Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-06-2012]

Lý Quế Trân, một học viên Pháp Luân Công lớn tuổi trong làng của tôi, đã từng phải chịu hậu quả của chứng viêm não. Bà đã hồi phục một cách kỳ diệu sau khi tập Pháp Luân Công. Bà Lý mù chữ vì hồi trẻ không được đi học. Bà đã nhờ tôi viết giúp bà bài chia sẻ này và bà đã khóc khi kể lại những trải nghiệm của mình.

Tên tôi là Lý Quế Trân, năm nay 60 tuổi. Tôi vô cùng biết ơn Sư Phụ đã ban cho tôi một cuộc sống mới. Tôi muốn kể lại từ đầu câu chuyện của mình.

Bốn mươi hai năm trước lúc tôi mới 18 tuổi, khi tôi đang làm việc ở một cánh đồng ngô trong một ngày hè nóng nực nhất. Tôi đổ mồ hôi như tắm do thời tiết quá nóng nực. Sau khi về nhà, tôi không thể đợi và đã tắm gội bằng nước giếng. Sau đó tôi đã bị một cơn đau đầu vào buổi chiều. Bà tôi khuyên tôi hãy thử dùng một phương thuốc dân gian mà một người hàng xóm đã đưa cho bà. Bà đã đun sôi nước tỏi và bảo tôi xông hơi. Tôi đã bị nóng và không thể chịu được cơn đau đầu. Tôi nghĩ đó là một sự tra tấn và hét lên giận dữ với người hàng xóm. Bố tôi không muốn tôi phải chịu đựng và ông đã đưa tôi tới bệnh viện thị trấn cách đó hơn 30 cây số. Bác sĩ nói rằng tôi đã bị một chứng viêm não và bảo chúng tôi hãy nhanh chóng đến bệnh viện tỉnh. Bố tôi đã nhờ ai đó đưa tôi đến bệnh viện tỉnh cách bệnh viện thị trấn khoảng 65 cây số. Tôi không thể nhớ được khi nào mình tới bệnh viện và những xét nghiệm mà tôi đã làm, bao gồm một xét nghiệm tủy sống rất là đau đớn.

Bố tôi đã chăm sóc cho tôi khi tôi nằm viện. Tôi đã bị một số chứng rối loạn thần kinh vì giữa ban ngày ban mặt tôi đã mặc đồ lót đi lại trong bệnh viện. Không giống như ngày nay, nơi mà phụ nữ vô tình để lộ ngực của mình ở những nơi công cộng, trên truyền hình hay trên phim ảnh, thời xưa rất hiếm khi thấy một phụ nữ mặc váy chứ chưa nói đến mặc đồ lót.

Tôi đã không hồi phục một cách hoàn toàn sau ba tháng điều trị tại bệnh viện và phải chịu hậu quả của chứng viêm não. Bố tôi và bố chồng tương lai của tôi đã đón tôi ở bệnh viện. Tôi ôm lấy bố chồng tương lai của tôi khi chúng tôi đi bộ, đánh hông từ trái sang phải. Nếu ông không biết tình trạng của tôi, ông sẽ nghĩ tôi là một phụ nữ trẻ không đứng đắn. Bố tôi đi đằng sau chúng tôi và rất buồn khi thấy tôi hành xử như vậy. Bố mẹ tôi sợ rằng bố chồng tôi sẽ hủy hôn ước và không ai sẽ cưới tôi. Chồng tương lai của tôi, gia đình anh và họ hàng đã nghĩ đến việc rút lại hôn ước. Mẹ chồng tương lai của tôi sợ rằng tôi sẽ không bao giờ bình thường trở lại được nữa và con trai bà tốt nhất là không nên cưới tôi để tránh những rắc rối trong tương lai.

Ngày đó, không dễ để rút lại hôn ước. Mọi người có ý thức về trách nhiệm. Chồng tương lai của tôi là một người đàn ông trung thực. Mặc dù anh ấy không nói nhiều nhưng anh ấy là một người tốt. Sau khi cân nhắc lợi và hại anh ấy không thể đưa ra quyết định. Anh ấy nói, “Cô ấy là một cô gái tốt, con muốn cưới cô ấy và đã bày tỏ với cô ấy. Bây giờ cô ấy bị ốm, con lại không muốn cô ấy nữa. Vậy thì ai còn muốn cưới cô ấy nữa?” Anh ấy đã quyết định cưới tôi bất chấp mong muốn của gia đình anh ấy.

Cuộc sống thật là khủng khiếp sau khi chúng tôi cưới nhau. Hàng ngày trong não tôi đều vang lên những âm thanh vo vo rất lớn và tôi nghĩ rằng đầu tôi sắp co lại thành một quả bóng. Hàng ngày tôi dùng đủ mọi loại thuốc, bao gồm một số loại dùng cho chứng mất ngủ và lo âu cùng một số loại thuốc khác nữa. Tôi đã không thể ngủ được sau khi uống một lúc liền bốn viên thuốc giảm lo âu và không có lượng thuốc nào có thể giúp được tôi. Đôi lúc khi tôi bị mất ý thức tôi sẽ lao vào tường khi tôi chạy ra ngoài, nghĩ rằng bức tường trắng chính là cái cửa.

Các bạn có nghĩ rằng chồng tôi có thể sống như vậy được hay không? Anh ấy đã đánh bạc và thường la mắng mọi người sau khi uống rượu. Chúng tôi đã liên tục đánh nhau và thật sự bất hạnh.

