[MINH HUỆ 25-06-2012] Tôi sống với bà ngoại của mình từ khi còn rất nhỏ, và phải đến khi đi học mới chuyển tới sống cùng cha mẹ. Cha mẹ tôi làm việc suốt cả ngày và buổi tối họ thường chơi mạt chược. Họ không nghiêm khắc với tôi, và tôi chỉ gặp cha mẹ trong bữa ăn. Tôi không biết cách giao tiếp với những người khác vì vậy tôi đã không chơi được với các bạn cùng lớp ở trường. Thậm chí tôi còn bỏ nhà đi hai lần khi tôi còn học trung học.

Cô đơn là người bạn duy nhất của tôi. Tôi đã gặp chồng tương lai của mình sau khi tốt nghiệp trung học. Một vài năm sau đó, vì nhiều lý do, cả hai chúng tôi bắt đầu sử dụng ma túy. Chúng tôi đã cố gắng cai nghiện và chi rất nhiều tiền, tuy nhiên chúng tôi luôn luôn tái nghiện. Thậm chí chúng tôi đã bán căn hộ của mình vì ma túy. Mẹ chồng tôi đã nhiều lần phải khổ vì chúng tôi, và sau khi bị thất vọng hết lần này tới lần khác, bà đã từ chúng tôi. Chúng tôi đã bị gia đình cũng như bạn bè của chúng tôi rời bỏ.

Để hỗ trợ cho sự nghiện ngập của mình, chúng tôi đã làm nhiều điều xấu, chúng tôi thậm chí còn buôn thuốc phiện. Tôi đã bị gửi đến một trại lao động cưỡng bức trong vòng hai năm vào năm 1999. Thậm chí sau đó, tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ về việc làm thế nào tôi có thể hút ma túy sau khi tôi ra ngoài.

Tôi đã ở một tháng tại một trung tâm giam giữ trước khi tôi bị gửi đến trại lao động. Có một học viên Pháp Luân Công tại trung tâm giam giữ, và đó là lúc tôi nghe về Pháp Luân Công lần đầu tiên. Tôi sẽ không bao giờ biết về tu luyện vì hàng ngày tôi sống chủ yếu trong mê muội. Tôi biết cô ấy đã bị bắt vì cô ấy không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy cũng bị xích chân. Tôi không hiểu được cô ấy, tại sao tu luyện lại quan trọng đến thế? Tại sao cô ấy không ngừng tu luyện cho xong? Tại sao phải nói thật, trong khi hiện nay việc nói dối là có thể chấp nhận được. Chúng ta nói dối và lừa gạt nhau, đó là bình thường. Mặc dù tôi tôn trọng sự kiên định của cô ấy, tôi vẫn cảm thấy cô ấy ngu ngốc. Vào thời điểm ấy, tôi đã không nghĩ sâu hơn về lý do tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) buộc mọi người nói dối.

Tại trại lao động cưỡng bức, tôi đã được giao nhiệm vụ giám sát và đi theo các học viên Pháp Luân Công, tôi đã phải báo cáo tất cả mọi việc mà những học viên đã làm cho các lính canh. Hầu hết các học viên đã bị nhốt trong các xà lim đơn nhỏ tối tăm. Mỗi một học viên bị hai tù nhân theo dõi, và hầu hết các tù nhân theo dõi các học viên là những con nghiện. Nếu “chuyển hóa” được một học viên, tù nhân sẽ nhận được một “giải thưởng” như là rút ngắn hạn tù. Các lính canh không quan tâm những người nghiện ma tuý đã làm gì với các học viên Pháp Luân Công. Đánh đập và ăn cắp đồ của các học viên xảy ra thường xuyên, thỉnh thoảng các lính canh tù còn hướng dẫn bọn họ. Trưởng nhóm lính canh đã dậy chúng tôi cách đánh người khác mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Các lính canh sẽ tự tay xử lí nếu họ bắt gặp một học viên Pháp Luân Công kiên định vì lính canh phải đáp ứng được tỷ lệ “chuyển hóa” đã được các cơ quan chính phủ đề ra.

Trong vài tháng đầu tiên, tôi ở cùng với các học viên Pháp Luân Công 24 giờ một ngày. Tôi đã rất bối rối vì tôi không biết sự thật về Pháp Luân Công. Tất cả những gì tôi biết về Pháp Luân Công đến từ những tin tức của chế độ và từ những người lính canh. Tuy nhiên, những gì tôi nhìn thấy, nghe và cảm nhận về Pháp Luân Công đi ngược lại với những gì họ nói với tôi.

Lúc đầu, tôi đã không đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Công. Tôi đã giúp các lính canh lăng mạ họ. Tuy nhiên tôi không dám tự mình đánh họ vì nhiều người trong số họ đã lớn tuổi hơn cha mẹ tôi. Tôi lên kế hoạch để lợi dụng tâm lý, và cố gắng để “chuyển hóa” họ bằng cách ấy. Tuy nhiên, cho dù tôi đối xử với họ như thế nào đi chăng nữa, họ vẫn tử tế với tôi, thậm chí họ còn giúp tôi vô điều kiện khi tôi cần.

