Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-02-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, hiện tôi đã 60 tuổi. Hơn 10 năm qua, các học viên đều đến nhà tôi học Pháp mỗi ngày, chỉ trừ đêm giao thừa. Hàng xóm xung quanh biết các học viên là người tốt, vì vậy họ đều âm thầm bảo vệ chúng tôi. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện về việc thiện đãi hàng xóm dù họ đã từng không mấy thân thiện với các học viên.

Gia đình tôi sống ở tầng sáu của một tòa chung cư. Hàng xóm sống tại tầng ba của tôi là một đôi vợ chồng cao tuổi. Hai người họ đều 81 tuổi. Cụ ông từng đi lính khi còn trẻ. Sau khi rời quân đội, ông trở thành người vô thần và tin rằng sức mạnh quyền lực đến từ nòng súng. Vợ ông từng là Chủ tịch Hội phụ nữ địa phương. Là một đảng viên ĐCSTQ, bà đã quá quen với những lời dối trá của Đảng và cách thức mà nó dùng để đàn áp người dân. Trên cương vị chủ tịch, bà đã lừa những phụ nữ mang thai đồng ý phá thai. Sau đó, một số phụ nữ mắc bệnh và tử vong. ĐCSTQ không hề quan tâm hay chịu sách nhiệm về những hành vi sai trái này.

Vì hiểu quá rõ về ĐCSTQ nên vợ chồng họ đã từ chối tiêm vắc xin trong thời gian đại dịch COVID và cảnh báo tôi đừng nghe theo tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ. Họ nói chính quyền này sẽ không giúp người dân nếu vắc xin có vấn đề. Vì họ là những người có chức tước nên nghĩ mình cao hơn người khác và không hòa thuận với hàng xóm láng giềng.

Gia đình tôi tổ chức học Pháp nhóm vào giờ cố định mỗi ngày. Có khoảng 4-8 học viên tham gia học Pháp tại nhà tôi. Vợ chồng người hàng xóm không hiểu sao hàng ngày đều có người đến nhà tôi. Họ thường xuyên chặn các học viên ở cầu thang để chất vấn và mắng mỏ. Đặc biệt họ không ngừng mắng một học viên khiêm tốn và nhút nhát. Các học viên cùng phát chính niệm về phía vợ chồng người hàng xóm này để trừ bỏ can nhiễu từ không gian khác. Chúng tôi biết mình nên làm theo những gì Sư phụ dạy, đó là thiện đãi người khác ngay cả khi họ đối xử không tốt với chúng tôi.

Mặc dù bị hai vợ chồng người hàng xóm lăng mạ nhưng các học viên vẫn từ bi với họ và không chống đối lại. Thông qua việc mọi người chân thành giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, hai vợ chồng họ đã không còn tiếp tục mắng chửi nữa. Tâm thái ôn hòa và thiện lương của các học viên đã hóa giải sự tức giận và lời nói không hay của hai người họ. Người vợ đã thoái Đảng và nói bà biết Sư phụ đã ra nước ngoài để hồng dương Đại Pháp đến toàn thế giới. Sau khi được chúng tôi tặng một cuốn lịch có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, năm nào bà cũng xin một cuốn.

Vợ chồng người hàng xóm cao tuổi đó gần đây mắc phải một số bệnh nghiêm trọng. Người chồng bị đột quỵ. Năm ngoái ông cụ bị tắc nghẽn mạch máu chân nên phải cắt bỏ một chân. Một chân còn lại sau đó cũng bị cắt bỏ. Con trai của họ sống cùng khu phố, con gái thì sống gần đó. Hai người họ đều đi làm. Người con trai đưa cha về nhà anh ấy để tiện chăm sóc. Bà cụ bị tiểu đường nhiều năm. Bà bị đục thể tinh thể, sau đó thì mù nhưng vẫn sống một mình. Người con gái rất bận nhưng vẫn mang đồ ăn cho bà hai lần vào buổi sáng và tối. Mỗi khi con gái bà về muộn, bà lại lo nghĩ người chồng bị bệnh nặng phải nhập viện. Bà men theo cầu thang leo lên nhà tôi ở tầng 6 để nhờ tôi gọi cho các con của bà.

Một hôm, sau khi đã đợi rất lâu mà chưa thấy con gái mang đồ ăn đến, bà cụ đi lên lầu gõ cửa phòng tôi và nhờ tôi gọi cho con bà. Thì ra hôm đó, con gái bà lên thành phố và bị tắc đường. Bà ấy nói với con mình không đói nhưng muốn có ngụm nước ấm để uống thuốc.

