Bài viết của đệ tử Đại Pháp Liên Tử ở Trùng Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2012] Gia đình tôi có chín anh chị em. Thật không dễ dàng để chúng tôi xum họp với nhau, bởi vì một số anh chị em sống ở các tỉnh và các quận khác. Năm 2010, em trai út của chúng tôi gọi điện và mời chúng tôi đến đón Tết Nguyên Đán tại nhà cậu ấy. Tôi đã rất hạnh phúc khi tôi nhận được cuộc gọi. Tôi nghĩ, “Đây là một cơ hội tốt để làm rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi đã nói với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp trước kia, nhưng chị gái cả và chị thứ tư của tôi không tin bất kỳ điều gì tôi nói.

Ngày 28 tháng 12 năm 2010, là sinh nhật lần thứ 60 của em trai út tôi. Tất cả mọi người đến nhà cậu ấy để ăn mừng sinh nhật. Tôi mời tất cả mọi người ngồi xuống trong phòng khách sau khi ăn trưa. Tôi nói, “Thật không dễ dàng để chúng ta có thể xum họp và có một bữa tiệc như thế này. Cho phép tôi nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp hôm nay.” Chị tư của tôi đứng dậy ngay lập tức, ngắt lời tôi, và nói, “Thôi đừng nói nữa. Hãy để tôi kể một chuyện.” Tất cả chúng tôi đều nhìn chị ấy. Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi bình tĩnh lại và lắng nghe chị ấy. Chị nói, “Dì năm, tôi đã chứng kiến và xác nhận ​​sự thật mà dì đã nói với tôi hồi trước.” Tôi hỏi,“Ý chị là sao?” Chị ấy bảo,“Bình tĩnh, để tôi nói đã.” Sau đó, chị ấy kể với chúng tôi câu chuyện sau đây.

Con trai và con dâu của tôi (tức là chị gái tôi) đã sống ở tỉnh Quý Châu hơn chục năm qua. Chúng nó chưa bao giờ gặp phải bất kỳ rắc rối đáng kể nào trong việc kinh doanh xây dựng của chúng, nhưng năm nay đã có một tai nạn tồi tệ. Vào đầu năm nay, con trai tôi đã ký một hợp đồng xây dựng ba tòa nhà. Thời hạn là một năm. Sẽ có một hình phạt đối với bất kỳ vi phạm hợp đồng nào. Chúng tôi không có đủ công nhân của riêng mình, vì vậy chúng tôi thuê một số công nhân địa phương. Trong quảng cáo tuyển dụng, [chúng tôi] nói rằng chúng tôi sẽ thuê bất cứ ai có thể làm việc chăm chỉ, cả nam lẫn nữ. Hai ngày sau, chúng tôi thuê khoảng 100 công nhân. Vào buổi trưa một người phụ nữ đến. Bà ấy hơi già, hơn 50 tuổi. Con trai tôi và tôi hỏi bà ấy“Bà có thể làm gì?” Bà đã rất tự tin và nói, “Ngoài việc khuân vác xi măng lên tầng trên, tôi có thể làm bất cứ công việc nào anh giao cho tôi.” Con trai tôi nghĩ rằng bà ấy trông khỏe mạnh, vì vậy nó đã thuê bà ấy.

Sáng hôm sau, khi người phụ nữ này đang xếp chồng gạch bên cạnh một bức tường mới xây, một công nhân đối diện bà ấy hét lên, “Bác ơi, nhanh lên và…” Trước khi anh ấy có thể nói từ “chạy đi”, chúng tôi nghe một tiếng va chạm lớn. Các bức tường mới xây đã đổ và chôn vùi hoàn toàn người phụ nữ. Nó trông giống như một ngọn đồi gạch. Tất cả các công nhân chạy đến và đứng xung quanh. Họ nói, “Bà ấy chắc là đi rồi.”

