Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-03-2025] Tôi đắc Pháp vào năm 1998 và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp kể từ đó. Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Đại Pháp, nhờ Sư phụ gia trì chính niệm cho đệ tử, tôi đã đường đường chính chính ra khỏi nhà tù. Trong những năm qua, tôi cũng đã trải qua một số khảo nghiệm nghiêm trọng về nghiệp bệnh, và mỗi lần như vậy, tôi đều vượt qua được dưới bảo hộ của Sư phụ. Tuy nhiên, về phương diện tu luyện cá nhân, tôi làm rất kém. Tôi xin chia sẻ một số tâm đắc thể hội của bản thân về việc đề cao tâm tính khi tu luyện trong môi trường gia đình.
Nhìn chung, tôi thường nhẫn chịu được khi bị người ngoài làm tổn thương và có thể hướng nội tìm khi nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng đối với chồng và các con, thì đó lại là một câu chuyện khác. Lúc đầu, tôi không để ý lắm đến phương diện này. Bất cứ khi nào chồng tôi nói hoặc làm điều gì đó không đúng ý tôi, tôi đều la mắng, coi thường anh ấy, cho rằng anh ấy ngốc và thậm chí còn tìm cách dọa nạt anh. Thực ra, chồng tôi rất tốt bụng. Anh ấy đối xử chân thành với mọi người và thà tự chịu thiệt chứ không làm hại người khác. Đi đến đâu, anh ấy cũng được mọi người tin tưởng và tôn trọng. Anh ấy có nhiều đức tính tốt mà tôi nên học hỏi. Trong cuộc sống hàng ngày, anh luôn quan tâm và bảo vệ tôi. Trong tu luyện, chúng tôi đều là đệ tử của Sư phụ, giúp đỡ và nhắc nhở lẫn nhau.
Năm ấy, sau khi chúng tôi kết hôn, mẹ chồng không ưa tôi, và tôi cũng không hài lòng với bà. Mặc dù gặp chuyện tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng trong lòng lại thấy khó chịu, ấm ức. Bởi vì chúng tôi thuộc diện tảo hôn và lại sớm sinh con, mẹ chồng sợ bị phạt nên đã bảo chúng tôi dọn ra ở riêng. Điều kiện nhà chồng tôi rất tốt, nhưng khi vợ chồng tôi dọn ra ở riêng thì không được cho gì cả. Khi tôi xin gạo mẹ chồng, bà không cho mà còn mắng tôi, vậy là tôi đã cãi nhau một trận với bà, từ đó trong tôi nảy sinh tâm oán hận sâu sắc đối với mẹ chồng.
Ngày 30 tháng 8 năm 2002, vợ chồng tôi bị các đặc vụ của ĐCSTQ bắt giữ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị tra tấn dã man; cánh tay của tôi đã gãy vì bị treo lên. Sau khoảng 40 ngày chịu ngược đãi tàn bạo, tôi đã tuyệt thực để phản đối bức hại. Nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi đã thoát khỏi hang ổ của tà ác. Mẹ chồng, dì và chú đón tôi từ bệnh viện và đưa tôi về nhà mẹ chồng.
Sau khi trở về tôi mới biết mẹ chồng đã bán căn nhà của chúng tôi và chuyển tất cả đồ đạc của chúng tôi về nhà bà. Nhưng bà không đưa cho tôi bất kỳ khoản tiền nào từ việc bán nhà (dù về sau, khi chồng tôi được trả tự do, bà đã cho chúng tôi tiền để mua một căn nhà khác). Lúc đó, tôi không còn cách nào khác là ở lại nhà bà.
