Pháp Luân Đại Pháp hóa giải oán hận thâm sâu của tôi đối với cha mẹ chồng
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-04-2025] Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhiều căn bệnh của tôi đã khỏi. Hơn 20 năm qua, tôi chưa từng uống một viên thuốc hoặc tiêm thuốc lần nào. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng và khỏe mạnh–đây chính là sự triển hiện uy lực thần kỳ của Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh, mà còn giúp tôi đề cao cảnh giới của sinh mệnh. Đại Pháp đã hóa giải oán hận thâm sâu của tôi đối với cha mẹ chồng, và gia đình chúng tôi sống đầm ấm và hòa thuận.
Mâu thuẫn với cha mẹ chồng
Lúc tôi và chồng kết hôn, chúng tôi sống cùng gia đình chồng gồm: cha chồng, mẹ chồng, em trai chồng và em gái chồng–sáu người sống chung trong một căn hộ 35 mét vuông. Tất cả việc nhà đều đổ dồn lên vai tôi, nhưng bất kể tôi có vất vả ra sao, mẹ chồng vẫn coi tôi như người ngoài. Bà không bao giờ để con trai bà làm bất cứ việc nhà nào. Chồng mà phụ tôi nấu ăn thì bà nói: “Đàn ông mà nấu ăn từ khi nào vậy?” Cha chồng không hiểu ý nên nói: “Ai nói đó? Tôi nấu thì đã sao”. Bà bèn trừng mắt nhìn ông. Vậy nên, chồng tôi chỉ phụ tôi những lúc mẹ anh ấy vắng nhà, gặp lúc bà trở về thì anh ấy sẽ ngừng lại ngay lập tức. Tôi cảm thấy rất ngột ngạt.
Có lần, tôi bị cảm nặng. Toàn thân đau nhức, và run rẩy vì lạnh. Tôi đến giường, nằm xuống đắp chăn cho ấm. Mẹ chồng quát: “Cảm lạnh thì có gì ghê gớm đâu? Hồi nhỏ, tôi còn phải ăn cơm cao lương đông đá, còn phải kéo than. Cô nghĩ cô có thể nằm nghỉ được sao?” Đối mặt với mẹ chồng như bà, tôi chỉ có thể nuốt giận vào lòng và cắn răng chịu đựng. Tôi cảm thấy rất uỷ khuất.
Cha mẹ chồng có một quầy bán hàng rong nhỏ. Cán bộ quản lý đô thị thường đến tịch thu cân hoặc hàng hóa của họ, và họ thường xuyên bị sách nhiễu. Họ vất vả từ sáng đến tối chỉ kiếm được một ít tiền—thật không dễ dàng gì. Tôi rất cảm thông với họ, nhưng chính vì điều này cũng khiến họ trở nên rất keo kiệt.
Có lần, cha chồng lấy ra một cuốn sổ và bảo tôi: “Toàn bộ đồ đạc, chi phí đám cưới, tiệc tùng, và các khoản chi khác tổng cộng 20.000 tệ. Đó là số tiền con nợ cha”. Tôi giật mình. Tôi nghĩ chi phí đám cưới là cha mẹ chồng lo cho chúng tôi. Con tôi đã được vài tuổi—sao chúng tôi vẫn còn nợ từ thời đám cưới chứ? Còn tiền mừng cưới chúng tôi, cha mẹ chồng đã thu từ khách thì sao? Tôi cảm thấy như có bão đang cuồn cuộn trong lòng.
Tôi muốn cãi lý với ông, nhưng ông là người lớn, lại là cha chồng của tôi. Vì ông cứ nhất mực bảo tôi nợ tiền, tôi phải trả lại cho ông. Nhưng, càng nghĩ tôi càng bực mình: Vậy chẳng khác nào tôi tự bỏ tiền cho đám cưới của mình. Họ không tốn một xu–mà lại nhận tiền mừng cưới. Tâm oán hận không ngừng dâng trào trong lòng tôi.
Mặc dù tôi đã trả hết cái gọi là “nợ” này, nó đã để lại một vết hằn sâu trong tâm tôi, trở thành oán hận mà tôi không thể buông bỏ được.
Vận may xuất hiện
Áp lực từ công việc và cuộc sống, cộng với căng thẳng khi sống chung với gia đình chồng đã hủy hoại sức khỏe của tôi. Tôi đã thử uống thuốc Tây y và Trung y nhưng không hiệu quả. Đúng lúc tôi gần như bị liệt và mất hết hy vọng, tôi vô cùng may mắn tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, sức khỏe của tôi đã hồi phục chỉ trong vài tháng. Tôi sảng khoái và phấn chấn không thể diễn tả thành lời. Sư phụ dạy tôi chiểu theo Chân, Thiện, Nhẫn, làm người tốt, luôn luôn nghĩ cho người khác trước, vô tư vô ngã. Nét u sầu trên khuôn mặt tôi đã thay bằng nụ cười hạnh phúc. Tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân, bao dung với người khác, rộng lượng và thiện lương. Cuối cùng tôi đã tìm thấy ý nghĩa thực sự của sinh mệnh và bước vào con đường tu luyện phản bổn quy chân.
