Bài viết của đệ tử Đại Pháp vùng Đông Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-05-2025] Tôi may mắn được đắc Pháp vào năm 1998. Chồng tôi thấy tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, học cuốn sách quý Chuyển Pháp Luânvà chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, đã thay đổi từ một phụ nữ mạnh mẽ hiếu thắng, ích kỷ, thường xuyên đối chọi gay gắt với bố mẹ chồng, hễ mở miệng là mắng nhiếc, thành một người con dâu hiếu thuận. Chính vì thế, từ tận đáy lòng, anh thừa nhận Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Vậy nên, vô luận Trung Cộng hung hăng bức hại tôi thế nào, anh đều không rời tôi nửa bước, luôn bảo vệ tôi. Anh nói: “Anh ở đây là để bảo vệ em.”

Nhân kỷ niệm 26 năm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi xin được viết ra câu chuyện của chúng tôi để bày tỏ lòng cảm ân đối với sự từ bi cứu độ của Sư phụ Lý, cảm ơn chồng tôi đã giúp tôi một cách vô oán vô hối. Tôi cũng hy vọng thông qua câu chuyện tu luyện của mình, thế nhân có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của Đại Pháp, tán đồng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!

1. Từ một phụ nữ đanh đá, chua ngoa trở thành một người vợ hiền

Trong số các anh em trai, chồng tôi là con trai thứ ba. Sau khi kết hôn, chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng. Tôi là phụ nữ có tính cách hướng ngoại, không chịu thua kém, việc gì cũng muốn phải làm cho tốt, đối với bản thân hay với người khác đều yêu cầu rất cao. Tôi thích sạch sẽ nhưng nhà bố mẹ chồng lại bừa bộn, nên tôi không chịu đựng được họ. Ngày nào mỗi khi đi làm về đến nhà, tôi lại đá cửa và càm ràm: “Lại quay về cái chuồng lợn rồi!” Rồi sau đó, tôi bắt đầu làm việc nhà, thu dọn vệ sinh nhà cửa. Tôi có thể làm, nhưng tôi lại càng dễ mắng nhiếc nhiều hơn, cứ hễ không thuận tâm thì ai tôi cũng có thể mắng, mọi người bên nhà chồng đều sợ tôi.

Khi đó, tôi làm việc ở một khách sạn nhỏ, hàng ngày thường trộm đồ mang về nhà, bất kể thứ gì của khách sạn mà chỉ cần nhà tôi có thể dùng được là tôi đều trộm về nhà, bởi vậy hầu như tôi không phải mất tiền mua thứ gì cả. Nhà tôi tha hồ được ăn những đồ ăn ngon như tôm, tôi cứ vài hộp vài hộp trộm lấy mang về nhà. Cuộc sống sinh hoạt của nhà tôi vì thế mà được cải thiện không ít, vậy nên mọi người trong nhà lại càng không dám động đến tôi, vì tôi là “người có công” trong nhà.

Ban đầu khi mới tu luyện, tôi thấy Sư phụ giảng:

“Có một học viên ở nhà máy dệt kim tại một thành phố của tỉnh Sơn Đông, sau khi học Pháp Luân Đại Pháp đã dạy các công nhân khác luyện; kết quả làm cho diện mạo tinh thần của nhà máy hưng khởi hẳn lên. Trước đây các đầu [mẩu] khăn tắm của nhà máy dệt kim thường bị cất đi mang về nhà, các công nhân đều lấy [như thế]. Sau khi học công rồi thì anh ta không những không lấy nữa, mà còn mang những thứ đã lấy về nhà trả lại [nhà máy]. Người khác thấy anh ta làm thế, thì không ai lấy nữa; có công nhân còn mang hết những gì đã lấy trả lại nhà máy; trong toàn nhà máy xuất hiện tình huống như vậy.” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Bởi vậy, tôi đã không lấy trộm nữa.

Sau khi tu luyện, tôi nghiêm túc yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, hóa giải mâu thuẫn với mẹ chồng. Mẹ chồng cũng nhận thấy tôi tu luyện Đại Pháp quả thực đã trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi nhớ khi tôi làm việc ở nhà tắm công cộng, tôi bán vé nên hàng ngày phải đi làm từ lúc hơn 6 giờ sáng. Một buổi sáng, mẹ chồng nói bà muốn ăn sủi cảo nhân thịt bò. Tôi nói: “vậy ngày mai con sẽ làm cho mẹ.” Hôm đó, công việc không bận lắm nên tôi xin nghỉ một lúc để ra ngoài mua thịt để làm nhân bánh. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm để làm sủi cảo cho bà. Nhưng khi tôi làm xong, mẹ chồng lại tức giận nói: “Ai bảo con làm sủi cảo? Mẹ muốn ăn bánh bao!”

