Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-03-2025] Tôi đã tu luyện Đại Pháp được hơn 20 năm. Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi từ một người vì tư lợi, tranh cường háo thắng, coi việc truy cầu tiền tài là mục tiêu cuộc sống, trở thành một người chân thành, thiện lương, nhẫn nhịn chịu thương chịu khó, biết nghĩ cho người khác, vô tư vô ngã và không ngừng hoàn thiện bản thân. Tôi muốn viết ra một vài câu chuyện trong quá trình tu luyện của bản thân, qua đó chứng thực sự vĩ đại của Sư phụ, sự vĩ đại của Đại Pháp.
Đại Pháp giúp tôi trở thành người không màng danh lợi
Tôi là bác sỹ. Trong xã hội hiện nay, việc bác sỹ nhận hoa hồng là điều phổ biến, nếu không nhận hoa hồng, người bán thuốc sẽ lo bạn không dùng thuốc của họ, đồng nghiệp cũng thấy việc nhận hoa hồng là chuyện đương nhiên. Sau khi tu luyện, tôi không nhận bất cứ tiền hoa hồng nào nữa, hơn nữa còn đem số tiền hoa hồng đã nhận trước đó đi tài trợ, bởi Sư phụ dạy tôi Pháp lý bất thất bất đắc, ở đâu cũng cần làm một người tốt, gặp chuyện gì thì trước tiên cần nghĩ cho người khác trước, khi tôi đắc được những thứ không nên đắc thì người khác sẽ phải mất, sẽ phải chịu thống khổ. Vậy nên, trong sinh hoạt thường ngày, tôi hành xử chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp, ví như bình thường khi đi mua rau, nhiều lần tôi được trả thừa tiền, khi đó tôi liền trả lại ngay cho người bán. Một lần, tôi mua bánh bao kẹp trứng nhưng khi về nhà mới phát hiện người bán lại đưa tôi bánh bao kẹp thịt, mà kẹp thịt thì đắt hơn kẹp trứng. Việc này, nếu tôi không nói thì cũng không ai biết, nhưng là đệ tử Đại Pháp, tôi sẽ không chiếm lợi của người khác. Ngày hôm sau, tôi ra nói rõ sự việc với người bán hàng và trả thêm tiền cho họ.
Trong gia đình, tôi cũng không tranh giành tài sản với các anh chị em. Mẹ chồng tôi có ba người con trai, sau khi qua đời bà để lại một căn nhà ở một thành phố thủ phủ của tỉnh, theo giá thị trường khi đó trị giá khoảng 600.000 nhân dân tệ. Tôi và chồng chủ động bỏ quyền thừa kế, số tiền bán nhà chia hết cho hai anh trai, nhà tôi không lấy một xu nào.
Đại Pháp giúp tôi gạt bỏ hiềm khích quá khứ, hiếu kính mẹ chồng
Hiềm khích giữa tôi và mẹ chồng bắt đầu nảy sinh từ sau khi tôi sinh con. Khi đó, tôi chuyển dạ khó khăn, cuối cùng phải sinh mổ. Ngay sau khi sinh, ban đầu tôi chỉ có thể uống nước cháo. Sau khi xì hơi được là tôi đã có thể ăn uống bình thường, nhưng mẹ chồng vẫn chỉ cho tôi uống nước cháo, tôi có nói với chồng thì sau đó bà chỉ làm nước cháo đặc hơn một chút. Lúc đó, tôi vừa tức giận vừa buồn, cộng thêm cơ thể yếu sau sinh, lại không kịp thời bổ sung dinh dưỡng nên cơ thể tôi lập tức suy sụp, toàn thân đau buốt. Nhưng mẹ chồng và em chồng lại cố ý làm khổ tôi, nấu cháo kê cho tôi, em chồng còn nói tôi ăn cơm khô sẽ không có sữa. Tôi không có cách nào khác đành phải ăn để mà sống. Và cuối cùng, tôi bị mất sữa. Mãi đến khi có người bên nhà mẹ đẻ tôi đến thăm, mẹ chồng tôi mới nấu cho tôi được chút cơm vừa miệng.
