịp!” Bây giờ, bất cứ khi nào tôi học Pháp và luyện công, tôi tự yêu cầu mình, “Trong một môi trường khó khăn như là trại giam, mình đã không bỏ cuộc. Bây giờ, trong một môi trường thoải mái, mình không có lý do để không tinh tấn.”

HIện nay, ở Trung Quốc Đại lục, Pháp Luân Công vẫn bị bức hại. Tôi chân thành hy vọng mọi người trên thế giới có thể hiểu được chân tướng và có một tương lai tươi sáng.

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán:  https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/24/【征稿选登】遭冤狱-我在看守所里幸遇法轮功-257403.html

Bản tiếng Anh:  https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/28/134161.html

Đăng ngày 7-8-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share