Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-02-2025] Tôi sở hữu một tiệm làm tóc, sau khi kết hôn, tôi đã mở rộng kinh doanh và cung cấp dịch vụ cưới trọn gói (cho thuê váy cưới, trang trí xe hoa, tạo kiểu tóc cô dâu và trang điểm). Cửa tiệm của tôi bán thêm mỹ phẩm, đồ len, v.v. Tôi là người thông minh và có năng lực nên cửa tiệm của tôi làm ăn rất phát đạt.

Tuy nhiên, sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, tôi đã kiệt sức về cả thể chất và tinh thần, nhưng tôi không thể ngừng theo đuổi danh vọng và tiền bạc. Đến năm 33 tuổi, tôi nặng khoảng 50 kg và tôi bị các vấn đề về sức khỏe hành hạ như viêm tụy, viêm dạ dày, sa dạ dày, ù tai, đau đầu, suy nhược thần kinh, thấp khớp, dị ứng, bệnh phụ khoa, mất ngủ, thiếu máu và chóng mặt. Tôi rất đau khổ và tìm đến các loại thuốc đông y của Trung Quốc và thuốc Tây nhưng bệnh tình của tôi vẫn không thể chữa được.

May mắn thay, tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 2 năm 1999, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất chỉ sau một tháng tu luyện. Tôi đi lại nhanh nhẹn, tinh thần lạc quan và cư xử tử tế với người khác. Tôi không còn đấu đá hay ganh đua với đồng nghiệp, ít quan tâm đến danh lợi hay tiền bạc và thực hiện các giao dịch công bằng. Tôi luôn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp trong công việc và cuộc sống hàng ngày. Mọi người đều thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp qua ngôn hành của tôi, thầm ghen tị với tôi vì có một gia đình hạnh phúc, và ngưỡng mộ tính cách con người của tôi.

Tôi đã làm theo lời dạy của Sư phụ Lý, đối xử tử tế với mọi người, không lừa đảo hay làm hại người khác và trong kinh doanh tôi luôn giữ tâm mình ngay chính.

Có một lần, tôi vào một cửa hàng để mua hàng, sau khi về đến nhà tôi kiểm hàng thì phát hiện dư ra 10 lọ mỹ phẩm, tất cả đều là hàng cao cấp. Tôi nghĩ mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải trả tiền cho bất cứ thứ gì tôi nhận được. Tôi nhớ những gì Sư phụ giảng về mất và được, vì thế tôi đã quay lại cửa hàng và trả số tiền cho 10 lọ mỹ phẩm dư ở trên. Chủ cửa hàng rất cảm động và liên tục nói cảm ơn tôi, tôi giải thích với họ rằng tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trên đường về nhà, tâm trạng của tôi rất vui vì Sư phụ đã dạy tôi cách trở thành một người tốt như thế nào. Tôi đã thay đổi từ một người ích kỷ, hiếu chiến và oán giận thành một người vị tha, biết quan tâm đến người khác.

Trong thực tế, những chuyện như vậy thường xảy ra với tôi, tôi còn nhớ có lần một cặp đôi bán đồ uống lạnh và đồ ăn đông lạnh cho tôi và rời đi, sau đó tôi phát hiện ra rằng họ đã không tính tiền hơn mười hộp kem trong hóa đơn của tôi. Tôi nghĩ mình phải chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn và nghĩ cho người khác trước. Họ phải làm việc chăm chỉ cả ngày và không dễ kiếm được tiền nên tôi phải nhanh chóng thông báo cho họ. Sau đó, tôi đã gọi điện cho họ và nói: “Tôi còn hơn 10 hộp kem chưa tính tiền trong hóa đơn”.

Người chồng hiểu lầm ý tôi và nói: “Chúng tôi tính tiền theo số lượng, chúng tôi không tính thêm tiền của anh và không có sai sót gì trong hóa đơn”. Lúc đó tôi mới nhận ra anh ấy đang hiểm lầm và nghĩ rằng tôi đang yêu cầu họ trả lại tiền. Sau khi nghe tôi giải thích những gì đã xảy ra thì họ rất vui, liên tục cảm ơn tôi và khen tôi là một người tốt. Tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý yêu cầu chúng tôi phải trở thành người tốt bằng cách chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, và luôn nghĩ cho người khác. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì tôi sẽ không gọi cho anh để trả thêm tiền”. Cặp đôi đó đã vô cùng cảm động sau khi nghe những lời chân thành của tôi. Lần sau khi họ đến cửa hàng của tôi, họ nói rằng họ rất ngưỡng mộ tôi và khen ngợi những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.

Có lần, tôi và những người bán hàng khác quyết định cùng nhau đi mua hàng vào một buổi chiều. Khi đến nơi gặp mặt, tôi thấy cô Tiêu có vẻ mặt lạnh lùng, cô ấy phớt lờ tôi và nói chuyện với cô Lý, chủ một cửa hàng đồ gia dụng. Cô Lý nói rằng tôi không thể đi cùng họ vì xe đã chật và không còn chỗ cho tôi.

Lúc đó tâm tranh đấu trong tôi trỗi dậy và tôi nghĩ: Cô Tiêu chắc hẳn đã nói xấu gì về tôi. Đến trưa, khi xe của họ quay trở về, tôi nhìn thấy cô Tiêu và cô Lý ngồi trong xe mỉm cười. Tâm tôi có chút khó chịu, nhưng tôi lại nghĩ: Tôi là người tu luyện, tôi phải có lòng từ bi, phải khoan dung và đặt ra tiêu chuẩn cao cho bản thân, tôi không thể cư xử giống như người bình thường. Niệm đầu của tôi thay đổi và tôi trở nên thoải mái hơn.

Cửa hàng của cô Tiêu nằm cạnh cửa hàng của tôi. Bất cứ khi nào cô ấy hết hàng hóa nào đó, cô ấy sẽ đến gặp tôi và tôi bán lại cho cô ấy những gì cô ấy cần với giá cả phải chăng. Bất cứ khi nào tôi hết hàng, tôi sẽ đề nghị khách hàng qua mua ở cửa hàng của cô ấy. Lòng tốt của tôi dần dần cảm hóa cô ấy, mẹ chồng cô ấy cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên hai gia đình chúng tôi rất hòa thuận.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/4/481286.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/13/225838.html