Tôi sinh con gái vào năm 1975. Một tháng sau tôi bị cứng bả vai và viêm khớp ở đầu gối trái. Mỗi ngày sau khi xong việc, người tôi đều rã rời. Tôi tới bệnh viện và bác sỹ nói rằng tôi đã bị rạn xương thắt lưng và khuyên tôi nên đi bộ giật lùi để giảm đau. Tôi tuân theo chỉ dẫn của ông ấy và đi bộ giật lùi ở sân sau ngay cả vào những ngày tuyết rơi. Tôi muốn những đau đớn nhanh chóng biến mất và luôn sẵn sàng thử bất cứ cách nào mà cảm thấy tốt hơn, thậm chí nếu tôi phải uống thuốc độc. Tôi nghe nói rằng bệnh nhân mà ở cùng phòng với tôi trong bệnh viện đã bị chết vì chứng viêm não. Mặc dù còn sống nhưng tôi thà chết còn hơn phải trải qua cơn đau không thể chịu đựng được này. Không từ nào có thể diễn tả được rằng tôi đã cảm thấy như thế nào.

Tôi thu hoạch lạc vào mùa thu năm 1998. Lưng và chân của tôi đã đau tới mức mà tôi phải ngồi xuống. Tôi đã khóc khi tôi nhặt lạc. Tôi nghĩ, “Tại sao con người lại chịu đựng nhiều đến thế? Khi nào thì sự đau đớn mới kết thúc? Mình thà chết còn hơn.” Người dì đang giúp tôi, trông thấy tôi làm chậm lại và đang đau đớn. Bà ấy nói, “Sao cháu không học Pháp Luân Đại Pháp?” Dì tôi đã tập luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã nhiều lần gợi ý rằng tôi cũng nên tập môn này.

Vào mùa đông năm 1998, sau khi xong vụ mùa, tôi đã đến chỗ của dì tôi để học Pháp Luân Đại Pháp. Hai tuần sau, khi chúng tôi ăn tối xong, tôi thấy lưng của mình không còn đau nữa và tôi đã có thể ngủ. Tôi đã rất háo hức và nói với chồng, “Bây giờ em đã ổn rồi. Lưng của em không đau nữa và bây giờ em có thể ngủ được rồi.”

Sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của tôi tốt lên trông thấy. Thật khó để có thể mô tả được 28 năm trời chịu đựng của tôi bởi chứng viêm não. Và không từ nào có thể diễn tả được sự biết ơn của tôi đối với Sư Phụ.

Chồng tôi rất vui vì tôi đã khỏe. Anh ấy nói, “Có vẻ chúng ta không còn đau khổ nữa. Chúng ta nên thắp hương để tỏ lòng biết ơn.” Anh ấy rất ủng hộ và thường chia sẻ câu chuyện của tôi với bạn bè của anh ấy, họ hàng và làng xóm. Từ đó trở đi, anh ấy đã bỏ cờ bạc, uống rượu và thói thô tục. Gia đình chúng tôi trở nên yên bình và các con rất tốt với chúng tôi. Con gái tôi cũng học thuộc, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Một vài người trong làng đã thấy được sự thay đổi ở tôi và bắt đầu tập Pháp Luân Công.

Vào mùa thu năm 2005, tôi đã giúp người hàng xóm thu hoạch ngô. Ông ấy chất ngô lên một cái xe bò và tôi ngồi trên đống đó. Ông ấy cố đẩy xe bò ra đường chính nhưng thay vào đó nó đã lao xuống con mương bên đường. Tôi lo lắng và theo bản năng đã hô to lên, “Xin Sư Phụ hãy giúp chúng con!” Chiếc xe bò chầm chậm trượt xuống mương cứ như thể đang có ai đó hỗ trợ từ phía sau. Cái mương khá là sâu và xe đã có thể đổ ập xuống nhưng chỉ có một vài bao ngô bị rơi khỏi xe bò. Tôi xuống xe bò và thấy rằng người hàng xóm vẫn bị sốc và thở hổn hển. Tôi nói với ông ấy, “Bất cứ khi nào ông gặp nguy hiểm, hãy nhớ niệm, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’ Ông sẽ được an toàn nếu ông chân thành nhắc lại những lời đó.” Ông ấy rất đồng tình và hầu hết hàng xóm đều biết chuyện của tôi.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, vào ngày 12 tháng 05 năm 2007, chồng tôi đã giúp tôi treo những tấm biểu ngữ, “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” và chúng tôi đều bị bắt giữ phi pháp. Tôi bị kết án một năm trong trại lao động cưỡng bức còn anh ấy thì bị giam hai tuần. Sau khi được thả, anh ấy đã nói với những người khác, “Chẳng có gì mà phải xấu hổ về việc đó. Chúng tôi không ăn trộm hay ăn cướp. Chúng tôi đang nói chân tướng về Pháp Luân Công. Họ có thể làm gì chúng tôi được?” Trong những năm gần đây, sức khỏe của chồng tôi đã được cải thiện rất lớn. Anh ấy nói với tôi, “Anh đã được hưởng lợi ích từ em.” Tôi đáp, “Cả hai chúng ta đều được hưởng lợi ích từ Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi thật sự nhận thấy rằng Sư Phụ đang bảo hộ cho tôi kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện trong Đại Pháp. Thậm chí gia đình tôi cũng thấy rằng Sư Phụ đang trông coi cho chúng tôi trong rất nhiều tình huống. Cậu con trai nhỏ của con gái tôi biết rằng nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo” sẽ giúp cháu khỏe mạnh.

Sư Phụ đã bảo vệ gia đình của tôi và ban cho tôi một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Tôi sống vui vẻ và có sức khỏe tốt. Thân thể tôi nhẹ nhàng khi tôi đi bộ. Thật là một cảm giác tuyệt vời khi không có bệnh tật!

Từ Thông tri kêu gọi gửi bài Kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/4/【征稿选登】大脑炎后遗症完全康复真是奇迹-257912.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/30/134194.html

Đăng ngày 7-8-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share