Dưới bất kỳ hoàn cảnh và áp lực như thế nào đi chăng nữa, tôi chỉ thấy Chân-Thiện-Nhẫn trong các học viên Pháp Luân Công. Ngược lại, tôi chỉ thấy sự lừa dối, xấu xa và tàn bạo trong những người lính canh tù – họ sẽ làm bất cứ điều gì vì lợi ích cá nhân của họ.

Tôi bắt đầu đối xử tử tế với tất cả các học viên Pháp Luân Công mà tôi đã gặp. Tôi hy vọng một ngày tôi có thể có các phẩm chất tốt đẹp như họ. Tôi đã dành một khoảng thời gian với một nữ kỹ sư 60 tuổi đến từ Cục địa chấn. Bác ấy nói với tôi nhiều nguyên lý về cách chúng ta nên hành xử. Bác ấy nói với tôi rằng người ta phải có đạo đức và kiềm chế bản thân. Nếu không có sự tự kiềm chế này, con người ta sẽ dám làm bất cứ việc xấu nào, và theo thuyết nhân quả của Phật giáo, người này sẽ phải đối mặt với những hậu quả khủng khiếp.

Người phụ nữ lớn tuổi này cũng đã giúp tôi ghi nhớ Luận ngữ của Chuyển Pháp Luân. Tôi được hưởng lợi rất nhiều từ bác ấy trong một thời gian ngắn. Dần dần, tôi đã ngừng sử dụng ngôn từ thô tục, hành động một cách nghiêm túc và tôi đã học cách để nhìn nhận bất cứ vấn đề gì với một tâm từ bi. Khi tâm của tôi đã tràn đầy lòng từ bi mỗi ngày, tôi nhận ra rằng tôi hạnh phúc và thoải mái làm sao khi tôi không có bất kỳ suy nghĩ xấu hay ích kỷ nào.

Nhiều người đã chứng kiến ​​trải nghiệm bỏ thuốc phiện của tôi và cho rằng điều ấy là không thể tin được.“Thật sao? Chỉ trong một khoảnh khắc?” Hãy để tôi kể cho bạn, nó thật sự là chỉ một khoảnh khắc.

Tôi đã không biết ngay từ đầu rằng Sư Phụ đã bắt đầu chăm sóc tôi khi tôi bắt đầu có lòng từ bi trong tâm của mình và có những suy nghĩ về việc tu luyện. Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể của tôi. Tôi đã từng tưởng tượng tôi sẽ tìm đến ma túy khi tôi ra khỏi trại lao động như thế nào. Một ngày, đột nhiên, tôi không muốn sử dụng ma túy nữa, thậm chí tôi không có ý nghĩ về nó. Tôi giống như một người bình thường khỏe mạnh chưa từng sử dụng ma túy trước đây. Tất cả các bệnh về thể chất như khó chịu trong dạ dày từ việc sử dụng ma túy đã biến mất sau một thời gian. Không tốn một xu cũng như không phải chịu đựng bất kỳ đau khổ nào, chỉ như thế tôi đã từ bỏ được ma túy. Thậm chí tôi nghĩ rằng đó là một phép màu.

Sau khi được thả, tôi gặp nhiều người “bạn nghiện” cũ của tôi, và một vài người trong số họ yêu cầu tôi dùng ma túy cùng với họ. Tôi không bao giờ nhận lời, cũng không cần phải sử dụng đến bất kỳ sự cưỡng chế nào. Chỉ đơn giản là tôi không muốn đi. Thay vào đó tôi đã cố gắng để thuyết phục họ bỏ thuốc. Tôi biết rất khó để cai nghiện. Lúc đầu, gia đình tôi không thể tin rằng tôi đã bỏ được ma túy, do đó, khi thời gian qua đi, thực tế rằng tôi đã bỏ được ma túy có tác dụng chứng thực sự mỹ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Bạn bè và gia đình của tôi nói rằng tôi giống như một người mới. Tôi không có bất kỳ thói quen xấu nào nữa, tôi lịch sự, rất hiểu biết và đáng tin cậy. Đồng nghiệp của tôi cũng nhận xét rằng họ chưa bao giờ thấy một người tốt như tôi. Sự thật là tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, và Sư Phụ đã dạy chúng tôi yêu cầu bản thân sống theo các tiêu chuẩn của một người tu luyện. Tôi cần phải suy nghĩ cho người khác và vị tha.

Pháp Luân Đại Pháp đã phổ truyền tại hơn 100 quốc gia, và việc tu luyện ở Hồng Kông và Macao là hợp pháp. Đại Pháp đã ảnh hưởng tích cực đến xã hội trên toàn thế giới và nhận được nhiều giải thưởng và những tâm thư ủng hộ từ các quan chức chính phủ. Tôi nghĩ rằng nếu Trung Quốc đại lục cho phép tự do tín ngưỡng và không có nỗi sợ hãi bị bức hại, sẽ có rất nhiều người nghiện và những người khác ở Trung Quốc đang cố gắng để tu luyện Đại Pháp. Nhiều người trong số họ sẽ được như tôi, cai nghiện mà không cần tốn một xu. Gia đình của họ cũng sẽ được hạnh phúc vì họ. Thật là tuyệt vời biết bao!

Nhân dịp lễ kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới, 13 tháng 05, con xin chân thành cảm tạ Sư Phụ đã cứu độ con.

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm kỷ 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/6/257932.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/29/134175.html

Đăng ngày 7-8-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share