Ba câu chuyện về việc tu Nhẫn
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-05-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi muốn chia sẻ ba câu chuyện về việc tu Nhẫn của mình trong 29 năm qua.
Tha thứ cho kẻ lừa đảo
Sau khi chồng tôi qua đời, tôi đã sắp xếp lại bộ sưu tập tiền giấy cổ, tiền xu, và hai chiếc đồng hồ hiệu của anh ấy. Một ngày nọ, tôi mang theo một chiếc hộp nhỏ khi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi để 304 nhân dân tệ tiền mặt và một vài đồng xu Hồng Kông vào ngăn dưới cùng của chiếc hộp, và hai chiếc đồng hồ ở ngăn trên.
Tôi đã giảng chân tướng cho một người bán đồ cổ tên là Mi, anh ta đã đồng ý thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Sau đó, tôi hỏi anh có mua đồng hồ cũ không. Anh ta nói có, nhưng cần xem chúng trước. Tôi rất vui khi anh ta thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong và sẵn lòng mua đồng hồ của tôi, nên đã đưa cho anh ta chiếc hộp mà không suy nghĩ gì nhiều. Anh ta mỉm cười thật tươi, quay đi để xem đồng hồ. Rồi anh ta quay lại phía tôi, đưa cho tôi chiếc hộp và 150 tệ cho hai chiếc đồng hồ. Trước khi tôi rời đi, anh ta liên tục gật đầu và cảm ơn tôi khi tạm biệt.
Khi về đến nhà, tôi mới nhận ra rằng Mi không chỉ lấy hai chiếc đồng hồ từ ngăn kéo trên cùng, mà còn lấy luôn cả 304 tệ tiền mặt và những đồng tiền xu từ ngăn kéo dưới. Tôi chỉ còn lại 150 tệ từ hai chiếc đồng hồ. Tôi chợt nhận ra tại sao anh ta cứ gật đầu và cảm ơn tôi với nụ cười tươi khi tôi rời đi. Tôi cảm thấy bị lừa, bị xúc phạm. Tôi muốn đi tìm anh ta để tranh cãi, tôi nghĩ rằng anh ta là một tên trộm đê tiện đã đánh cắp bộ sưu tập của chồng tôi.
Sau đó, tôi nghĩ: “Tại sao lại xảy ra chuyện này? Chắc hẳn có một chấp trước nào đó mà mình cần phải buông bỏ”. Tôi nhận ra một vài điều. Đầu tiên, tôi tin tưởng anh ta vì tôi rất vui khi anh ta muốn mua những chiếc đồng hồ cũ này, và vì anh ta đã thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Thứ hai, có lẽ tôi đã nợ anh ta một thứ gì đó từ kiếp trước. Thứ ba, việc anh ta lừa tôi khiến anh ta tổn đức, còn cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính và loại bỏ chấp trước vào lợi ích, tâm oán hận và cả tin. Sư phụ đã dạy chúng ta về nguyên lý “bất thất, bất đắc” và tôi nhận ra rằng những gì xảy ra là một điều tốt. Tôi mỉm cười và cảm ơn Mi trong tâm vì đã cho tôi cơ hội đề cao. Tôi không còn muốn tranh cãi với anh ta nữa.
Giữ bình tĩnh sau khi bị sỉ nhục công khai
Sau khi chồng tôi qua đời, tôi đã mời các học viên khác đến nhà tôi học Pháp. Một ngày trước khi chúng tôi bắt đầu đọc, một học viên đã hỏi tôi: “Chị đã rút phích cắm điện thoại chưa?” Tôi trả lời: “Chưa. Lần trước tôi rút thì ổ điện bị lỏng, nên tôi không muốn rút thường xuyên, có lẽ mỗi tuần một lần”. Cô ấy nói: “Các học viên khác đã yêu cầu chị tháo điện thoại mà chị không làm. Giờ chị thậm chí còn không chịu rút phích cắm. Nếu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nghe lén điện thoại của chị thì sao? Chị đang đặt mọi người vào tình thế nguy hiểm đó”. Tôi đã bị bất ngờ và không nói được gì.
