Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

1. Tôi bắt đầu luyện tập Đại Pháp

Tôi vốn từng tập Thái Cực Quyền trước khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một chàng trai trẻ, Tiểu Cường, luyện tập võ thuật không xa nơi mà chúng tôi tập Thái Cực Quyền trong công viên. Chúng tôi thích xem anh ta tập luyện. Một ngày nọ, Tiểu Cường đã không đến. Chúng tôi nghĩ rằng anh ấy có thể đã về quê của mình.

Một ngày nọ vào năm 1993 khi tôi đang làm việc, Tiểu Cường đến tìm tôi. Tiểu Cường nói với tôi rằng anh ấy muốn bắt đầu tập Pháp Luân Công, và rằng các học viên Pháp Luân Công tu luyện tâm tính của họ và sống theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Cùng với năm bộ công pháp, những nguyên tắc này cho phép một người đạt đến các tầng rất cao. Anh ấy cũng cho biết rằng các môn võ thuật mà chúng tôi đang luyện không thể so sánh với Pháp Luân Công. Tiểu Cường đã cố gắng thuyết phục [tôi] tập luyện Pháp Luân Công. Anh ấy gần như thuyết phục được tôi. Sau đó anh ấy nói rằng tôi phải ngừng luyện Thái Cực Quyền. Tôi đã thay đổi ý định của tôi ngay lập tức, tôi nói với anh ấy tôi sẽ không bao giờ bỏ Thái Cực Quyền. Tôi đã không hiểu ý nghĩa của tu luyện cao tầng, cũng không thể hiểu việc anh ấy từ bỏ võ thuật.

Tiểu Cường đã đến thăm tôi một lần nữa vào tháng Bảy cùng năm đó, nói với tôi về Sư phụ Lý đến thành phố của chúng tôi để giảng dạy. Cậu ấy khuyến khích tôi đi. Tôi nghĩ: tôi không muốn từ bỏ Thái Cực Quyền, vì vậy có ích lợi gì đâu khi đi nghe thuyết giảng. Tiểu Cường đã rất thất vọng. Một vài ngày sau đó, anh đến thăm tôi một lần nữa tại nơi làm việc và mang tài liệu Pháp Luân Công. Tôi mời cậu ấy vào và đồng nghiệp của tôi lắng nghe Tiểu Cường, người mà hy vọng tất cả chúng tôi sẽ đến nghe bài giảng của Sư phụ Lý. Đồng nghiệp của tôi cười cậu ấy sau khi Tiểu Cường đã đi khỏi, gọi anh là mê tín dị đoan. Tôi cảm thấy thực sự tồi tệ về điều đó, bởi vì Tiểu Cường đã có ý định tốt. Tôi vẫn còn nhớ gương mặt của anh ấy khi anh ấy rời đi.

Tôi đã bỏ lỡ cơ hội để nghe Sư phụ Lý giảng trực tiếp. Nghĩ lại, tôi sẽ hối tiếc điều này đến suốt đời tôi. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tiểu Cường.

Có hai người tập luyện võ thuật thích xem chúng tôi luyện tập Thái Cực Quyền tại công viên, mặc dù họ không bao giờ nói bất cứ điều gì với chúng tôi. Rồi ngày nọ, họ nói với tôi, “Anh luyện tập rất chăm chỉ, nhưng anh không luyện đúng, anh cần được điểm hóa từ một người nào đó ở trình độ cao hơn.” Tôi hỏi họ tôi có thể tìm thấy một người như vậy ở đâu. Họ nói rằng sư phụ của họ là cao nhân, và rằng sư phụ của họ trông bình thường nhưng có siêu năng lực, nhưng ông ấy sẽ không gặp một thường dân như tôi trừ khi tôi đạt đến một tầng thứ nhất định, bởi trường phái của họ có những luật lệ nghiêm ngặt.

Sau đó, tôi đã luyện tập chăm chỉ hơn nữa. Tuy nhiên, một ngày nọ họ nói với tôi rằng họ đã bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Tôi đã rất ngạc nhiên – sao mà họ từ bỏ môn võ của họ và bắt đầu tập luyện khí công? Tôi lại nhớ đến Tiểu Cường. Khi họ nói rằng sư phụ của họ cũng bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi thậm chí còn bị sốc hơn. Pháp Luân Công có thực sự là tốt? Tôi hỏi họ chuyện gì đã xảy ra.

