Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Sơn Đông, Đại lục
[MINH HUỆ 27-05-2025] Vào khoảng 10 giờ sáng một ngày tháng Tư năm 2023, khi tôi đang ở nhà nấu cơm thì chị hàng xóm sang. Chồng chị ấy mất trong một tai nạn xe hơi mấy năm trước, cô con gái duy nhất cũng đã lấy chồng xa, chị ấy sống một mình ở nông thôn, bình thường chị ấy rất ít khi sang nhà tôi chơi, nếu có sang thì cũng chỉ đứng ngoài sân nói chuyện chứ ít khi vào nhà. Lần này, chị ấy không như mọi khi mà đi thẳng vào trong nhà.
Chị ấy gọi tên tôi và nói: “Có một chuyện chị không biết có nên nói với em không, chị đã kể chuyện này với em gái chị rồi, em gái bảo chuyện này nên nói cho em biết.”
Tôi mỉm cười nói: “Chị à, nếu đã là chuyện nên để em biết thì chị cứ nói đi.”
Chị ấy rất kích động, mặt đỏ bừng, giọng hơi run run nói: “Chồng em đã lấy trộm của chị hơn 2.000 Nhân dân tệ!”
Tôi sững sờ: “Chị ơi, chồng em lấy trộm tiền của chị khi nào? Lấy trộm bằng cách nào?”
Chị ấy nói: “Mấy hôm đó em không có nhà. Một buổi chiều, chị định đi tắm, vừa vào phòng tắm đóng cửa lại thì lại muốn ra ngoài lấy cái trùm đầu, ai ngờ cửa phòng tắm lại không sao mở được, không còn cách nào khác, chị đành mở cửa sổ phòng tắm hét ra ngoài: Có ai ở ngoài không? Chị hét đến khản cả giọng mà cũng không có ai trả lời. Chị cứ ở trong phòng tắm đợi, đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, chị nghĩ chắc hẳn là chồng em đi làm về, thế là chị gọi to tên chồng em, cậu ấy đáp lời và hỏi có chuyện gì, chị nói chị đang ở trong phòng tắm, cửa phòng tắm không mở được, chị không ra ngoài được, nhờ cậu ấy giúp bắc thang sang nhà chị, vào nhà lấy chìa khóa mở cửa giúp. Sau đó, chồng em đã lấy thang nhà em trèo vào sân nhà chị, vô nhà lấy chìa khóa mở cửa cho chị.”
Tôi nói: “Chị à, chuyện này lần trước em về chị đã kể với em rồi, lúc đó chị còn nói phải cảm ơn chồng em lắm, nếu anh ấy không giúp chị mở cửa thì chị thực sự không ra được. Nhưng sao bây giờ chị lại nói anh ấy lấy trộm của chị hơn 2.000 Nhân dân tệ?”
Chị ấy nói: “Sổ tiết kiệm của mẹ chị để ở chỗ chị, tháng trước, chị rút 2.700 Nhân dân tệ từ sổ tiết kiệm, em gái lấy 600 Nhân dân tệ đi mua quần áo và giày dép cho mẹ. Số tiền còn lại hơn 2.000 Nhân dân tệ và sổ tiết kiệm chị để dưới đáy tủ, sáng nay chị đi lấy tiền thì không thấy đâu cả, tìm thế nào cũng không thấy. Chị nhớ lại, chính hôm chồng em vào nhà lấy chìa khóa cho chị, chìa khóa ở ngay chỗ để tiền, ngoài cậu ấy vào thì không có ai khác đến, tiền này chính là cậu ấy lấy trộm, cậu ấy cũng thật là không biết xấu hổ.”
Vừa nói chị ấy vừa run run mở điện thoại, cho tôi xem hình chụp biên lai rút tiền trong sổ tiết kiệm mà chị ấy lưu trong điện thoại.
Chị ấy dẫn tôi đến chỗ để tiền trong nhà chị, chỉ vào cái tủ và tức giận nói với tôi: “Em xem, chị để tiền ở đây, lúc cậu ấy vào tìm chìa khóa, thấy tiền liền lấy đi.”
Tôi nói: “Chị ơi, chị có nhớ nhầm chỗ không?”
Chị ấy quả quyết nói: “Không nhầm đâu, tiền để ở đây, chính là cậu ấy lấy, nếu chị là người về hưu có tiền thì còn đỡ, đằng này chị là nông dân, em bảo chị phải làm sao?”
Càng nói mặt chị ấy càng biến sắc, không ngừng oán trách chồng tôi, rồi còn nói: “Chị đã bàn với em gái rồi, liệu có nên đến gặp trực tiếp cậu ấy để đòi không? Chỉ cần cậu ấy trả lại tiền cho chị, chị sẽ không nói với ai cả, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, em thấy chị nói vậy có được không?”
Tôi khẳng định: “Không được.”
