Bài viết của một học viên tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-06-2012] Tôi bị những vết loét trên mu bàn chân phải đã mười năm. Nó rất đau và ngứa vì chất lỏng liên tục rỉ ra từ ba ngón chân của tôi. Tôi đã cố gắng dùng nhiều phương pháp điều trị, gồm cả Trung và Tây y, thảo mộc và thuốc dân gian, nhưng không có hiệu quả, và vẫn còn bị dày vò bởi các cơn đau. Ngay cả một bác sỹ là giám đốc bệnh viện địa phương, vốn là bạn tốt của gia đình tôi, cũng đã dùng nhiều cách khác nhau để chữa chân cho tôi, nhưng đều không có tác dụng.

Một ngày kia cha tôi gửi cho tôi một bức thư, thông báo rằng có một thầy thuốc dân gian chuyên chữa trị những bệnh lạ. Người này sống ở nông thôn tại quê tôi, và cha tôi đề nghị tôi đi gặp ông ấy. Tôi đi ngay lập tức. Khi người này nhìn thấy chân tôi, ông ấy nói rằng nó là một loại bệnh lở chân kỳ lạ, nhưng ông biết cách để chữa trị. Sau đó ông bảo cha tôi mua một loại thuốc rất đắt tiền. Cha tôi phải cố gắng đi đến nhiều nơi khác nhau mới có thể mua được loại thuốc đó.

Người thầy thuốc dân gian đặt thuốc vào một cái bát và đặt cái bát lên một ngọn lửa. Sau đó ông lấy ra một cái giá tròn có khung và đặt nó lên cái bát. Tôi được yêu cầu đặt cái chân bị bệnh lên giá để khói hơi thuốc bốc lên sẽ bao lấy chân tôi. Một mảnh giấy lớn màu đỏ cũng được đặt bên dưới cái giá. Hơi nóng và khói khiến tôi chảy nhiều mồ hôi. Chân tôi nóng đến nỗi đỏ lên và sưng phồng. Tôi gần như bị bất tỉnh vì đau đớn. Cha tôi la lên: “Dừng lại! Con gái tôi không thể chịu nổi nữa.” Người thầy thuốc trả lời: “Đừng lo, hãy đến và nhìn xem. Những con sâu trong chân con gái ông đang bò ra. Có đến hàng nghìn con.” Những người xung quanh tôi đều đến gần để nhìn những con sâu trắng tí xíu đang bao phủ tờ giấy.

Tuy nhiên, sau khi trải qua thử thách này, chân tôi bị tổn thương nặng, tôi bị một cơn sốt và bị táo bón cả ngày. Mặc dù nhiều con sâu đã ra khỏi chân tôi, nhưng chân vẫn không được chữa lành, và tôi thậm chí còn đau đớn hơn trước.

Mười năm sau, có người ở quê nghe căn bệnh của tôi và đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Anh ấy hi vọng rằng tôi có thể đi xem video giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí tại hội trường của một công ty địa phương. Tôi đồng ý đi, nhưng lúc đó tôi phải truyền dịch hàng ngày tại bệnh viện vì chân bị sưng nghiêm trọng. Trong lúc truyền, tôi rất bồn chồn và nhiều lần yêu cầu y tá lấy kim ra, nhưng yêu cầu bị từ chối. Cuối cùng, tôi nói với cô ấy rằng tôi cần phải đi xem video bài giảng của Sư phụ của Pháp Luân Công. Cô ấy đồng ý ngưng truyền dịch, nhưng cảnh báo rằng cô sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kỳ hậu quả nào. Tôi vui vẻ đồng ý và nhờ cô gọi một chiếc xe ôm dùm tôi.

Khi chúng tôi đến hội trường, người tài xế giúp dìu tôi đến cửa. Tôi đã đến trễ hơn một giờ, và hội trường đầy kín người. Tôi di chuyển khó khăn để ngồi bên dưới một cửa sổ và nhìn Sư phụ trên màn hình không chớp mắt. Trước đây tôi chưa bao giờ nghe về những gì Sư phụ đang giảng, và rất nhiều câu hỏi về cuộc sống trong tôi đã được trả lời. Trong lúc nghe giảng, một cảm giác tuyệt vời lan truyền khắp cơ thể tôi. Thời gian trôi đi nhanh chóng, và đã đến giờ ăn trưa. Hầu hết chúng tôi đều ăn trưa trong căng-tin của công ty, và sau đó chúng tôi trở lại hội trường để tiếp tục xem video bài giảng của Sư phụ đến tận 5 giờ chiều. Đến lúc ra về, tôi để cho người khác đi trước vì tôi có thể khiến họ đi chậm hoặc chắn ngang đường của họ. Đồng thời tôi nhìn vào đám đông để tìm người quen để có thể nhờ anh ấy gọi giúp tôi một chiếc xe ôm. Khi tôi chầm chậm đứng dậy và đặt trọng lực lên chân mình, tôi không còn cảm thấy đau nữa. Tôi nhìn xuống chân và nhanh chóng tháo bỏ miếng băng gạc. Tôi hoàn toàn choáng váng. Các ngón chân của tôi không còn bị chảy nước nữa. Sau đó tôi đi vài bước và hoàn toàn không thấy đau nữa. Không do dự gì cả, tôi tự đi về nhà bằng đôi chân của mình.

Khi về nhà, tôi nắm tay chồng mình và đi xung quanh anh ấy nhiều lần. Tôi liên tục hét lên với sự vui sướng: “Chân em được chữa lành rồi! Chân em được chữa lành rồi!” Những giọt nước mắt không ngừng lăn trên má tôi. Chồng tôi không biết nói gì và vội vã hỏi tôi điều gì đã xảy ra. Tôi giữ bình tĩnh và kể cho anh ấy toàn bộ câu chuyện trong ngày. Sau khi nghe trường hợp của tôi, anh cũng nghĩ rằng điều này là không thể tin được. Tôi đã bị các vết loét ở chân hơn mười năm, và nhiều loại phương pháp điều trị đều không có kết quả. Tuy nhiên sau khi xem video giảng Pháp của Sư phụ của Pháp Luân Công trong một ngày, tôi có thể dễ dàng đi về nhà mà không cảm thấy đau đớn.

Chân tôi đã hoàn toàn được hồi phục trong vòng một tháng, và tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Công. Tôi tràn trề năng lượng hơn, và không cần tốn một xu cho tiền thuốc. Người thân, bạn bè và những bác sỹ đã chữa trị cho tôi, đều cảm thấy rằng Pháp Luân Công thật kỳ diệu. Một trong những bác sỹ thậm chí còn hỏi xin tôi sách Chuyển Pháp Luân để đọc. Ngoài ra, chồng tôi, con gái, chị gái và anh rể tôi đã bắt đầu tập luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/12/十年痛苦一日消-257926.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/31/134721.html

Đăng ngày: 11 – 8 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share