Nếu là trước đây khi tôi chưa tu luyện mà gặp sự việc này, tôi sẽ sấn sổ mắng bà, không cho bà ăn sủi cảo nữa. Nhưng lần này tôi nghĩ hiện giờ mình đã là người tu luyện rồi, Sư phụ giảng:

“…Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Vậy nên, tôi nói: “Mẹ à, mẹ đừng giận. Sáng mai con sẽ dậy sớm làm bánh bao cho mẹ. Hôm nay mẹ cứ ăn sủi cảo trước nhé.” Ngày hôm sau, tôi dậy sớm để làm bánh bao cho mẹ chồng.

Bố mẹ chồng tôi thích uống bia, nên hàng ngày sau khi tan làm tôi đi siêu thị mua ba chai bia cho bố mẹ chồng và chồng tôi, mỗi người một chai. Mẹ chồng thấy tôi tu luyện Đại Pháp trở nên tốt như vậy nên cũng bước vào tu luyện. Nhưng sau khi Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại, bà sợ nên không dám tập nữa. Sau khi tôi bị cảnh sát bắt cóc, mẹ chồng vừa lo lắng vừa sợ hãi. Bà đổ bệnh không thể qua khỏi và trước khi qua đời, bà nhớ đến tôi nhưng cũng không gặp được tôi.

Sau khi mẹ chồng mất, bố chồng đến ở nhà của anh trai chồng tôi. Vì tôi đi làm tương đối bận nên có một thời gian tôi không đến thăm ông được, ông nhớ tôi và khóc. Khi đến thăm ông, tôi lau mũi, cắt móng chân và rửa chân cho ông. Khi bố chồng qua đời, tôi cũng người lo tang lễ cho ông. Hai anh trai chồng và người nhà đều rất cảm kích. Thông qua tôi, họ đã thấy được sự thiện lương và vô tư của học viên Pháp Luân Đại Pháp và đều tán đồng Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Chân-Thiện-Nhẫn là tốt! Đặc biệt, bản thân chồng tôi lại càng được thụ ích, cho nên anh ấy hết sức ủng hộ tôi tu luyện, bất kể trong hoàn cảnh tà ác thế nào, anh đều kiên định bảo vệ tôi.

2. “Anh ở đây là để bảo vệ em!”

Trong cuộc sống thường ngày, chồng tôi là người phúc hậu, thiện lương nhưng nhút nhát, bị người ta bắt nạt cũng không dám nói một câu phản kháng. Nhưng khi tà ác bức hại Đại Pháp, anh lại có thể dũng cảm đứng ra, oai nghiêm chính nghĩa giảng chân tướng về Đại Pháp và bảo vệ tôi.

Tôi nhớ, năm 1999 khi cuộc bức hại điên cuồng nhất, có một hôm, chồng tôi chơi mạt chược trong quán và khi đó có khoảng chục người đang chơi, không biết ai nói một câu bất kính với Đại Pháp mà chồng tôi nghe thấy liền lập tức đứng lên đập bàn và quát lớn: “Anh nói linh tinh gì vậy? Anh có biết gì về Pháp Luân Công không? Anh dựa vào cái gì mà nói Pháp Luân Công không tốt?! Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi mới là người có đủ tư cách nhất để nói về Pháp Luân Công. Vợ tôi trước đây khi chưa tu luyện Pháp Luân Công, cô ấy chơi mạt chược, khiêu vũ, còn mắng chửi cả bố mẹ tôi. Nhưng sau khi tu luyện, cô ấy không còn nói lời dơ bẩn nữa, cũng không chơi mạt chược hay khiêu vũ gì nữa. Cô ấy không chỉ tốt với tôi mà cũng đối xử rất tốt với cả bố mẹ tôi! Chủ cửa hàng trả dư tiền thừa, cô ấy còn trả lại người ta. Trong các anh ai có thể làm được?” Nghe anh ấy nói như vậy, mọi người đều gật đầu lia lịa.