Giai đoạn này để lại trong tôi những tổn thương khắc cốt ghi tâm. Từ nhỏ tôi được lớn lên trong gia đình hòa thuận, quan tâm lẫn nhau, bố mẹ coi tôi như vàng như bạc. Tôi học giỏi, luôn xếp thứ nhất, lên đại học thi đỗ vào trường đại học y khoa mà bao người mơ ước và sau trở thành một bác sỹ được kính trọng. Nhưng vào thời khắc then chốt liên quan đến tính mệnh của tôi, nhà chồng lại đối xử với tôi như vậy, mà đó là tôi còn sinh được con trai, đây là điều tôi không thể nào ngờ tới. Tôi nào đã từng chịu ủy khuất như vậy? Tôi thầm thề rằng sau này khi mẹ chồng mà cần đến tôi, tôi tuyệt sẽ không quan tâm gì đến bà. Hơn nữa, từ sau khi sinh con gái, em chồng chuyển đến nhà mẹ chồng tôi, mẹ chồng chăm cháu gái ngoại nhưng lại không muốn chăm con gái tôi.
Sau khi tu luyện, Pháp của Sư phụ đã tháo gỡ những nút thắt trong tâm tôi, tôi dần bỏ được tâm oán hận và báo thù đối với mẹ chồng, có thể đứng từ góc độ của bà mà suy xét vấn đề, cảm thấy bà cũng không mấy dễ dàng, nuôi vài người con cũng phải chịu nhiều khổ cực. Tôi không thể cũng theo đạo đức trượt dốc của xã hội mà đối xử với mẹ chồng, tôi cần chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp mà thiện đãi bà.
Trong thời gian mẹ chồng tôi phải nhập viện vì gãy chân, tôi xin nghỉ phép để chăm sóc bà, đổ nước tiểu cho bà, mua cho bà những trái cây và đồ ăn mà bà thích, đôn đáo khắp nơi tìm thầy tìm thuốc điều trị cho bà. Tôi vẫn phải đi làm nên không có thời gian, vì vậy sau khi bà xuất viện, tôi thuê người chăm sóc bà. Mẹ chồng tôi mắc nhiều bệnh mãn tính, đều là tôi điều trị và điều chỉnh cho bà, bỏ tiền ra mua thuốc cho bà.
Lúc bà lâm chung, tôi là con dâu duy nhất túc trực bên bà, ngay cả con gái yêu quý của bà cũng mãi mới đến. Tôi và chồng mua và mặc áo liệm cho bà, những thứ này ngay cả cô con gái bà yêu thương nhất cũng không làm được, hai con dâu lớn cũng không làm được. Đại Pháp đã giúp tôi gạt bỏ những hiềm khích quá khứ, hiếu kính mẹ chồng.
Nhìn lại chặng đường đã qua, từ đáy lòng, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp đã biến tôi thành một sinh mệnh hoàn toàn mới, giúp tôi hiểu được mục đích và ý nghĩa của nhân sinh, thăng hoa cảnh giới, đạo đức đề cao, thoát khỏi những ràng buộc của danh, lợi, tình. Nội tâm tôi trở nên vui vẻ và tràn đầy hy vọng, điều mà tiền bạc hay quyền lực không thể mua được. Thuận theo việc tôi không ngừng đồng hóa với Đại Pháp và đề cao đạo đức, Đại Pháp đã ban phước cho cả nhà tôi. Gia đình tôi hòa thuận, thân thể tôi nhẹ nhàng vô bệnh, con cái cũng hiếu thuận, thành đạt và có thu nhập tốt. Mặc dù kết hôn khi đã đứng tuổi, nhưng con gái tôi đã rất thuận lợi sinh được một bé trai, mua được một căn hộ lớn bốn phòng ngủ. Cả gia đình chúng tôi đều vui vẻ, hòa thuận.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/3/485315.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/23/226346.html