Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-03-2025] Do một số thay đổi trong gia đình nên tôi đã sống cùng cha mẹ trong 10 năm. Trong thời gian này, cha tôi đã trở thành khảo nghiệm tu luyện lớn nhất của tôi.
Khi còn nhỏ, tôi cảm thấy cha mình là người ích kỷ. Ông ít khi giúp đỡ mẹ tôi và không tôn trọng bà, vì vậy tôi cũng không tôn trọng ông. Thêm vào đó, ông có nhiều thói quen mất vệ sinh, ông thường xì mũi mà không dùng khăn giấy, rồi khạc nhổ khắp nơi. Sau bữa ăn, ông súc miệng rồi nhổ nước vào chậu hoa hoặc vào bát, hoặc cho chó con uống. Tôi thấy những hành vi đó của ông thật kinh tởm.
Cha tôi không biết cách nói chuyện một cách đúng mực. Khi họ hàng đến chơi vào dịp lễ, ông thường nói những câu như: “Sao cháu gầy thế?” hoặc “Sắp hói đầu rồi kìa!” Ông thường chỉ ra khuyết điểm của người khác.
Tôi nhìn cha tôi với ánh mắt coi thường. Càng để ý đến những thói xấu của ông, tôi càng thấy tức giận. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Tôi nói mình tu theo Chân-Thiện-Nhẫn-nhưng trong cuộc sống tôi đã chiểu theo Pháp chưa? Cha mẹ tôi giờ đã cao tuổi, bổn phận của tôi là chăm sóc họ. Cảm giác bực bội và thiếu kiên nhẫn chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Đó không phải là đức hạnh, mà hoàn toàn ngược lại.
Tôi đã hướng nội và tự hỏi nếu mình không thể đối xử với cha mẹ bằng sự kiên nhẫn và chân thành, thì làm sao mình có thể đối xử tốt với người khác? Khi dám đối mặt với những vấn đề của bản thân, tôi đã vô cùng chấn động. Chẳng phải hành vi của cha tôi là một tấm gương phản chiếu chính tôi sao? Tôi thấy rằng mình rất ích kỷ, lạnh lùng, thờ ơ với người khác, ăn nói cay nghiệt, cực đoan, thiếu tôn trọng, thiếu kiên nhẫn, tự mãn, kiêu ngạo, đầy trách móc và oán giận, tất cả những điều này đều là biểu hiện của những chấp trước người thường và ma tính.
Sư phụ giảng:
“Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Nhưng hành vi của tôi lại hoàn toàn trái ngược. Khi bắt đầu hối hận về cách cư xử tệ hại của mình, tôi chợt nhận ra cha tôi có nhiều đức tính tốt:
(1) Năm 2002, khi tôi bị giam giữ phi pháp, cảnh sát đã đến sách nhiễu gia đình tôi. Cha tôi đã dũng cảm đứng ra đối chất với họ và nói: “Các người đang xâm phạm gia cư bất hợp pháp, đây là hành vi trái pháp luật.” Sau khi nhìn quanh, cảnh sát lặng lẽ rời đi.
(2) Năm 2019, khi trưởng thôn cũ bị bệnh và qua đời, cha tôi đã gửi cho gia đình ông ấy 300 tệ. Sau này, ông kể với tôi rằng khi tôi bị giam giữ, các quan chức cấp xã đã gây áp lực buộc gia đình tôi phải nộp phạt 300 tệ. Trưởng thôn cũ đã bênh vực chúng tôi và nói: “Gia đình cậu ấy đang gặp khó khăn.” Các quan chức đã bỏ đi mà không nói gì. Cha tôi không bao giờ quên lòng tốt của vị trưởng thôn. Tôi thực sự rất cảm động.
(3) 5 năm trước, khi ngôi nhà cũ của chúng tôi bị phá dỡ, gia đình tôi được đền bù vài căn hộ ở một địa điểm khác. Cha mẹ tôi đã phải chịu đựng những yêu cầu vô lý từ em dâu tôi, nhưng vẫn cho tôi một căn. Nhờ vậy, tôi đã có một nơi ở ổn định và đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại nhà.
Nhìn lại, tôi nhận ra những thói quen của cha được hình thành từ những quan niệm cố hữu trong nhiều thập kỷ. Điều thực sự khiến tôi khó chịu là tâm thái của chính mình, với chấp trước vào bản ngã và coi thường người khác. Tôi đã oán giận, hành xử trịch thượng và thiếu kiên nhẫn. Giọng nói của tôi thường lạnh lùng, hiếm khi thể hiện sự quan tâm hay kính trọng đối với cha mẹ. Dù đã cố thay đổi, nhưng không thể duy trì lâu vì tôi chưa tìm ra được chấp trước căn bản của mình.
Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi giải quyết tận gốc vấn đề trong tâm. Ích kỷ là gốc rễ của mọi chấp trước. Nó là một quan niệm hậu thiên, một đặc tính của cựu vũ trụ và là một biểu hiện của ma tính. Tôi muốn thoát khỏi nó. Tôi sẽ tinh tấn học Pháp, loại bỏ tâm ích kỷ và chăm sóc cha mẹ bằng sự kiên nhẫn và ấm áp để họ có thể an hưởng tuổi già. Sống theo Pháp là cách tốt nhất để giảng chân tướng.
Tôi biết ơn cha mẹ đã mang đến cho tôi hoàn cảnh tu luyện này và biết ơn các đồng tu đã chỉ dẫn và giúp đỡ. Việc viết bài chia sẻ kinh nghiệm này là một cơ hội quý giá để tôi hướng nội và đề cao tâm tính.
Sau khi viết xong bài chia sẻ này, tôi có một giấc mơ rất sống động. Tôi thấy mình cùng cha mẹ đang ở ngoài sân. Cha tôi cầm búa và đập thủng một tấm bìa cứng. Khi giơ búa lên lần thứ hai, ông đột nhiên ngã quỵ. Tôi giật mình tỉnh giấc và ngồi dậy trên giường, tự hỏi liệu đây có phải là dấu hiệu cho thấy người cha 87 tuổi của tôi sắp bước đến cuối đời rồi không. Nhưng tôi đã dừng suy nghĩ đó lại. Sáng hôm sau, khi luyện công, tôi nhận ra Sư phụ đã loại bỏ vật chất bất hảo của sự oán hận trong tâm tôi đối với cha.
Bây giờ, tôi cảm thấy cha dễ gần hơn nhiều. Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở ông chú ý đến chế độ ăn uống. Ông lúc nào cũng vui vẻ và thậm chí còn quan tâm đến tôi. Ông thường nhắc tôi nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng trong bữa ăn, ông lặng lẽ gắp một miếng thịt vào bát của mẹ tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại đã cho con cơ hội làm tốt ba việc, chân chính tu luyện và vững chắc đề cao bản thân, hoàn thành thệ ước và theo Sư phụ trở về nhà.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/28/492051.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/3/226488.html