Hóa giải oán hận cũ
Sư phụ giảng:
“….nếu chư vị không thể yêu kẻ thù của mình, thì chư vị không viên mãn được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada)
Tôi nghiêm khắc chiểu theo lời Sư phụ giảng. Dần dần, oán hận thâm sâu tôi từng có với cha mẹ chồng đã biến mất từ khi nào. Tôi bắt đầu đối đãi với cha mẹ chồng bằng sự chân thành, quan tâm và thấu hiểu. Tôi lo liệu mọi việc bên trong bên ngoài gia đình và không so đo được mất cá nhân.
Cha mẹ chồng mua một cửa tiệm ở mặt tiền và việc kinh doanh phát đạt. Em trai chồng kết hôn với một phụ nữ nông thôn không có việc làm, nên cả hai cùng làm việc cho mẹ chồng. Thuận theo thời gian, hai vợ chồng bắt đầu mong muốn sản nghiệp này và muốn tiếp quản nó. Dĩ nhiên, cha mẹ chồng tôi không đồng ý. Em chồng bèn hù dọa nhảy lầu, khiến gia đình náo loạn. Cậu ấy thậm chí còn đánh nhau với cha mẹ mình nhiều lần. Vợ chồng tôi phải vào can ngăn. Cuối cùng, cha mẹ chồng giao lại việc kinh doanh mà họ đã quản lý hơn một thập niên cho em chồng. Nhưng như vậy cũng chưa đủ–cậu ta còn lấy luôn cửa hàng mặt tiền của họ.
Khi cha mẹ chồng mắc bệnh, hai vợ chồng họ hoàn toàn làm ngơ. Họ nói: “Chúng em chỉ là vợ chồng con trai thứ, con trai cả thì phải chăm sóc cho cha mẹ!” Nghe xong, chồng tôi nổi xung, hét lên trước mặt cha mẹ: “Thấy không? Cha mẹ cho chúng tất cả tài sản, bây giờ chúng không thèm quan tâm gì đến cha mẹ nữa. Vợ chồng con đã nhường nhịn nhiều năm rồi, bây giờ không nhường nữa. Cha mẹ hãy bảo chúng lo cho cha mẹ đi”.
Mẹ chồng biết bà sai rồi nhưng vẫn nói: “Chẳng phải vợ con tu Chân, Thiện, Nhẫn sao? Con phải nhường nhịn chứ”. Điều đó khiến chồng tôi thực sự nổi trận lôi đình. Anh ấy mất bình tĩnh hét lên: “Vậy giờ mẹ đang bắt nạt người tốt à? Chỉ vì vợ con nhường nhịn, con cũng phải nhường nhịn sao? Hôm nay giải quyết chuyện này cho xong đi! Mẹ cho chúng cơ sở kinh doanh và tài sản đáng giá hơn một triệu tệ, bây giờ mẹ mắc bệnh, chúng lại làm ngơ. Vậy mà mẹ vẫn muốn con chăm sóc cho mẹ sao? Tại sao con phải làm vậy chứ?”
“Còn chú nữa!” chồng tôi quay sang nói với em trai: “Khi chú lấy tiền thì phần của anh đâu? Vậy mà giờ chú muốn anh chăm sóc cha mẹ? Chú tưởng chỉ có mình chú là được cha mẹ nuôi nấng hả? Chú có biết vị trí của mình trong gia đình không? Khi anh chị kết hôn, anh chị còn không có nhà, không có đất—cha mẹ không giúp anh chị một đồng mà còn lấy đi tiền mừng cưới. Còn khi chú kết hôn, cha mẹ lo liệu mọi thứ, thậm chí còn cho chú nhà nữa. Giờ chú đã có tài sản giá trị nhất, vậy mà cha mẹ bị bệnh, chú nói không phải trách nhiệm của chú sao? Các người là sói à? Các người coi tôi là gì đây—là kẻ ngốc hay kẻ dễ bị bắt nạt?”
Thấy họ sắp sửa đánh nhau, tôi vội kéo chồng đi để tránh ẩu đả xảy ra.
Sự bùng nổ của chồng tôi cũng là tất cả mọi thứ tôi đã kìm nén trong nhiều năm. Bản thân tôi cũng cảm thấy rất oan ức. Cha mẹ chồng tôi quá thiên vị, và gia đình em chồng đã được nước làm tới. Họ coi như chúng tôi không tồn tại. Sự nhường nhịn của chúng tôi khiến họ xem những thứ họ chiếm lấy là điều đương nhiên.
Là người tu luyện, tôi nên hành xử bản thân theo tiêu chuẩn cao và buông bỏ nhân tâm. Pháp lý thâm sâu của Sư phụ giúp tôi sáng tỏ mọi việc. Hành xử của cha mẹ chồng và em trai chồng đã cho tôi cơ hội tuyệt vời để buông bỏ tâm chấp trước vào lợi ích cá nhân. Tôi phải trở thành người tu luyện chân chính, chỉ bằng cách buông bỏ nhân tâm vào những thứ này tôi mới có thể nổi lên trên, đề cao tầng thứ được.