Một đêm, một đệ tử đã không tham dự luyện tập. Sư phụ của họ đã cử một ai đó gọi anh ấy và tra hỏi anh ấy. Anh ấy cho biết anh ấy đã đi tập Pháp Luân Công. Vị sư phụ đã mắng đệ tử. Vị đệ tử đã mang theo một bản Chuyển Pháp Luân tối hôm đó. Vị sư phụ đã mở cuốn sách và đã choáng váng một lúc. Sau đó, ông nói: “Chúng ta sẽ không tập luyện ngày hôm nay. Các con cứ về nhà. Cho ta mượn cuốn sách này tối nay“. Ông đọc xong cuốn sách tối hôm đó. Ngày hôm sau, ông nói với các đệ tử của mình một cách long trọng: “Từ bây giờ, đừng làm theo lời dạy của ta nữa. Hãy quên đi những gì các con đã học trước đó. Tất cả hãy cùng tập luyện Pháp Luân Công. Đây là Pháp tối cao chân chính“. Vị sư phụ và các đệ tử bắt đầu tập luyện Đại Pháp theo cách đó.

Khi nghe điều này, tôi nói với họ là tôi cũng muốn đọc Chuyển Pháp Luân. Họ ngay lập tức cho tôi mượn một cuốn. Tôi lấy cuốn sách và đi làm. Khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy hình ảnh của Sư phụ, Sư phụ trông rất quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ nơi tôi đã gặp Sư phụ. Sau khi tôi đọc Luận ngữ trên trang mở đầu, tôi nhận ra rằng cuốn sách này không phải là một cuốn sách bình thường. Tôi gọi đồng nghiệp của tôi và cho họ xem cuốn sách, nhưng có lẽ vì tôi quá vui mừng vào thời điểm đó và hành động một chút bất thường, đồng nghiệp của tôi không thể hiểu những gì là đặc biệt của cuốn sách. Sau đó tôi đã cố gắng để làm cho họ đọc cuốn sách nhưng tất cả đều tránh xa. Tôi đã thất vọng, nghĩ rằng: tại sao bạn không đi xem cuốn sách này, bạn sẽ biết tất cả mọi thứ và có thể không muốn đặt nó xuống trong tương lai. Tất cả đều là tiền duyên!

Tôi đã hiểu ý nghĩa thực sự của cuộc sống và cuộc sống quý giá biết bao. Sau đó tôi nhận thấy tu luyện Đại Pháp là mục đích cuộc sống của tôi. Đó là năm 1996.

2. Chứng kiến điều kỳ diệu

Vào ngày đầu tiên tôi tham gia luyện công theo nhóm, tôi cảm thấy mạch đập toàn bộ cơ thể của tôi. Tôi có thể cảm thấy sự lưu thông, và ngay cả các lưu lượng máu ngoại vi được cảm nhận rõ ràng, kể từ khi tập luyện Đại Pháp, tất cả các kinh mạch của chúng tôi được mở. Khi tôi ôm bánh xe trong bài công pháp thứ hai, tôi cảm nhận rõ ràng sự xoay chuyển của Pháp Luân. Những cảm giác ấy ngừng sau một vài ngày. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đang khuyến khích tôi. Những người tổ chức của điểm luyện công đã lên lịch trình chiếu các đoạn video bài giảng của Sư Phụ. Nhiều học viên khai mở thiên mục – họ đã nhìn thấy Pháp Thân của Sư phụ, như hình ảnh của một vị Phật, mặc một chiếc áo choàng màu vàng và với mái tóc xoăn màu xanh. Tâm trí của tôi thuần khiết không bị mất tập trung khi tôi xem các bài giảng. Mặc dù thiên mục của tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì, tôi không có nghi ngờ gì về Pháp của Sư phụ. Tôi cảm thấy rằng Pháp của Sư phụ là rất tốt. Trong vòng một vài ngày, tất cả các bệnh của tôi đã khỏi, và tất cả sự xáo trộn của tôi liên quan đến cuộc sống đã biến mất. Sự thay đổi lớn trong cơ thể và tâm trí tôi khiến tôi cảm thấy như một người khác. Tôi rất tiếc là tôi đã bỏ lỡ việc đến nghe bài giảng của Sư phụ, nhưng mặt khác, tôi cảm thấy may mắn, bởi vì nếu tôi chân chính thực tu, Sư phụ sẽ đối xử với tôi như đệ tử của Ngài. Tu luyện trong Đại Pháp của vũ trụ làm cho tôi cảm thấy như người hạnh phúc nhất trên thế giới!