Cô ấy đứng dậy và nói: “Nếu chị không rút phích cắm, tôi sẽ rời đi”. Tôi nghĩ: “Chị muốn đi thì đi, sao chị dám bảo tôi phải làm gì trong nhà tôi chứ!” Sau đó, tôi nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của mình: “Nếu tôi đối đầu với cô ấy, cô ấy và những học viên khác sẽ rời đi và họ phải đi bộ về nhà trong thời tiết nóng nực, và thời gian học Pháp sẽ bị lãng phí”.
Tôi đột nhiên nhớ đến lời Sư phụ dạy:
“Như ngộ cường biện vật tranh ngôn
Hướng nội trảo nhân thị tu luyện”(“Thiểu biện”,Hồng Ngâm III)
Tạm dịch:
“Gặp thời xảo biện hãy lặng im
Tu luyện ắt phải hướng nội tìm”(“Thiểu biện”,Hồng Ngâm III)
Tôi hiểu Sư phụ đang cho tôi một gậy cảnh tỉnh, nhắc tôi hướng nội thay vì tranh cãi. Tôi nhận ra rằng tôi không thích bị ra lệnh phải làm gì, đặc biệt là trước mặt các học viên khác vì điều đó khiến tôi mất mặt. Tôi cũng không chú ý đến sự an toàn của họ. Tôi không ngờ cô ấy lại phản ứng như vậy vì tôi đã đối xử tử tế với các học viên, bật điều hòa và trải đệm cho họ ngồi.
Sau khi nhận ra tâm oán hận, chấp trước vào sự thoải mái và giữ thể diện, và quan niệm cảm thấy bị oan uổng, tôi đã cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi quyết tâm loại bỏ những quan niệm ích kỷ của mình. Người học viên yêu cầu tôi rút phích cắm điện thoại, mặc dù giọng điệu của cô ấy không dễ nghe, nhưng xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của các học viên. Tôi đã cố gắng kiềm chế. Tôi bình tĩnh lại và rút phích cắm điện thoại. Cảm giác như một cơn bão đã qua đi và chúng tôi lại học Pháp một cách yên bình.
Cảm giác như trút bỏ được gánh nặng đè nặng lên vai thật tuyệt vời. Con xin cảm tạ Sư phụ. Xin cảm ơn các đồng tu.
Giảng chân tướng
Một học viên hẹn tôi ra ngoài giảng chân tướng cùng cô ấy. Cô ấy bảo tôi chờ ở một nơi cụ thể lúc 8:30 sáng. Tôi đã đợi từ 8 giờ 20 đến 9 giờ. Trời bắt đầu mưa rất to, nhưng cô ấy không đến. Tôi tự hỏi phải chăng cô ấy có việc gấp hay là quên mất rồi. Có lẽ cô ấy không muốn ra ngoài vì trời mưa. Tôi quyết định không chờ cô ấy nữa và lên xe buýt.
Mặc dù trời mưa, Sư phụ đã an bài người đến và nói chuyện với tôi, và ban cho tôi trí huệ để giảng chân tướng rõ ràng. Tôi đã giúp tất cả những người tôi trò chuyện thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Đến trưa, tôi đã giúp được 12 người thoái.
Ngày hôm sau, tôi gặp lại học viên kia. Cô ấy không xin lỗi mà nói rằng: “Sáng hôm qua tôi học một bài giảng Pháp, rồi đến nhà một học viên khác. Sư phụ đã an bài cho tôi như vậy”. Tôi không nói nên lời, tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ viện lý do để không phải ra ngoài khi trời mưa.
Tôi không nói gì cả. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy sự thiếu kiên nhẫn, tâm oán hận và cảm giác bị đối xử bất công đã biến mất.
Ba sự việc này đã giúp tôi loại bỏ nhiều quan niệm và cảm xúc. Sau đó, tôi nhận ra rằng chứng sa trực tràng đã quấy nhiễu tôi suốt tám năm đã biến mất. Đây là sức mạnh to lớn của Pháp Luân Đại Pháp, và tôi vô cùng cảm ân Sư phụ đã an bài mọi việc để giúp tôi đề cao tầng thứ và nâng cao khả năng tu Nhẫn của mình.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/15/488922.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/3/228342.html