Vậy nên tôi nói với chồng: “Tất cả những việc này đều vì tiền, nhưng tiền là vật ngoại thân. Nó không đáng để anh quay lưng lại với gia đình. Nếu anh mất bình tĩnh và khiến cha mẹ bệnh càng nặng, vậy là anh đã tạo nghiệp rất lớn rồi đó. Hiện giờ cha mẹ đang bệnh, gia đình em trai chỉ quan tâm đến tiền và không chăm sóc cha mẹ. Chúng ta thực sự vô tâm như họ sao? Hơn nữa, nếu anh ngã bệnh vì tức giận, chẳng phải mọi chuyện càng tệ hơn sao? Vậy nên, đừng tức giận. Anh là anh lớn mà – hãy làm gương. Em là người tu luyện, Sư phụ dạy chúng em làm người tốt và luôn nghĩ cho người khác. Họ là người thân của chúng ta. Nếu em có thể buông bỏ, thì anh cũng vậy. Hãy coi như không có chuyện gì xảy ra và đối đãi thiện lương với họ như trước giờ vẫn vậy nhé”.
Pháp của Sư phụ cũng giúp chồng tôi tháo gỡ nút thắt trong tâm. Anh ấy từ từ bình tĩnh lại, cảm khái nói: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt. Nếu là người khác, họ sẽ gọi anh là kẻ nhu nhược. Cảm ơn em đã rộng lượng như vậy—em đã chịu đựng nhiều rồi”. Tôi nói: “Cả hai chúng ta nên cảm tạ Sư phụ!” Anh ấy nói: “Đúng vậy, chúng ta nên cảm tạ Sư phụ”. Kể từ đó, chúng tôi vẫn thiện đãi cha mẹ chồng và gia đình em chồng, và đại gia đình chúng tôi hiện chung sống rất hoà thuận.
Lòng biết ơn
Khi mẹ chồng nhập viện, tôi chăm sóc bà. Tôi giảng chân tướng cho những bệnh nhân nằm cùng phòng với bà. Mẹ chồng thậm chí còn giúp tôi giảng chân tướng cho họ, bà nói: “Con dâu tôi trước đây từng mắc bệnh rất nặng. Nhờ tu luyện Đại Pháp mà bây giờ rất khỏe mạnh. Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt”.
Những bệnh nhân khác lắng nghe và bảo mẹ chồng tôi: “Nếu chị không nói, chúng tôi sẽ nghĩ cô ấy là con gái của chị. Ngày nay, hiếm có mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nào tốt như vậy. Chị thật có phúc!”
Mẹ chồng tôi vui vẻ nói: “Đúng! Đúng! Không thể có cô con dâu nào tốt hơn—con dâu tôi là hiếm có đó. Con bé luôn đặt người khác lên trước và không bao giờ tranh giành để được lợi. Tôi thực sự hài lòng và rất biết ơn!”
Mẹ chồng tôi mắc bệnh tiểu đường và thỉnh thoảng bị chóng mặt. Tôi thường nhắc bà thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Có lần bà nói: “Đây là 500 tệ. Con thay mẹ dùng số tiền này để dâng thêm hương cho Sư phụ và cảm ơn Sư phụ thay mẹ”.
Tôi hỏi tại sao. Bà nói: “Có một đêm mẹ đột nhiên cảm thấy mọi thứ quay cuồng—cả căn nhà cũng đang quay–mà mẹ không thể la lên. Mẹ thấy mình sắp chết. Vậy nên trong tâm mẹ la lớn: ‘Xin Sư phụ Lý Hồng Chí cứu con! Con không thể chết!’ Chỉ trong vài phút, mẹ cảm thấy bình thường trở lại. Chính Sư phụ Lý đã cứu mạng của mẹ. Sao mẹ có thể không cảm tạ Sư phụ đây? Con hãy dùng số tiền này để thắp thêm vài nén hương và cảm ơn Sư phụ thay mẹ!”
Tôi rất cảm động. Mẹ chồng tôi đã đắc phúc báo từ Đại Pháp, và bà thành tâm cảm tạ Sư phụ. Sinh mệnh của bà đã thực sự được cứu.
Cảm tạ Sư phụ từ bi vô lượng. Miễn là chúng sinh thừa nhận Đại Pháp, họ sẽ được Sư phụ bảo hộ. Đây là ân điển vĩ đại—phúc báo to lớn cho chúng sinh!
Không từ ngữ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với ân điển vô lượng của Sư phụ. Cách duy nhất tôi có thể báo đáp ân Sư là học Pháp tốt, tinh tấn kiên định trở thành người chân tu, làm tốt ba việc và trợ giúp Sư phụ cứu nhiều chúng sinh hơn. Chỉ khi đó tôi mới xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp. Một lần nữa, từ tận đáy lòng, con xin kính cẩn cảm tạ Sư phụ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/3/490540.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/24/228182.html