Một ngày nọ, khi tôi đang bơm hơi lốp xe đạp của tôi, tôi nghe được người thợ sửa xe đạp nói rằng ông đã nhìn thấy một tai nạn xe hơi. Một người đi xe đạp bị tông bởi một chiếc xe hơi, và xe đạp bị nát nhừ, nhưng người lái xe đạp thì ổn. Người đi xe đạp nói rằng cô là một học viên Pháp Luân Công và rằng Sư phụ đã bảo vệ cô. Người thợ sửa xe đã khen ngợi Pháp Luân Công, tin rằng nó có tính chất huyền thuật. Tôi nói với ông ấy rằng tôi cũng luyện tập Pháp Luân Công, và Sư phụ bảo vệ chúng tôi trong những loại tai nạn ấy, do đó sẽ không có nguy hiểm.

Tại điểm tập công của chúng tôi, những phép lạ đã xảy ra thường xuyên. Có một người phụ nữ 70 tuổi, người mà thậm chí không thể đọc tên của mình, nhưng bà ấy có thể đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, khi bà ấy lấy một tờ báo, bà ấy không thể đọc được một chữ. Tôi sẽ không tin điều ấy nếu tôi không tận mắt mình chứng kiến.

Một tối nọ, khi tôi đang đọc Pháp, một bà khoảng 60 tuổi đến, hỏi rằng: “Anh tu luyện Pháp Luân Công?” Người phụ nữ này là một Phật tử tại gia. Một Pháp Luân đã quay tròn ở nhà bà ấy trong vài ngày. Qua ngày thứ ba, bà ấy bắt đầu ngộ ra nguyên do. Bà ấy nói với Pháp Luân: “Người muốn tôi làm gì đó; thì chỉ dẫn cho tôi đi. Tôi sẽ đến nơi mà người dẫn đến“. Pháp Luân bắt đầu bay ra ngoài, và bà ấy theo nó suốt chặng đường để đến điểm tập công của chúng tôi. Rồi Pháp Luân biến mất. Sau đó, bà ấy đến điểm tập công mỗi ngày. Vài ngày sau đó, người phụ nữ này đã có một giấc mơ. Bà ấy mơ rằng các đệ tử Đại Pháp đạt khai ngộ. Sư Phụ đang ngồi trên một tòa sen, và các đệ tử Đại Pháp ngồi sau Sư Phụ; họ cũng ngồi trên các tòa sen nhưng những bông hoa của họ thì nhỏ hơn của Sư Phụ.

Nhiều học viên Đại Pháp có bệnh trước khi đến tu luyện. Pháp Luân Công có quyền năng chữa lành chưa từng có. Một sáng nọ, tôi nghe có ai đó đang khóc lóc trong khi chúng tôi ngồi tĩnh công. Đó là một người đàn ông buốn mươi tuổi. Ông đã bị hoại tử xương hông của mình và đã phải đi bộ với cây gậy, vì thế ông ấy không thể ngồi thế hoa sen được. Hôm ấy, ông ấy thình lình có thể ngồi chéo chân dễ dàng. Ông ấy quá vui mừng đến nỗi bật khóc. Chúng tôi đều thấy mừng cho ông ấy. Kể từ ngày ấy, ông ấy đã có thể đi lại như một người khỏe mạnh.

Một ngày nọ, một bà lão đến điểm tập công của chúng tôi. Nước da của bà có màu xám xịt và bà ấy rất khó nghe được. Phụ đạo viên ở điểm tập công của chúng tôi để bà ấy ngồi ngay trước loa, bà ấy vẫn không thể nghe được, và bà ấy đã phải nhìn theo phụ đạo viên để luyện các bài công pháp. Khi bà bắt đầu luyện, bà bắt đầu lầm bầm: “Ngươi vẫn luyện. Ta cuối cùng cũng chiếm được ngươi, nhưng ngươi muốn tống khứ ta, vậy thì ta không muốn tu luyện nữa!” Đó là con vật chiếm hữu bà lão này đang nói. Người phụ đạo viên đã động viên bà ấy tiếp tục tu luyện và không nên sợ hãi. Vào ngày thứ hai, bà ấy đã ngừng lầm bầm – con vật chiếm hữu đã bị tẩy đi bởi Pháp Thân của Sư phụ. Một vài ngày sau đó, gương mặt của bà ấy bắt đầu tươi sáng với biểu hiện khỏe mạnh. Một ngày khi đang luyện ôm bánh xe, bà ấy bất ngờ kêu lên: “Tôi nghe thấy rồi! Tôi nghe thấy rồi!” Bà ấy đã có thể nghe nhạc tập.

