Bài viết của đệ tử Đại Pháp Như Ý đến từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-04-2025] Trước đây, tôi từng ốm yếu bệnh tật, nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2006, sức khỏe của tôi đã cải thiện rất nhiều. Từ đó đến nay, tôi không phải uống một viên thuốc nào.
Năm 2021, vài tháng sau khi con dâu tôi sinh nở, chồng tôi mắc bệnh nặng. Vì phải chăm nom ông ấy, tôi đã không thể săn sóc chu đáo cho con dâu, điều này khiến con dâu cảm thấy oán giận tôi. Cháu rất hay chỉ trích, soi mói tôi đủ điều. Tôi làm gì cũng bị cháu nói là không đúng, chỗ này không được, chỗ kia không được. Nhưng, tôi tự nhủ mình là một người tu luyện, không được oán giận hay ghét bỏ, và tôi tiếp tục đối xử tốt với cháu.
Sau khi con dâu đi làm trở lại, mẹ của cháu đến để giúp chăm sóc em bé. Tuy nhiên, bà thông gia thường xuyên phàn nàn về mọi thứ trong nhà tôi. Một hôm, bà ấy lớn tiếng nói: “Nước nhà bà không sạch!” bởi vì máy lọc nước nhà tôi dùng khác nhãn hiệu với của nhà bà ấy. Bà ấy còn bảo: “Cháu gái tôi bán loại máy lọc nước giống nhà tôi đang dùng. Sao bà không lắp loại đó? Bà sợ nó kiếm lời từ bà à? Mà kể cả nó có kiếm lời thì đã sao?” Những lời nói của bà ấy khiến tôi khó chịu, nhưng tôi đã chọn không tranh cãi, luôn ghi nhớ Chân-Thiện-Nhẫn trong tâm.
Một hôm, tôi làm một món ăn gồm 3 loại rau tươi. Tôi nói với bà thông gia: “Bà đừng cho bọn trẻ ăn món này nhé vì tôi đã cho một quả ớt nhỏ vào đó rồi.”
Bà ấy nổi giận và quát lên: “Tại sao bà lại cho ớt vào đó!? Tôi đã bảo bà đừng mua ớt rồi cơ mà? Sao bà không nghe lời tôi?” Tôi giải thích rằng lúc mua rau người bán đã cho tôi quả ớt đó. Nhưng bà ấy vẫn nói: “Bà chẳng chịu lắng nghe gì cả. Bà có biết tại sao con gái tôi lại đối xử với bà như vậy không? Đó là vì bà không để ý gì cả. Tối nay chúng ta sẽ họp gia đình, bà gọi con trai bà từ chỗ làm về.”
Tôi không nhịn được liền nói: “Có người mẹ như bà thì con gái bà cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.” Ngay khi vừa nói xong, tôi biết mình đã sai.
Trong thời gian xảy ra đại dịch năm 2021, bà thông gia trở về nhà bà ấy. Bởi vì mùa thu hàng năm, tôi thường mua cải thảo để làm kim chi. Tôi gọi điện cho con trai xem cháu có thời gian đến nhà bố vợ để lấy cải thảo không. Cháu nói chắc không có thời gian và bảo tôi cứ ra chợ mua khoảng 100 tệ cải thảo. Khi bà thông gia đến nhà tôi và nhìn thấy số cải thảo, bà ấy nghiêm giọng hỏi tôi: “Tại sao bà lại mua? Sao bà không hỏi tôi?” Tôi giải thích rằng tôi đã nhờ con trai rồi, nhưng cháu nói không chắc có thời gian qua nhà bà lấy. Bà ấy cố tình cao giọng trước mặt con gái, buộc tội tôi: “Bà bịa ra hả. Bà cứ bịa nữa đi.” Rõ ràng là bà ấy đang ngụ ý rằng tôi nói dối.