Một buổi tối, sau khi nấu cơm xong, tôi hỏi mẹ chồng: “Món này có dọn ra không ạ?” Bà lạnh lùng đáp: “Cô muốn thì dọn ra, không muốn thì cứ để đó, nhà này có ai ép ai đâu”. Vợ chồng em trai chồng tôi cũng có mặt ở đó, nhìn tôi nhưng không ai nói lời nào. Tim tôi như rỉ máu. Lúc đó tôi biết, nếu mình tức giận bỏ về nhà bố mẹ đẻ, sẽ chẳng ai nuốt nổi bữa cơm này. Thế là tôi cố kìm nước mắt và ở lại. Đêm hôm ấy, đến tận 2 giờ sáng tôi vẫn chưa ngủ được. Tôi nói với mẹ chồng: “Con không ở đây mãi đâu. Mẹ hỏi giúp con căn nhà mới bỏ hoang trước sân, thuê giúp con, con đi hỏi sợ họ lại không cho thuê. Con không sợ đâu, con sẽ đưa các cháu sang đó ở”. Bố mẹ chồng tôi không nói gì, và cũng không hỏi giúp tôi thuê nhà.
Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đi làm những việc lặt vặt để kiếm sống. Tôi cũng phải thường xuyên đến thăm chồng trong tù. Cuộc sống rất eo hẹp và quả thực tôi đã trải qua mấy năm gian nan. Con tôi lên lớp 8 thì nghỉ học, đi làm thuê bên ngoài. Điều này khiến tôi càng thêm oán hận mẹ chồng.
Bố mẹ chồng chăm sóc con của em trai chồng tôi, chu cấp cho cháu việc ăn học. Chú ấy mua nhà cũng được ông bà hỗ trợ về tài chính. Ngược lại, con tôi chưa học hết cấp hai đã phải đi làm thuê. Nhưng mỗi lần chúng tôi đến thăm, tôi đều mua nhiều đồ ăn ngon cho ông bà. Vậy mà em dâu vẫn nói bố mẹ chồng thiên vị chúng tôi. Tất cả những tỵ nạnh và trải nghiệm này khiến tôi cảm thấy vô cùng bất bình, tâm oán hận hành hạ tôi đến khốn khổ. Thỉnh thoảng nó lại trỗi dậy. Mỗi khi tức giận đến cực điểm, tôi đều muốn nói rõ phải trái với bố mẹ chồng. Nhưng rồi lần nào tôi cũng nghĩ: ông bà đã cao tuổi rồi, tôi là người tu luyện, tôi không thể hành xử như vậy. Sau đó, khi về đến nhà, tôi lại hối hận vì đã không nói ra.
Thông qua học Pháp, tâm tính của tôi dần đề cao lên. Khi tâm thái của tôi thay đổi, thái độ của người nhà tôi cũng thay đổi. Họ bắt đầu nhìn thấy sự thiện lương của các đệ tử Đại Pháp và cảm nhận được vẻ đẹp của Đại Pháp. Khi cảnh sát đến sách nhiễu chúng tôi, họ đều chọn cách bảo vệ đệ tử Đại Pháp. Những sinh mệnh này quả thật không tầm thường!
Trong thời gian diễn ra đại dịch, mẹ chồng tôi có bệnh phải nhập viện, tôi, chồng tôi và em chồng đã thay nhau ở viện chăm sóc bà. Mẹ chồng tôi ục ịch, mỗi khi đi vệ sinh đều cần có người dìu, lần nào giúp bà xong chồng tôi cũng mệt đến mồ hôi nhễ nhại. Còn tôi thì dọn rác, giặt quần dính nước tiểu và vệ sinh răng giả cho bà. Dạo đó trời lạnh cóng, nước buốt đến mức như cứa vào tay tôi. Tôi thầm nghĩ: “Cứ xả nhanh là xong”. Sau đó, tôi tự nhủ: Mình có giặt quần áo của mình theo cách đó không? Mình là người tu luyện, mình không thể làm vậy. Vì vậy, tôi giặt quần cho bà thật kỹ. Đó là vì tôi tu luyện Đại Pháp; nếu không, với cách đối xử tệ bạc của mẹ chồng trước đây, tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Sau khi chứng kiến hành vi của tôi, em dâu tôi cũng bắt đầu tận tâm chăm sóc bà.