3. Biến đổi tâm người thường của tôi

Điều tuyệt diệu hơn về Đại Pháp là Đại Pháp có thể nhanh chóng biến đổi nhân tâm. Các học viên Đại Pháp tu luyện tâm của họ – họ là người tốt trong xã hội, ở nhà, và trong công việc. Trong thời kỳ này khi mà đạo đức đang trượt dốc nhanh chóng, các học viên Pháp Luân Công đã mở ra một trường trong sạch. Họ đã đem lại đạo đức, giúp mọi người thiện hơn. Kết quả là, xã hội trở nên vững vàng và mọi người cũng thấy vài điều hy vọng.

Lúc bắt đầu tu luyện, người sếp trực tiếp và đồng nghiệp của tôi không hiểu được tôi. Họ thuộc loại được giáo dục theo số đông, bị ảnh hưởng sâu sắc bởi thuyết vô thần của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ nhìn nhận tôi như một người mới sau khi tôi tập luyện Pháp Luân Công, với tâm thái cao và lòng vị tha. Tôi đã không quan tâm ngay cả khi bị họ đối xử không tốt, đây không phải là điều [tôi] có thể [làm được] trong quá khứ. Một sự kiện khác đã thay đổi cách nhìn của họ về Pháp Luân Công.

Thư viện của chúng tôi mở cửa công cộng, và sách thường bị đánh cắp. Nhiều người không cho rằng lấy sách là ăn cắp. Người quản thư rất tức giận, nhưng họ không thể làm gì nhiều bởi vì họ quá bận giám sát khách hàng. Một ngày kia, tôi nghe các đồng nghiệp nói về một người phụ nữ đã đem trả một số lớn các quyển sách cho thư viện. Người này đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Bà ấy muốn sống theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn, vì thế bà ấy đã trả lại tất cả các sách mà bà ấy lấy trộm và yêu cầu được xử phạt. Điều này gây sốc cho sếp trực tiếp của tôi và các đồng nghiệp – họ ngưỡng mộ hành động của bà ấy và đã khen ngợi phẩm chất của các học viên Pháp Luân Công. Rất nhiều đồng nghiệp của tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và bắt đầu tự tu luyện Đại Pháp.

Các học viên Đại Pháp khi làm việc thì như Sư Phụ đã giảng,

“Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi lũ lụt tàn phá ở Trung Quốc năm 1998, các học viên Đại Pháp ở nơi làm việc của tôi hăng hái đóng góp tiền. Sau đó, khi ĐCSTQ bịa đặt tin đồn về Sư phụ không cho phép các học viên Đại Pháp quyên góp tiền, tất cả các đồng nghiệp của tôi nghi ngờ tin đồn đó bởi các học viên Đại Pháp ở nơi tôi làm là quyên góp tiền nhiều nhất. Việc chủ yếu của người sếp trực tiếp và các đồng nghiệp là bí mật bảo vệ các học viên Đại Pháp. Họ đã lựa chọn đúng con đường cho tương lai chính họ.

Chúng tôi thuê một sảnh ở một trung tâm văn hóa để dùng như một điểm tập công. Luôn luôn có vài học viên tình nguyện, dọn dẹp nơi này – họ không chỉ dọn sạch sảnh, mà còn lau dọn cửa sổ và các phòng khác. Người quản lý ở trung tâm văn hóa trở nên rất hài lòng với chúng tôi và rất vui vẻ cho chúng tôi mượn các dụng cụ. Điểm tập công của chúng tôi bây giờ là điểm lớn nhất trong thành phố. Vài trăm học viên đến điểm của chúng tôi. Chúng tôi luyện công cùng nhau và chia nhỏ các nhóm khi học Pháp. Các học viên đến và đi khỏi sảnh một cách yên lặng và trật tự. Vài trăm học viên phát ra năng lượng rất mạnh khi chúng tôi đọc “Luận Ngữ” cùng nhau.