Chị ấy hỏi: “Sao lại không được?”
Tôi nói: “Chị à, chị thử nghĩ xem, nếu tiền này thật sự là anh ấy lấy, anh ấy sẽ không thừa nhận đâu, vì một khi đã muốn lấy thì anh ấy sẽ không muốn trả lại cho chị nữa. Nếu anh ấy thật sự không lấy trộm tiền của chị, mà chị lại nói là anh ấy lấy trộm, chẳng phải chị đã vu oan cho anh ấy sao? Lúc chị gặp khó khăn anh ấy đã giúp chị, vậy mà chị vì tiền không những không biết ơn lại còn lấy oán báo ân, lời hễ nói ra sẽ khiến anh ấy mất hết danh dự, không còn mặt mũi nhìn ai, anh ấy sẽ hận chị, trả thù chị, đến lúc đó chị tính sao?”
Nghe tôi nói vậy, chị ấy ngồi sụp xuống ghế, hai tay run rẩy.
Tôi nói tiếp: “Nếu người ngoài biết chị vu oan cho người đã giúp đỡ mình, thì từ nay về sau còn ai dám giúp chị nữa?”
Sau khi nghe tôi nói xong, chị ấy thấy có đạo lý, nói với tôi: “Đúng vậy, đúng vậy, nhưng chị phải làm sao đây? Lẽ nào chị đành mất hơn 2.000 Nhân dân tệ này sao?”
Nước mắt chị ấy tuôn rơi.
Tôi lại nói với chị ấy: “Chị ơi, chị đừng nóng vội, đừng tức giận, lần trước chỉ vì người ta nói mấy câu không vừa ý mà chị nổi nóng, kết quả là bị viêm ruột thừa, vào viện tốn hơn 20.000 Nhân dân tệ, lại còn chịu bao nhiêu đau đớn. Lần này chị tuyệt đối đừng nổi nóng nữa, hơn 2.000 Nhân dân tệ này em sẽ đưa cho chị.”
Tôi an ủi chị ấy: “Chuyện này nếu chị không nói với em thì thôi, nhưng đã nói với em rồi thì tức là có liên quan đến em, hay là thế này, số tiền này em trả lại cho chị, chị đừng lo lắng nữa.”
Nghe tôi nói vậy, chị ấy lập tức đứng dậy khỏi ghế, tiễn tôi ra cửa, nói: “Em đưa tiền cho chị, chồng em có đồng ý không?”
Tôi nói: “Tiền trong nhà đều do anh ấy giữ, tất cả đều ở chỗ anh ấy, em không thể để anh ấy biết chuyện này, nếu anh ấy biết sẽ gây sự với chị đó.”
Chị ấy cảm kích nói: “Cảm ơn em nhé, em tu luyện Pháp Luân Công, chị cũng được hưởng lợi theo em rồi.”
Thế nhưng khi về đến nhà, tôi đứng ngẩn người ra: Lấy đâu ra hơn 2.000 Nhân dân tệ này đây? Mấy năm trước tôi có dành dụm được một ít tiền, nhưng sau khi tái hôn với chồng, tôi đã tiêu hết vào việc nhà, số còn lại cũng đưa hết cho anh ấy rồi, bây giờ tôi cũng không đi làm, trong tay không có tiền! Xin chồng ư, anh ấy cũng sẽ không cho đâu, huống chi chuyện này không thể để anh ấy biết, nếu anh ấy biết, sẽ kết oán với chị hàng xóm, lại còn mắng tôi ngốc nữa. Nhưng mà, số tiền này nhất định phải đưa cho chị ấy, đây là tiền cứu mạng, nếu chị ấy không có được tiền, không biết sẽ ra sao nữa.
Tôi đang lo lắng thì bỗng nhiên nhớ ra, tiền tiêu vặt con gái cho tôi hàng tháng chẳng phải vẫn còn đó sao? Bình thường tôi không dùng đến nên quên mất. Tôi lập tức lấy số tiền ấy ra đếm, có 2.350 Nhân dân tệ, tôi đưa hết số tiền này cho chị hàng xóm và nói: “Chị ơi, em gửi chị tiền nhé, chị đừng nổi nóng nữa, em phải về nhà nấu cơm đây.”
Tôi về nhà đang bận nấu cơm thì chị hàng xóm lại sang, chị ấy nói: “Chị chỉ cần 2.000 của em thôi, 350 này chị không lấy đâu.” Nói xong chị đặt 350 Nhân dân tệ lên bàn rồi đi. Tôi cũng không để ý đến số tiền trên bàn, tiếp tục nấu bữa trưa.
Một lát sau, chị hàng xóm lại sang, nói: “Em đến chỗ chồng em tìm thử xem cậu ấy cất sổ tiết kiệm của mẹ chị ở đâu rồi, cậu ấy có lấy sổ đó cũng không rút được tiền, còn chị không có sổ đó thì sao rút tiền được đây?”
