Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc (được viết lại theo lời kể của tác giả)
[MINH HUỆ 18-02-2025] Khi gia đình tôi bắt đầu gặp khó khăn về tài chính, tôi đã xin được một công việc lao công tại bệnh viện của thành phố, tôi chịu trách nhiệm dọn dẹp toàn bộ một tầng của tòa nhà. Dọn vệ sinh trong bệnh viện thường rất khó nhọc vì có rất nhiều người ra vào mỗi ngày. Đặc biệt, phòng tắm sẽ có mùi rất khó chịu nếu không được dọn dẹp trong một thời gian. Khi mới bắt đầu làm việc này, tôi cảm thấy rất áp lực, nhưng giờ tôi không còn cảm thấy khó khăn nữa.
Trả lại tiền
Một lần, tôi vào dọn phòng tắm thì tình cờ thấy một cuộn tiền để quên trên bồn rửa. Tôi ngay lập tức nghĩ đến người phụ nữ vừa rời đi, vì vậy tôi nhanh chóng bước ra hành lang tìm cô ấy để trả lại tiền. Lối vào bệnh viện nằm gần một con đường chính, nhưng tôi không thấy cô ấy đâu, vì vậy tôi quay lại phòng tắm và đợi ở đó. Sau khoảng 20 phút, một người phụ nữ bước vào và bắt đầu nhìn quanh. Tôi hỏi: “Cô đang tìm gì vậy?” Cô ấy nói: “Tôi đánh rơi tiền nhưng không biết rơi ở đâu”. Tôi lại hỏi: “Cô đánh rơi bao nhiêu tiền?” Cô ấy nói: “500 nhân dân tệ”. Tôi kiểm tra số tiền nhặt được chính xác là 500 nhân dân tệ, vì vậy tôi đã đưa lại tiền cho cô ấy. Cô ấy nhất quyết đưa cho tôi 100 nhân dân tệ để cảm ơn. Tôi nói với cô ấy: “Nếu tôi muốn 100 nhân dân tệ, tôi đã không trả lại tiền cho cô. Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi sẽ không lấy tiền của cô”.
Nhiều người ở gần đó đã chứng kiến sự việc này. Sau đó, khi tôi giảng chân tướng cho người phụ nữ bán khoai lang nướng gần lối vào bệnh viện về chân tướng của cuộc đàn áp, cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ ngay khi nghe tôi nói. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy làm như vậy vì nhận ra các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt sau khi chứng kiến sự việc tôi trả lại tiền.
Một lần khác, tôi lại nhặt được tiền ở gần cửa phòng của y tá trưởng, vì nghĩ rằng đó là tiền của cô ấy đánh rơi nên tôi đã đặt số tiền đó lên bàn của cô ấy. Cô ấy nói rằng đó không phải là tiền của cô ấy và bảo tôi hãy giữ lại. Tôi trả lời: “Số tiền này không phải là của tôi nên tôi không muốn nó”. Sau đó tôi đặt lại tờ tiền trên bàn của cô ấy.
Khoan dung và cởi mở
Sau khi làm việc tại bệnh viện thành phố được vài năm, tôi chuyển sang làm việc tại một bệnh viện của nhà máy. Vài năm sau, bệnh viện nhà máy đã thay đổi đơn vị quản lý nên việc vệ sinh và các vị trí công việc được sắp xếp lại. Một bộ phận không hài lòng với người lao công trước đây và kiên quyết yêu cầu họ thay người khác nên trưởng nhóm đã yêu cầu tôi làm vệ sinh cho bộ phận đó. Khu vực tôi chịu trách nhiệm tăng lên gấp đôi, nhưng lương của tôi vẫn giữ nguyên. Tôi thầm nghĩ trong tâm mình là người tu luyện không nên tranh cãi về cách họ đối xử với mình như thế nào, vì vậy tôi đã đảm nhận thêm trách nhiệm và trở thành người làm nhiều việc nhất trong số các nhân viên vệ sinh. Sau đó, cả người quản lý và trưởng nhóm đã khen ngợi tôi về ý thức và thái độ làm việc của tôi.
Có lần trong lúc tôi dọn dẹp phòng tắm, một bệnh nhân hỏi tôi: “Chị cũng là người dọn nhà vệ sinh phải không?”. Khi tôi trả lời có thì cô ấy nói tiếp: “Nhìn áo khoác của tôi kìa, chiếc áo đã bị thủng lỗ sau khi tôi đi vệ sinh”. Tôi quan sát kỹ hơn thì thấy có một vài lỗ thủng nhỏ trên chiếc áo. Cô ấy nói với tôi rằng sự việc xảy ra vào thứ Hai mặc dù hôm nay đã là thứ Sáu. Cô ấy nói chiếc áo có giá hơn một nghìn nhân dân tệ và muốn tôi phải bồi thường cho cô ấy.
