Bài viết của đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi bên ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-04-2025] Tôi là sinh viên đại học năm thứ hai. Tôi xin chia sẻ một số thể ngộ mà tôi có được trong quá trình tu luyện của mình.
Năm thứ nhất đại học, tôi đã học rất chăm chỉ và may mắn nhận được giải thưởng “Sinh viên Xuất sắc” của năm học 2023 – 2024. Mặc dù bề ngoài tôi có vẻ thờ ơ với giải thưởng và tiền thưởng, nhưng thẳm sâu trong tâm tôi lại vô cùng vui sướng và hạnh phúc. Sau khi được nhận giải thưởng, tôi đã tự nhủ: “Giờ mình đã được giải thưởng rồi, chắc chắn sau này sẽ gặp khảo nghiệm.”
Quả nhiên, vài tuần sau khi nhận giải thưởng, các khảo nghiệm bắt đầu xuất hiện. Mỗi khi đi qua hành lang, luôn có nhiều người đến chúc mừng thành tích của tôi. Tôi tự nhắc nhở bản thân:
“…hết thảy tán dương gặp phải đều là khảo nghiệm.” (Người tu tự ở trong ấy, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi cố gắng lờ đi những lời khen ngợi vì sợ rằng chúng có thể ảnh hưởng đến sự tập trung và làm giảm kết quả học tập của mình. Tuy nhiên, lâu dần, những lời khen này khiến tôi cảm thấy mình thực sự có năng lực và có tố chất. Thái độ của tôi đối với những người xung quanh cũng bắt đầu thay đổi.
Tôi có mấy người bạn thân học cùng lớp, tuy tôi có phần nhỉnh hơn về thành tích học tập và điểm số, nhưng những người bạn này luôn nỗ lực học hành; thế là tôi bắt đầu lo sợ, rằng nếu họ cứ cố gắng như vậy, họ có thể thực sự vượt qua tôi. Có những lúc tôi giả vờ không học mấy, hy vọng bạn bè cũng làm như vậy, nhưng sau đó tôi lại bí mật học rất chăm chỉ vào ban đêm. Mỗi khi bạn bè có thể trả lời câu hỏi của giáo viên trong lớp, tôi lại càng lo lắng và đố kỵ hơn. Ở lớp, tôi cố gắng chăm chú lắng nghe để đảm bảo rằng không ai có thể trả lời nhanh bằng tôi. Có mấy lần khi bạn bè gặp khó khăn, tôi cảm thấy đắc chí. Tôi coi đó là cơ hội để vượt qua họ và bảo vệ danh tiếng của mình. Tâm trí tôi luôn trong trạng thái cạnh tranh, cố gắng thể hiện mình là sinh viên giỏi nhất, và tôi cảm thấy tự hào mỗi khi làm cho bạn bè cảm thấy thua kém.
Dưới góc nhìn của tôi, những người bạn này luôn cố gắng cạnh tranh với tôi, cả trong học tập lẫn các hoạt động khác ở trường. Sau đó, vào đầu năm học mới, ngày càng có nhiều sinh viên mới đến, và tôi cảm thấy mình phải đối mặt với nhiều trở ngại hơn, giống như có nhiều đối thủ cạnh tranh hơn mà tôi phải vượt qua. Trong học kỳ gần đây, tôi tình cờ nghe được rằng một số sinh viên mới học rất giỏi, điểm trung bình gần như hoàn hảo, và điều này một lần nữa khiến tôi sợ hãi rằng danh tiếng của mình sẽ bị lấy mất. Tôi thầm nghĩ: “Mấy sinh viên đó trông vậy mà lại học giỏi thế nhỉ?” Tâm trí tôi liên tục quay cuồng với nỗi sợ bị mất mặt.
Trong cuộc sống và công việc hàng ngày, tôi cũng thấy mình có những suy nghĩ tiêu cực về các đồng tu có thể có cơ hội tương tự như tôi. Tôi cảm thấy mình không còn “đặc biệt” như trước nữa. Tôi đã trải qua một cuộc khủng hoảng tinh thần — bề ngoài, tôi cố gắng trở thành một người bạn tốt, nhưng trong thâm tâm, tôi không thể cảm thấy vui mừng trước thành tích của người khác.
Thái độ học tập của tôi cũng thay đổi. Đôi khi, trong giờ học, tôi không buồn chú ý. Tôi nghĩ: “Mình không cần hiểu bài ngay trên lớp mà vẫn có thể đạt điểm cao.” Tôi làm bộ lắng nghe, nhưng tâm trí lại bận nghĩ đến việc làm thế nào để vượt trội hơn người khác. Tôi trở nên tự mãn, nghĩ rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng mà không cần cố gắng. Tôi đem sự kiêu ngạo này vào các đơn ứng tuyển thực tập, tin rằng điểm số cao của mình sẽ đảm bảo được nhận. Tuy nhiên, khi kỳ thi giữa kỳ đến, tôi nhận ra rằng mình thực sự chẳng có gì ngoài cảm giác kiệt sức. Đơn xin thực tập ở nhiều nơi của tôi đều bị từ chối, và điểm số của tôi rất kém. Tôi cảm thấy như tất cả công sức của mình đều vô ích và tôi trở nên chán nản. Tôi thậm chí bắt đầu cảm thấy ghen tị với bạn bè và không thể nói chuyện với họ được nữa.