Có lần, chồng tôi và tôi đưa anh rể tôi đi khám bệnh. Tôi tặng tài xế taxi một đĩa CD chân tướng và giảng chân tướng cho anh nhưng lại bị anh cử báo. Một chiếc xe cảnh sát đã chặn đường chúng tôi và bắt ba chúng tôi đến đồn cảnh sát. Tôi giảng chân tướng cho cảnh sát và kể tôi đã trở nên tốt hơn sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Chồng tôi cũng liên tục nói chân tướng với cảnh sát, họ với với anh: “Xem ra tôi thấy anh cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”

Chồng tôi trả lời: “Anh đánh giá tôi cao quá rồi! Tôi không xứng đáng. Học viên Pháp Luân Công đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu, không hút thuốc, không uống rượu, không chơi mạt chược, không sát sinh, cần làm người tốt, làm người tốt hơn cả những người tốt. Tôi không thể làm được! Anh nói tôi tu luyện Pháp Luân Công, vậy là anh quá đề cao tôi rồi! Vợ tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cô ấy không chơi mạt chược và đi nhảy nữa, người khác mà trả thừa tiền cho cô ấy, cô ấy sẽ trả lại cho người ta, nhặt được tiền của người khác, cô ấy sẽ trả lại. Cảnh sát các anh ai có thể làm được?” Sau khi chúng tôi giảng chân tướng, cảnh sát đã thả ba chúng tôi.

Sau đó, tôi bị Trung Cộng bức hại và bị kết án phi pháp ba năm lao động cưỡng bức. Trong một năm rưỡi đầu tiên, vì tôi không chịu “chuyển hóa” nên đội trưởng đội cai ngục mỗi ngày đi làm, việc đầu tiên đều gọi tên tôi lên để tát và mắng chửi tôi. Tôi kiên định chính niệm, quyết không “chuyển hóa”, ý chí kiên cường không từ bỏ Đại Pháp của tôi đã khiến đội trưởng cảm động. Sau đó, cô ấy không đánh tôi nữa, đối xử rất tốt với tôi và còn bảo vệ tôi.

Có lần, toàn nhà ngục thực hiện cái gọi là “đột kích” – chính là dùng cực hình tra tấn các đệ tử Đại Pháp, bức ép họ phản bội Đại Pháp. Đội trưởng vẫn là người đầu tiên gọi tên tôi. Nhưng ngay khi tôi vừa vào phòng làm việc của cô ấy, cô ấy liền đóng cửa lại, khẽ gõ nhẹ tay lên trán tôi rồi nói: “Chị về đi.” Có lúc, vì để che cho các đồng tu học Pháp, tôi bèn chơi bài poker với đội trưởng. Có lần khi bị đội trưởng phát hiện, tôi nói: “Chị hãy nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy.” Cô ấy cũng không quan tâm nữa.

Ba năm sau, tôi từ trại lao động trở về nhà, thấy chồng sụt 18kg. Tôi hỏi anh chuyện gì đã xảy ra? Anh ấy nói: “Em phải chịu bức hại trong trại lao động, phải chịu bao nhiêu tội khổ như vậy. Ba năm qua, anh không ăn cá, không ăn thịt, không ăn trứng, vợ chồng chúng ta có nạn cùng chịu.” Anh sợ tôi lại bị bức hại nên không cho tôi ra ngoài giảng chân tướng cứu người, thậm chí còn đập vỡ bàn và máy in của tôi. Khi các đồng tu đến gặp tôi, anh chửi rủa và đuổi họ ra ngoài. Tôi nói: “Anh đừng ngăn cản em. Sinh mệnh của em chính là vì điều này mà đến, chính là để trợ Sư cứu người.” Ban đêm khi tôi ra ngoài phun sơn thông điệp chân tướng, anh ấy ở nhà liền đọc sách Đại Pháp. Anh ấy nói: “Anh đọc sách Đại Pháp, thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút, và anh còn có thể cầu xin Sư phụ Đại Pháp bảo hộ em!”