Chiếc áo trông rất cũ kỹ, vì thế tôi nói rằng sẽ trả cho cô ấy 200 nhân dân tệ và cô ấy đã đồng ý. Tuy nhiên, trong túi tôi lúc đó chỉ còn 100 nhân dân tệ nên tôi đã đi vay tiền của một đồng nghiệp điều hành thang máy. Đồng nghiệp đó nói với tôi chỉ cần đưa cho cô ta 100 nhân dân tệ vì sự việc đã xảy ra cách đây vài ngày và đã quá thời hạn để cô ta khiếu nại. Sau đó, bệnh nhân đó đã nói chuyện với người quản lý và trưởng nhóm của tôi, nhưng trưởng nhóm cho rằng số tiền bồi thường 100 nhân dân tệ là quá đủ. Cuối cùng, bệnh nhân đó nói rằng cô ấy sẽ chấp nhận số tiền bồi thường là 150 nhân dân tệ. Sau khi mọi người trong khoa biết chuyện, các y tá và bác sĩ phụ trách bệnh nhân đều muốn hỗ trợ tôi thêm 50 nhân dân tệ để đưa cho cô ấy, nhưng tôi từ chối vì không muốn họ phải trả tiền hộ tôi.
Một sự việc tương tự đã xảy ra với người đồng nghiệp phụ trách vệ sinh khu ngoại trú. Người lao công và một bệnh nhân đã cãi nhau sau khi bệnh nhân sử dụng nhà vệ sinh, bệnh nhân rất tức giận và báo cáo người lao công với trưởng khoa bệnh viện. Sau đó, người lao công đã bị phạt 100 nhân dân tệ, sự việc này đã gây náo động cả bệnh viện. Người quản lý công ty đã so sánh hai sự việc và khen ngợi cách tôi xử lý trong một cuộc họp.
Được nhiều đồng nghiệp khen ngợi
Khi tôi làm việc tại bệnh viện nhà máy, tôi đã giảng chân tướng cho một y tá và cô ấy nói: “Con người của chị toát lên sự khoan dung và chân thành nên mọi người đều yêu quý chị”. Các y tá và bác sĩ cũng rất tôn trọng tôi. Lãnh đạo của bệnh viện thường đi kiểm tra điều kiện vệ sinh ở các khu vực khác nhau. Khi giám đốc đến kiểm tra khu vực của tôi, ông ấy thường khen tôi và nói: “Tất cả đều được vệ sinh sạch sẽ, không có mùi hôi”.
Một số người lao công hay chửi thề trong khi họ dọn dẹp, còn tôi thì không làm vậy. Một thành viên gia đình bệnh nhân nói: “Trông chị lúc nào cũng vui vẻ, chị không có bất kỳ phàn nàn nào sao?”. Mẹ của giám đốc bệnh viện thường không nói chuyện với các công nhân, nhưng mỗi lần trông thấy tôi, bà ấy đều nói: “Phòng tắm trông thật sạch sau khi được cô dọn dẹp!”
Ngoài bệnh viện thành phố và bệnh viện nhà máy, tôi còn làm việc tại một bệnh viện khác trong 4 năm. Các lãnh đạo đã khen ngợi tôi trong các cuộc họp và nói rằng tôi đã làm rất tốt và kiên nhẫn trong việc đào tạo nhân viên mới. Người đứng đầu phụ trách hậu cần nói với tôi rằng họ không bao giờ cần phải kiểm tra lại công việc của tôi. Khi tôi nói rằng tôi dự định sẽ rời khỏi bệnh viện, đội trưởng, giám sát viên, quản lý và nhân viên y tế đều rất lưu luyến và không muốn để tôi rời đi.
Chồng ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Nhiều năm trước, chồng tôi đã bị lừa đảo gần 1 triệu nhân dân tệ trong công việc kinh doanh của mình. Từ đó, anh ấy không ra ngoài làm việc nữa và luôn nghĩ đến việc khởi nghiệp kinh doanh khác để kiếm lại tiền. Thật không may, công việc kinh doanh của anh ấy vẫn không thuận lợi nhưng anh ấy cũng không muốn làm công việc chân tay. Thu nhập ít ỏi của tôi đã nuôi sống cả gia đình trong suốt 20 năm.
Có lần khi chúng tôi đang nói chuyện, chồng tôi nói với tôi: “Tất cả gia đình bạn bè của anh đều tan vỡ, chỉ có em là vẫn ở lại với anh”. Tôi không nói gì, nhưng tôi biết rằng đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hầu hết mọi người ngày nay chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, vì vậy nếu một người phụ nữ ở trong hoàn cảnh như tôi thì họ sẽ chọn cách ly hôn, không có ai muốn sống với một người chồng thất nghiệp và không kiếm được tiền mà chỉ ở nhà nấu ăn?
Chồng tôi nói tiếp: “Anh biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, anh hết lòng ủng hộ em tu luyện. Em không làm phiền bất kỳ ai về bất cứ điều gì, làm sao có thể nói em không tốt được?!”
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/18/488124.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/13/225828.html