Trong một buổi học Pháp nhóm, tôi đã chia sẻ những cảm xúc này với các đồng tu, rằng tôi cảm thấy kiệt sức và chán nản trong cả học tập và tu luyện. Một học viên nói rằng tình huống của tôi làm cô ấy nhớ đến lời giảng của Sư phụ trong Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân:
“‘Có thể mình là một vị Phật, à, mình thử tự coi mình xem’. Vị này vừa nhìn một cái liền thấy mình là Phật. Tại sao như vậy? Bởi vì hết thảy vật chất nằm trong phạm vi của trường không gian quanh thân thể của vị ấy, đều thuận theo niệm đầu của vị ấy mà diễn hoá, cũng gọi là ‘tuỳ tâm nhi hoá’.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy như mình đang bị ảo giác thôn tính, cho rằng mọi người đang cạnh tranh với tôi vì lợi ích cá nhân của họ. Mặc dù tôi cố gắng nhắc nhở bản thân không nên chấp trước vào bất kỳ lợi ích vật chất nào, nhưng sự thật là, tôi thích sự chú ý của người khác và dần dần chìm sâu vào đó. Điều này khiến tôi nhớ đến một đoạn Pháp khác của Sư phụ:
“Ban đầu, bởi vì cá nhân này là còn rất tốt, họ trị bệnh giúp người ta xong, người ta đưa tiền cho họ, đưa tặng thứ này thứ khác cho họ, họ có thể không nhận, cự tuyệt hết. Tuy nhiên chẳng trụ vững nổi trong thùng thuốc nhuộm lớn [là xã hội] người thường mà không bị ô nhiễm; bởi vì những người thuộc loại phản tu này chưa hề trải qua [quá trình] thật sự tu luyện tâm tính; giữ vững tâm tính của bản thân rất là khó. Dần dần tặng những đồ kỷ niệm nhỏ thì họ nhận; rồi dần dần tặng phẩm lớn cũng nhận; cuối cùng đưa ít quá thì không ưng ý. Rốt cuộc họ nói: ‘Đưa tôi nhiều thứ thế làm gì, đưa tiền là được rồi!’ Đưa ít tiền quá là không được. Người này cũng chẳng phục những khí công sư chân truyền, và tai họ rót đầy những lời khen tụng của người ta về những bản sự của họ. Nếu ai nói họ không tốt, họ sẽ không vừa ý; tâm danh lợi đã xuất hiện hoàn toàn; họ tưởng rằng mình cao minh hơn những người khác, mình thật xuất sắc. Họ tưởng rằng cái công cấp cho họ, là để họ làm khí công sư, [để họ] phát tài; kỳ thực [công ấy] là để họ tu luyện.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Tôi thực sự có tâm tật đố, tâm tự mãn, và thậm chí đôi khi coi thường các đồng tu. Tôi thường xuyên cảm thấy căng thẳng, cáu kỉnh và khó chịu. Thực lòng mà nói, tôi đã đối mặt với vấn đề này từ khá lâu rồi, và dường như tôi không có cách nào “buông bỏ” những chấp trước này. Từ một chấp trước, nhiều chấp trước khác đã nảy sinh, và chúng đã giày vò tôi gần hai năm ròng.
Tôi không thể hiểu tại sao mình nhận ra vấn đề nhưng lại không thể buông bỏ nó. Bề ngoài, tôi vẫn học Pháp và luyện công, và tôi tự nhủ: “Mình phải buông bỏ những chấp trước này,” nhưng sâu trong tâm, tôi vẫn bám chặt vào chúng. Tôi không thể giải thích tại sao tôi lại muốn giữ chặt những chấp trước này đến vậy. Có những lúc tôi thậm chí còn cố gắng biện minh cho những chấp trước đó, che đậy chúng bằng lý do rằng thành tích học tập ở trường đại học chính là tôi đang làm các hạng mục Đại Pháp và chứng thực Pháp. Trong một khoảng thời gian, tôi thực sự cảm thấy kiệt sức, như thể tôi không có cách nào để đề cao trong tu luyện, và tôi thậm chí còn nghĩ rằng nếu tôi ngừng tu luyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Tôi thực sự đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, đôi khi thậm chí còn coi đó là điều tự nhiên, là một phần tính cách của mình.
Sau này, khi học “Giảng Pháp tại Pháp hội Canada” của Sư phụ, tôi nhận ra rằng tôi chưa thực sự muốn buông bỏ những chấp trước này. Ngược lại, tôi đã cố gắng che giấu chúng, vì sợ ảnh hưởng đến danh và lợi của bản thân, và điều này đã cản trở sự đề cao của tôi. Suy nghĩ quá nhiều cũng là một loại chấp trước.
Tôi nhận ra mình luôn cần phải giữ vững chính niệm để không dung túng cho những chấp trước của bản thân, và tôi phải luôn chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn mọi lúc mọi nơi. Ngay cả bây giờ, tôi muốn thẳng thắn thừa nhận rằng đôi khi tôi vẫn có những biểu hiện của tâm tranh đấu, tâm tật đố, tâm hiển thị và tâm cầu danh cầu lợi, nhưng tôi đang liên tục nỗ lực để trừ bỏ chúng và tôi đang học cách tu bỏ những chấp trước này.
Bất kể quá trình buông bỏ chấp trước có thể như thế nào, tôi nhận ra rằng tất cả đều là hảo sự, và chỉ nhằm mục đích giúp tôi đề cao tâm tính.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/23/492845.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/27/226400.html