Sau này, thuận theo cảnh giới tu luyện của tôi được đề cao, đồng thời không ngừng giảng chân tướng cho anh, anh cũng không còn sợ hãi nữa mà còn ủng hộ tôi, cùng tôi ra ngoài cứu người. Đồng tu đến nhà, anh ấy cũng không khó chịu nữa, nhưng khi nghe thấy các đồng tu tán chuyện gia đình là anh không thích nghe, anh nói: “Mọi người đến nhà tôi đừng nói những lời nói xấu sau lưng hay những chuyện người thường đó, vợ tôi là người tu luyện, những lời không phù hợp với Pháp, cô ấy không nói đâu.“

Một lần, tấm tôn của mặt bàn bếp bị hỏng, thợ sửa đo sai kích thước nên tấm tôn bị nhỏ. Người thợ nói: “Anh à, tôi xin lỗi! Tôi làm sai kích cỡ rồi. Anh xem tôi bỏ tiền ra để đổi tấm khác cho anh, hay là tôi bồi thường cho anh 50 nhân dân tệ?” Chồng tôi nói: “Anh không cần đưa tôi 50 nhân dân tệ. Anh sửa lại nó là được. Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công, nên tôi cũng không thể bắt anh đền tiền.” Người thợ rất cảm động. Chồng tôi mau chóng vào nhà nói với tôi: “Anh đã chuẩn bị rất tốt cho em rồi đó, em mau ra giảng chân tướng cho cậu ấy đi.”

Đôi khi, tôi nảy sinh mâu thuẫn với đồng tu, sau khi về nhà, chồng tôi nhận ra và hỏi tôi chuyện gì xảy ra. Sau khi nghe tôi kể lại, anh khuyên tôi: “Em là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ư? Em phải nghe lời Sư phụ chứ, gặp vấn đề phải hướng nội tìm – cần tìm xem bản thân đã sai ở đâu chứ, sao có thể oán hận đồng tu? Mọi người đều cùng tu một bộ Đại Pháp, cần bao dung người khác chứ, mọi người chưa đề cao thì em phải đề cao.” Nghe anh nói xong, tâm tôi lập tức tĩnh lại.

Tôi đã nói với anh không chỉ một lần, rằng: “Anh tán thành Đại Pháp như vậy, còn ủng hộ em tu luyện, anh cũng đã đọc sách Đại Pháp rồi, anh hãy cùng em tu luyện đi, như vậy thật tốt!” Nhưng lần nào chồng tôi cũng nói: “Em không cần khuyên anh đâu, anh biết Đại Pháp là tốt! Anh ở đây là để bảo vệ em. Vả lại, anh cũng không thể từ bỏ việc chơi mạt chược.”

Trong hai năm qua, tà Đảng đã thực hiện cái gọi là “chiến dịch xóa sổ”. Vì tôi không dùng điện thoại di động, cảnh sát không thể tìm được tôi nên bèn tìm chồng tôi nhưng lần nào cũng bị chồng tôi cũng kiên quyết từ chối. Sau đó, cảnh sát lại gọi điện cho con trai tôi đang làm việc ở nơi khác, bảo con thuyết phục chồng tôi đến văn phòng khu phố để thay tôi ký tên. Khi chồng tôi đến văn phòng, ngay khi bước vào anh ấy liền đập bàn: “Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công làm người tốt thì có gì sai? Các anh năm lần bảy lượt quấy nhiễu cô ấy, các anh bức hại người tốt, bức hại người tu luyện thì có thể tốt được sao? Đại dịch đến chính là đại đào thải, khi đó các anh có thể tốt được sao?

Nhân viên khu phố thấy anh như vậy rất sợ hãi, vội nói: “Anh đừng tức giận! Đừng tức giận! Chúng tôi đây cũng là công việc bất đắc dĩ, sau này chúng tôi sẽ không tìm cô ấy nữa, anh mau về đi.” Từ đó trở đi, không ai trong khu phố đến quấy nhiễu tôi nữa.

Trong khoảng thời gian này, thời gian tôi ra ngoài giảng chân tướng khá nhiều. Hàng ngày, sáng sớm tôi đi chợ, ăn sáng ở chợ rồi ở luôn bên ngoài giảng chân tướng cứu người, có lúc tôi đi đến trưa rồi về, có lúc phải đến tối muộn tôi mới về nhà. Một hôm, chồng tôi nói: “Dạo này anh thấy em rất tốt (anh vừa nói vừa giơ ngón cái lên), rất tinh tấn. Nếu đồng tu hay đi giảng chân tướng cứu người cùng em mà đi nơi khác, anh sẽ đi cùng em, chẳng phải là giúp mọi người tam thoái để được bình an sao? Ngày nào anh cũng sẽ đi cùng em!”

(Bài viết mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2025 được chọn đăng trên Minh Huệ Net)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/20/495247.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/22/228154.html