Một chàng trai ở điểm tập công của chúng tôi có một vết sẹo trên mặt do đã từng đánh nhau nhiều lần; anh ấy có sẹo trên mặt từ một cuộc ẩu đả bạo lực. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, anh ấy đã ngừng đánh nhau ngay cả khi bị người ta thách thức. Anh ấy chia sẻ rằng các học viên Đại Pháp không đánh trả hoặc cãi lại. Anh ấy đã từng đánh người khác và tạo rất nhiều nghiệp, nhưng bây giờ anh ấy để người ta đánh mình và trả nợ nghiệp. Không ai tìm đánh anh ấy sau đó nữa.

Có một học viên có mâu thuẫn với gia đình cô ấy trước khi tu luyện, thậm chí không nói chuyện với em dâu của mình trong sáu năm. Sau khi tu luyện Đại Pháp, cô ấy biết duyên phận giữa mọi người đều là tiền duyên, vì vậy cô ấy giải quyết vấn đề với em dâu của mình và gia đình rất hòa thuận. Mẹ chồng cô ấy nói với mọi người rằng Đại Pháp là tốt.

Thêm nữa, có nhiều câu chuyện về các giáo viên đề nghị hướng dẫn miễn phí cho sinh viên, các nhân viên thuế từ chối nhận hối lộ từ các chủ kinh doanh, các bác sĩ từ chối tiền “bồi dưỡng” của bệnh nhân, và các công chức trả lại quỹ mà họ đã lấy bỏ túi dùng riêng và yêu cầu được xử phạt. Có quá nhiều ví dụ giống như vậy.

Nhiều phân xưởng lớn đang trên đà sụp đổ, với những người làm công không được trả tiền trong một thời gian rất dài. Kết quả là, vài công nhân tổ chức đình công trước tòa nhà chính phủ và các giao lộ chính. Họ muốn được trả lương. Vài người trong số họ đã đề nghị các học viên Đại Pháp gia nhập cùng họ. Tuy nhiên, không một học viên Đại Pháp nào tham gia đình công.

Có nhiều ví dụ về việc trả lại những thứ giá trị. Mẹ tôi nhặt được một chiếc đồng hồ vàng trên đường. Bà ấy không thể tìm được người chủ và gửi nó lại cho cảnh sát. Người cảnh sát đang làm nhiệm vụ nói: “Chúng tôi thường có các học viên Pháp Luân Công đem đến các thứ bị thất lạc – tiền, dây chuyền vàng, đủ thứ. Các học viên Pháp Luân Công thật sự rất tốt; nếu mọi người tu luyện Pháp Luân Công, công việc của chúng tôi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Một lần nọ tôi đến siêu thị, và sau khi trở về nhà, tôi thấy rằng người thu ngân đã đặt hàng hóa của người khác vào túi của mình. Tôi tưởng tượng ai đó biết rằng thiếu hàng hóa trong giỏ của cô ấy sẽ quay trở lại siêu thị để tìm chúng, vì thế tôi trở lại siêu thị ngay lập tức và nói với người thu ngân chuyện đã xảy ra. Người thu ngân rất xúc động. Họ ngạc nhiên rằng vẫn còn người tốt trong xã hội ngày nay. Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công, rằng chúng tôi là người tốt, luôn tuân theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn, và chúng tôi sẽ không lợi dụng ai. Tôi nói với họ rằng việc tự thiêu ở Thiên An Môn là giả (chúng tôi vẫn còn chưa nói về thoái ĐCSTQ lúc bấy giờ). Tôi luôn trả lại tiền nếu người thu ngân đưa tôi thừa tiền. Những sự việc này rất thường gặp với các học viên Đại Pháp, nhưng nhiều người kinh ngạc: “Chỉ có vài người tốt như họ ngày nay“.

Sau mười năm tu luyện, tôi đã đích thân chứng kiến sự từ bi của Sư phụ và sự vĩ đại của Đại Pháp. Những điều trên đây chỉ là một phần nhỏ kinh nghiệm của bản thân tôi. Tôi viết chúng ra để cung cấp chứng thực rằng Đại Pháp là khoa học siêu thường, không phải là mê tín và duy tâm. Đại Pháp dạy mọi người từ bi. Sư phụ đến đây để cứu người. Không dễ dàng gì mà đắc được thân người, mà cơ hội đắc Pháp càng vô giá. Tôi hy vọng rằng tất cả những đồng tu của mình tu luyện tinh tấn và hoàn tất việc tu luyện của họ sớm; tôi cũng hy vọng rằng người thường có thể biết sự thật về cuộc bức hại và bước vào một tương lai tốt đẹp.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2012/6/2/【征稿选登】从太极拳迷到大法修炼人-257733.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/19/134030.html

Đăng ngày 31-7-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share