Lò sưởi ở nhà bà không hoạt động nên trong nhà rất lạnh, nước uống thì lạnh như băng. Tôi bảo bà: “Bà ơi, bà cứ dặn con gái không phải lo lắng việc đưa đồ ăn và nước uống cho bà hôm nay. Cháu sẽ giúp bà, nhà cháu có sẵn đồ ăn và nước uống”. Tôi gói bốn chiếc bánh bao chay và hai chai nước nóng, rồi đỡ bà về căn hộ. Tôi dặn bà đừng ngại đến chỗ tôi nếu thấy đói bụng hay khát nước. Sau đó, bà lão thường xuyên đến nhà tôi hơn. Đôi khi, bà thấy cô đơn và chỉ muốn có người nói chuyện. Tôi khuyên bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”.

Lúc đầu, tôi có chút khó chịu khi bà ấy đến nhà tôi thường xuyên vì bà không mấy khi tắm rửa. Bà ấy có mùi khó chịu đến nỗi thứ mùi đó lưu lại rất lâu. Bà mặc đi mặc lại một chiếc áo cotton sáng bóng như chiếc áo khoác da vì đã lâu không giặt.

Chồng tôi có ý kiến không nên giúp bà ấy nhưng tôi nói: “Bà ấy hơn chúng ta 20 tuổi. Chẳng biết khi ở tuổi của bà ấy bây giờ, chúng ta sẽ thế nào. Mình nên thiện đãi bà ấy”. Tôi hiểu không có điều gì người tu luyện gặp phải là ngẫu nhiên. Đây là cơ hội để tôi tu luyện bản thân và buông bỏ tâm sợ bẩn và bị làm phiền. Tôi nên đối xử tốt với bà lão. Trong nhiều câu chuyện tu luyện, các vị thần hạ thế độ nhân đều có vẻ ngoài luộm thuộm và nhếch nhác, chẳng hạn như bà lão trong câu chuyện “Sư tử đá mắt đỏ” và Vương Bảo Xuyến gặp bà lão ăn mày trong câu chuyện “Hàn Diêu”. Tôi nhắc nhở bản thân người hàng xóm lớn tuổi này là Sư phụ an bài để tôi có cơ hội đề cao trong tu luyện cá nhân.

Một lần, bà lão gõ cửa nhà tôi nói bà vẫn ổn nhưng muốn gửi lời cảm ơn và tạm biệt. Con trai bà đã đặt mua một chiếc giường mới và sẽ sớm đón bà đến ở nhà anh ấy. Bà nói tiếp: “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô. Gia đình chúng tôi, gồm ba người nhà con trai tôi, ba người nhà con gái tôi, tổng cộng tám người, muốn cảm ơn cô. Cô đã làm việc công đức to lớn. Nước và thức ăn mà cô cho tôi hôm đó đã cứu mạng tôi. Cô mời tôi đến nhà cô khi thấy đói hay khát khiến cả nhà tôi vô cùng cảm kích!”.

Tôi trả lời bà ấy không phải thấy ngại về điều này. Là hàng xóm, tôi chỉ làm những gì mình nên làm. Bà ấy giải thích: “Cô nghe tôi nói này, ngày hôm đó quả thực tôi không còn thiết sống nữa vì cảm thấy cuộc đời mình đã thất bại thảm hại. Không người hàng xóm nào muốn nói chuyện với tôi hay thậm chí là chào hỏi tôi. Người hàng xóm ở nhà đối diện còn không ra mở cửa khi tôi gõ cửa nhà họ, mặc dù tôi nghe rõ trong căn hộ đó có người. Tôi không còn cách nào khác là lên tầng 6 tìm cô. Tôi biết cô là một học viên Đại Pháp nên cô sẽ không từ chối mở cửa hay giúp tôi. Cô đã không làm tôi thất vọng. Tôi từng cư xử tệ với cô và còn mắng cô nữa, nhưng cô không những không oán hận mà còn đối xử tốt với tôi như vậy”.

Tôi nói: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và thực hành theo Pháp Sư phụ giảng, nên không bị xã hội làm ô nhiễm. Tôi tu Chân-Thiện-Nhẫn và thiện đãi người khác. Đây là điều mà người tu luyện nên làm”. Bà ấy hỏi: “Sư phụ của cô vẫn còn ở Hoa Kỳ sao? Có rất nhiều người là học viên. Nếu ai đó gặp Sư phụ của cô, xin cho tôi gửi lời vấn an đến ngài ấy”.

Sư phụ, xin Ngài yên tâm, con sẽ nghiêm khắc tuân theo yêu cầu của Đại Pháp. Tôi nên nghĩ đến người khác trước bất cứ khi nào gặp vấn đề và đối xử với mọi người bằng tâm từ bi. Tôi hy vọng mọi người có thể tin tưởng các học viên khi gặp khó khăn hay khi thấy tuyệt vọng và nhận ra Pháp Luân Đại Pháp là tương lai của họ. Tôi nên dùng lời nói và hành động của mình để minh chứng về sự kỳ diệu của Đại Pháp và không hổ thẹn với danh hiệu là đệ tử Đại Pháp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/22/485179.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/10/225797.html

Đăng ngày 26-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.