Lúc đó tôi đang dọn dẹp nhà bếp. Khi tôi nghe thấy tiếng ồn ào, tôi chạy ra ngoài xem chuyện gì đã xảy ra. Con trai tôi cũng đến. Chúng tôi thuê một số công nhân chuyển các viên gạch đi chỗ khác và cố gắng để cứu bà ấy. (Ngày nay người ta không làm việc nếu họ không được trả tiền.) Một số công nhân cho biết,“Cứu bà ấy làm gì nữa. Chắc bà ấy đã trở thành một cái bánh thịt rồi. Cứu được thì cũng chết rồi.” Tôi nói, “Không, chết hay còn sống thì chúng ta phải cứu bà ấy, các cậu ngay lập tức chuyển những viên gạch đi. Phải khẩn cấp cứu bà ấy.” Khi chúng tôi đang chuyển gạch đi, ai đó la lên ngạc nhiên, “Tôi thấy tóc bà ấy rồi. Nhanh lên!” Ngay sau đó có thể nhìn thấy đầu và vai của bà ấy, nhưng phần cơ thể bên dưới vẫn còn bị chôn vùi. Chúng tôi tiếp tục chuyển gạch đi. Thật ngạc nhiên, bởi vì bà vẫn đứng dựa vào bức tường! Mặc dù các bức tường đã đổ xuống xung quanh bà, một phần tường gạch cao bằng một người trưởng thành đã không bị đổ, vẫn dựng xung quanh bà. Bà ấy đã dựa sát vào tường và không bị ngã.

Bà ấy bị dính đầy vôi vữa. Tôi đến bên bà ấy, đỡ và giúp bà ngồi xuống nghỉ ngơi. Tôi chắp tay trước ngực để tạ ơn ông Trời. Tôi hỏi xem bà cảm thấy thế nào. Bà nói rằng cảm thấy một chút chếnh choáng, mu bàn tay của bà bị trầy xước một chút, và chân của bà bị đau. Con trai tôi ngay lập tức yêu cầu công nhân đưa bà đến bệnh viện. Các công nhân cũng nói là bà có thể bị nội thương và nên đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Mọi người đều ngạc nhiên khi người phụ nữ nói, “Tôi ổn. Tôi được bảo hộ bởi Sư Phụ của tôi. Không cần phải đưa tôi đến bệnh viện đâu.” Con trai tôi sau đó đã lấy ra 1.000 nhân dân tệ và đưa cho bà ấy, bà từ chối không nhận. Có người nói,“Có lẽ bà ấy là một kẻ ngốc. Bà ấy thậm chí không muốn tiền.” Có người nói, “Nếu sau này gia đình bà ấy đến, không biết họ sẽ tống tiền cậu chủ bao nhiêu.” Có người nói,“Nếu bà ấy không nhận tiền ngay hôm nay, nhưng ngày mai đi bệnh viện, bà có thể có thể ở lại đó và không ra nữa. Sau đó, bà chủ sẽ gặp rắc rối lớn.” Tất cả mọi người đều đưa ra nhận xét khác nhau. Tôi đã rất lo lắng. Tôi nghĩ, “Nếu nó thực sự như họ nói, con trai của tôi đúng là hết rồi.”

Tuy nhiên, người phụ nữ từ từ đứng lên và nói, “Thưa bà và cậu chủ hãy yên tâm, tôi sẽ không yêu cầu bồi thường một xu nào đâu, nhưng tôi có một yêu cầu.” Tôi hỏi bà,“Yêu cầu gì vậy?” Bà nói,“Xin vui lòng không nói với gia đình của tôi về tai nạn ngày hôm nay. Ngoài ra, tôi muốn xin nghỉ buổi chiều nay để tôi có thể giặt quần áo của tôi. Tôi sẽ trở lại làm việc vào ngày mai.” Con trai tôi nói, “Dì ơi, dì muốn nghỉ bao nhiêu ngày cũng được. Dì không cần phải đến làm việc vào ngày mai đâu.” Con trai tôi đã cố gắng để đưa bà ấy tiền lần thứ hai, nhưng bà đã quyết không nhận nó. Tôi hỏi bà, “Tại sao bà không nhận? Phải chăng không đủ?” Bà chân thành cho biết, “Tôi kiếm tiền bằng cách sử dụng sức lao động của tôi. Tôi sẽ không nhận tiền không thuộc về tôi. Sư Phụ tôi dạy chúng tôi phải luôn nghĩ đến người khác trước. Tôi là một học viên Pháp Luân Công.”