Tháng 6 năm 2024, em trai tôi bị tai nạn lao động ở công trường. Cậu ấy được bồi thường 2,2 triệu Nhân dân tệ. Trong tâm tôi oán hận em dâu vì đã không chuyển viện cấp cứu cho cậu ấy, khiến cậu ấy qua đời ngay trên đường về nhà. Mẹ tôi 76 tuổi rồi và chỉ có mình cậu ấy là con trai. Bố tôi mất năm ông 54 tuổi, mẹ tôi phải dựa vào em trai tôi trong những năm cuối đời. Cái chết của cậu ấy đã giáng một đòn mạnh lên bà – cảm giác như trời sập vậy. Sau đó, em dâu tôi nói với chúng tôi: “Mẹ đừng nghĩ đến việc lấy tiền, nếu mẹ đau ốm, con sẽ lo cho mẹ, không để mẹ thiếu ăn thiếu mặc đâu”. Nghe thấy điều đó, mẹ và ba chị em tôi rất buồn. Sau khi chúng tôi rời đi, em dâu đã lắp một chiếc camera trong phòng mẹ tôi, thế là ai trong nhà đến thăm, mẹ tôi cũng không dám nói gì. Nhìn thấy mẹ buồn như vậy trong tâm tôi cũng khó chịu không kém.
Tháng 7 năm ngoái, mẹ tôi bị bệnh và phải nhập viện. Em dâu tôi gọi điện và bảo tôi chăm sóc mẹ. Tôi nghĩ: Mình là đệ tử Đại Pháp. Mình không thể vì em trai mất rồi, em dâu không đưa tiền cho mẹ mà mình không về. Sư phụ giảng:
“Trong xã hội người thường, từ bi thể hiện ra thiện ý và yêu thương, đây cũng là trạng thái mà đệ tử Đại Pháp phản ánh ra từ trong sinh mệnh.” (Kinh tỉnh)
Mặc dù tâm tính của tôi vẫn còn thiếu sót, tôi biết mình phải chiểu theo lời dạy của Sư phụ và đối xử với mọi người bằng tâm từ bi.
Tôi đã ở lại bệnh viện bốn đêm. Sau khi mẹ tôi xuất viện, tôi đã thay đổi suy nghĩ, không còn oán hận em dâu vì chuyện lắp camera giám sát nữa. Tôi nhận ra rằng mọi người xung quanh đều đang giúp thành tựu đệ tử Đại Pháp. Sau khi có thể ngộ mới, mọi thứ trước mắt tôi bắt đầu thay đổi – việc lắp camera giám sát hóa ra lại thành chuyện tốt. Tôi có chấp trước nói xấu người khác sau lưng, và thể ngộ này đã giúp tôi loại bỏ nhiều thói xấu, khởi được tác dụng chính diện. Tôi nói với mẹ: “Cuộc sống của em dâu cũng không dễ dàng chút nào, bố mẹ đều đã mất cả, xung quanh chẳng còn ai. Mẹ hãy coi con dâu như con gái của mẹ đi”.
Khi ở nhà em dâu, tôi coi đó như nhà của mình và không nề hà việc gì. Tôi giặt giũ quần áo sạch sẽ cho mẹ, em dâu và cháu gái. Tôi dọn dẹp nhà cửa, xuống lầu lấy nước và xách từ tầng một lên tầng bảy. Tôi không những không cảm thấy mệt mà còn khá thoải mái. Lúc tôi về, em dâu chân thành nói với tôi: “Chị không cần phải đối xử với ai cũng quá thật thà như vậy đâu!”
Sau khi trở về nhà, tôi nghe một học viên cao tuổi nói: “Đã 200 triệu năm rồi.” Tôi liền nghĩ: chúng ta đều đã luân hồi chuyển sinh trong 200 triệu năm rồi, thật gian khổ biết bao! Rồi tôi nghĩ đến những người thân trong gia đình chưa tu luyện, thấy họ thật khổ, thật đáng thương. Tôi cần phải nghiêm khắc chiểu theo lời dạy của Sư phụ, để người thân thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp và được cứu độ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/29/492022.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/27/226401.html