Một lần khác, tôi muốn thơm vào cổ cháu trai, nhưng bất ngờ cháu xoay đầu lại thế là tôi thơm vào má cháu. Bà thông gia lập tức kể với con dâu tôi: “Mẹ chồng con định hôn vào miệng thằng bé đấy.”
Con dâu hỏi tại sao tôi lại muốn làm vậy. Tôi giải thích sự việc, nhưng con dâu đáp: “Mẹ có thể thơm má cháu, nhưng con không cho mẹ thơm vào miệng cháu đâu.” Tôi nghĩ là một người tu luyện, tôi không nên tranh luận đúng sai với người thường.
Trên con đường tu luyện của tôi, các khảo nghiệm cứ đến hết lần này đến lần khác. Tôi luôn ghi nhớ Chân-Thiện-Nhẫn trong tâm. Con dâu tôi hiếm khi nói chuyện với tôi, và khi nói thì cũng không vui vẻ gì. Một hôm, con dâu nói chuyện với tôi bằng giọng gay gắt. Tôi cảm thấy như vậy không tốt cho cháu, nên tôi nói với cháu: “Sau này con đừng nói chuyện với mẹ như vậy nữa. Điều đó cũng không tốt cho con đâu.”
Con dâu đáp: “Con muốn đối xử tốt với mẹ, nhưng mẹ có để cho con được tốt không?” Tôi không nói gì. Con dâu lại nói: “Mẹ đã từng nói với mẹ con rằng: ‘Có người mẹ như bà thì con gái bà cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.’” Tôi đã rất sốc khi nghe con dâu nhắc lại lời đó. Đúng vậy, tôi thực sự đã nói như thế.
Sau khi con dâu đi làm, tôi suy ngẫm về lời nói của mình và nhận ra mình đã sai. Là một người tu luyện, sao tôi có thể nói những lời như vậy? Tôi đã sai và cần phải xin lỗi người ta. Tôi bèn nhấc điện thoại, gọi cho bà thông gia và chân thành nói: “Chị em ta sống với nhau không được hòa thuận. Tất cả đều là lỗi của tôi.”
Dạo gần Tết, bà thông gia đến nhà tôi và nói: “Tôi đã đặt nguyên một con lợn con để ăn Tết rồi.” Tôi nói với bà ấy rằng tôi muốn lấy một cái chân giò trước và một tảng sườn. Bà ấy bảo có thể sẽ không đưa cho tôi phần sườn được. Tôi nói vậy cũng không sao. Sau đó, bà ấy nói rằng bà lo thịt tôi mua ở chợ không sạch, và nói thêm rằng thịt lợn nhà bà ấy ăn đều là lợn do gia đình anh trai bà ấy nuôi, đảm bảo chất lượng tốt. Tuy nhiên, khi tôi đến nhà bà ấy để lấy thịt, bà ấy chỉ đưa cho tôi một cái chân giò trước.
Sau đó, con trai tôi nói: “Họ giữ lại sườn cho nhà họ rồi.” Tôi không để tâm và hỏi cái chân giò trước giá bao nhiêu. Con trai tôi đáp: “1.400 tệ.” Tôi nói: “Sao đắt vậy?”
Tôi rất ngạc nhiên. Xét thấy thịt lợn ngon nhất ngoài chợ cũng chỉ có 34 tệ (khoảng 125.000 VNĐ) một cân, tôi thấy giá đó không hợp lý. Mặc dù vậy, tôi nói không sao và không hề tức giận. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: “Chắc hẳn mình nợ tiền họ từ kiếp trước, và bây giờ mình phải trả lại. Chỉ có trả hết nợ thì mình mới có thể trở về nhà.”
Giờ đây nghĩ lại, nếu tôi không chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã không thể làm được như vậy và sẽ không thể trở về ngôi nhà chân chính của mình trên thiên thượng.
Trên đây chỉ là thể ngộ tại tầng thứ hữu hạn của tôi. Nếu có điều gì chưa đúng, xin vui lòng từ bi chỉ chính.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/4/491924.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/18/228017.html