Tất cả mọi người tại nơi làm việc hiểu những gì bà nói. Một người cho biết,“Các học viên Pháp Luân Công là thực sự tốt. Ơn trời trên đời này vẫn còn những người tốt như vậy!” Lúc đó tôi nghĩ đến dì, [tức là tôi]. Cuối cùng tôi đã tin rằng những gì dì đã nói với chúng tôi về Pháp Luân Công là sự thật. Sau đó, tôi bắt đầu kể sự thật về Pháp Luân Công cho các công nhân: “Em gái thứ năm của tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã nói với tôi nhiều câu chuyện kỳ ​​diệu về Pháp Luân Đại Pháp, một phép lạ đã xuất hiện trước mắt chúng ta, chúng ta đã tận mắt chứng kiến ​​sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tất cả các học viên Pháp Luân là những người tốt.” Tôi cũng nói với họ tất cả mọi thứ mà dì đã nói với tôi trước đây.

Ngày hôm sau, người phụ nữ trở lại làm việc. Sau đó, tôi lắng nghe bà ấy kể về những câu chuyện về Pháp Luân Công. Bà nói trong khi làm việc. Bà ấy không chỉ nói với tôi những câu chuyện kỳ diệu về Pháp Luân Công, mà còn cả những nguyên lý làm thế nào để trở thành một người tốt.

Người phụ nữ ấy rất chân thành và tốt bụng. Bà ấy cũng làm việc rất chăm chỉ. Khi hầu hết công nhân đã về nhà, bà vẫn còn ở đó làm việc cho đến khi chúng tôi kết toán ngày làm việc. Một ngày nọ, bà nghỉ việc để về nhà, toàn bộ gia đình của chúng tôi đi với bà ấy một đoạn khá xa. Khi chúng tôi chia tay, bà nói với chúng tôi: “Từ bây giờ, xin hãy ghi nhớ và thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Chân-Thiện-Nhẫn Hảo. Đó là luật của vũ trụ và Phật Pháp. Nếu các vị niệm nó thường xuyên, các vị sẽ được ban phúc và được bảo vệ bởi các vị Thần Phật. Hãy nhớ cầu xin Sư Phụ Pháp Luân Đại Pháp giúp đỡ khi gặp nguy hiểm.” Chúng tôi trả lời, “Vâng, chúng tôi sẽ nhớ trong tâm. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên. Cảm ơn bà.” Bà nói,“Chỉ cần cảm ơn Sư Phụ chúng tôi!” Chúng tôi nhìn theo bà ấy cho đến khi bà đi khuất. Con trai tôi nói với chị chồng tôi: “Chứng kiến bà ấy bị chôn vùi bởi một bức tường đổ mà vẫn bình an vô sự. Bà ấy chắc hẳn là một người tốt.”

Khi chị gái thứ tư của tôi kể xong câu chuyện, bà ấy chắp tay trước ngực và hào hứng nói, “Cảm ơn, Pháp Luân Công. Cảm ơn Sư Phụ của Pháp Luân Công!” Tôi cũng nói thầm trong tâm: “Cảm tạ Sư Phụ, cảm ơn các bạn đồng tu!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/30/【征稿选登】老太被倒塌高墙埋没后安然无恙-256817.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/25/134125.html

Đăng ngày 30-07-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share