Tôi thẳng thừng từ chối chị ấy: “Chị ơi, tiền thì em có thể đưa cho chị, nhưng bảo em tự tiện lục lọi đồ đạc của anh ấy thì em không làm được. Mặc dù chúng em là vợ chồng, nhưng em là người tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, bình thường em rất tôn trọng anh ấy, nếu có chuyện gì thì em chỉ có thể hỏi anh ấy, mà chuyện này lại không thể để anh ấy biết, nếu anh ấy biết sẽ không để yên đâu, chuyện sẽ ồn ào cả lên. Chuyện này chỉ có thể dừng ở đây thôi, em cũng chỉ có thể giúp chị đến mức này thôi. Còn về sổ tiết kiệm, chị có thể đi làm lại sổ khác.”
Chị hàng xóm thấy tôi nói vậy thì cũng đành thôi, một mình đi về nhà.
Nhưng không ngờ, sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó. Một lát sau, điện thoại của tôi reo, người gọi là chị hàng xóm. Chị ấy nói rất gấp, gọi tên tôi bảo: “Em mau đến đây!”
Tôi hỏi: “Chị ơi, có chuyện gì vậy?”
Chị ấy nói: “Mau đến đi, chuyện tốt, mau đến đây.”
Tôi bỏ dở công việc đang làm, sang nhà chị hàng xóm. Chỉ thấy chị ấy đứng ở gian nhà phía Nam, tay cầm một phong bì da bò rất lớn, xúc động nói với tôi: “Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, đúng là có những nỗi oan không biết kêu vào đâu, thật là oan cho chồng em quá! Lần này cũng chứng thực em là người thật tâm tu luyện Pháp Luân Công rồi.”
Vừa nói chị ấy vừa đưa lại cho tôi 2.000 Nhân dân tệ mà tôi đã đưa cho chị, rồi nói: “Em đếm nhanh xem, có đúng 2.000 không!”
Tôi nói: “Không cần đếm đâu, em tin chị. Chị ơi, cái phong bì đựng tiền chị tìm thấy ở đâu vậy?” Chị ấy chỉ vào một cái rương ở gian nhà phía Nam nói: “Đây này, nó bị đè dưới cái rương này, lúc nãy chị từ nhà em về, vẫn không cam tâm, lại lục tìm khắp nơi, kết quả là tìm thấy nó ở dưới cái rương này.”
Chị ấy lấy sổ tiết kiệm và tiền từ trong phong bì ra cho tôi xem. Tôi mỉm cười nói: “Tìm thấy là tốt rồi, tìm thấy là tốt rồi, điều này chứng minh là chồng em thanh bạch nhé, anh ấy không lấy trộm tiền của chị, hôm đó anh ấy thật sự đã giúp chị, qua chuyện này chứng tỏ chị cũng có một tấm lòng chân thành.”
Chị ấy hỏi: “Lời này có ý gì?”
Tôi nói: “Em nghĩ thế này, bây giờ có rất nhiều người thấy tiền là sáng mắt lên, vì tiền mà làm rất nhiều chuyện xấu, số tiền này là em cam tâm tình nguyện đưa cho chị, hơn nữa cũng không có ai nhìn thấy, kể cả khi chị tìm thấy phong bì tiền này, nếu chị không nói với em, thì em cũng không biết. Nhưng chị rất chân thành, vừa thừa nhận đã tìm thấy tiền, vừa thừa nhận đã hiểu lầm chồng em, lại còn trả lại tiền cho em, đây chính là sự chân thành và thiện lương của chị. Thiện hữu thiện báo, trên đầu ba thước có Thần linh.”
Trong hai tiếng đồng hồ đó, 2.000 Nhân dân tệ đưa đi rồi lại nhận về. Trong quá trình này, tâm tôi rất bình tĩnh, không động tâm. Nhưng sau khi sự việc qua đi, nhớ lại toàn bộ sự việc, tôi thực sự vô cùng cảm khái. Sư phụ giảng trong sách ‘Chuyển Pháp Luân’: “Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không—đây là vấn đề then chốt.” Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại, đời này có thể đắc Đại Pháp, làm đệ tử của Sư phụ, thật may mắn và vinh dự biết bao.
Nhân dịp Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền trên thế gian 33 năm, tôi viết bài này để chứng thực sự vĩ đại và từ bi của Pháp Luân Đại Pháp, đã giúp tôi từ một người thường ‘vị tư vị ngã’, thăng hoa thành một người khi làm việc gì cũng biết nghĩ cho người khác trước, vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, vượt trên cảnh giới người thường.
(Bài viết mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2025 được chọn đăng trên Minh Huệ Net)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/5/27/【慶祝5.13】一樁兩千元的「案子」-495255.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/2/228338.html