Bài viết của học viên mới hải ngoại
[MINH HUỆ 22-04-2025] Tôi là sinh viên đại học năm thứ 2. Năm nay là năm thứ hai tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với mọi người một số kinh nghiệm và lý giải của tôi trong những năm gần đây về nghệ thuật, trí tuệ nhân tạo trong nghệ thuật và thiết kế.
Khoảng nửa năm trước, có một chuyện xảy ra khiến tôi phải thực sự suy ngẫm về việc tu luyện và mục tiêu cá nhân của mình. Tôi đã quen biết một người thường và trở thành bạn bè. Một đêm nọ, chúng tôi nói chuyện điện thoại đến tận khuya. Chúng tôi thảo luận về quan điểm của mình về nghệ thuật hiện đại, anh ấy rất tôn trọng ý kiến của tôi rằng tôi không thích nghệ thuật hiện đại, và không hỏi bất kỳ câu hỏi nào về nó. Sau đó, anh ấy nói, “Vì bạn là sinh viên thiết kế đồ họa và không thích nghệ thuật hiện đại, bạn có nghĩ AI là mối đe dọa đối với chuyên ngành của bạn không?” Tôi nói, “Không, tôi không nghĩ vậy, nó chỉ là một công cụ thôi.” Sau đó anh ấy nói, “Nhưng bạn biết đấy, bạn có thể huấn luyện nó. Tôi đã thấy một số tác phẩm nghệ thuật AI, nó khá tốt.”
Lúc đó, tôi đã do dự. Không phải là tôi không biết phải phản ứng thế nào, mà là tôi e ngại. Tôi đã từng trải nghiệm việc một người thường phản ứng khá tiêu cực khi tôi chia sẻ quan điểm của mình, và tôi sợ điều tương tự sẽ xảy ra lần nữa. Kết quả là, thay vì nói ra suy nghĩ thực sự của mình, tôi đã tránh cuộc trò chuyện và đổi chủ đề. Khi cuộc gọi kết thúc, tôi ngồi đó, suy nghĩ mông lung, cảm thấy hơi lạc lõng và trống rỗng, và hơi thất vọng về bản thân, vì tôi đã không nói cho anh ấy biết những gì tôi thực sự nghĩ và quan điểm của mình về vấn đề này. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy mình không nên làm như vậy. Tôi là người tu luyện, và việc cho rằng người khác nghĩ và phản ứng (có thể là tiêu cực) trước khi cố gắng giao tiếp rõ ràng không phải là cách tiếp cận đúng đắn. Tôi thiếu Chân, Thiện, Nhẫn. Điều này không phù hợp với cách làm của người tu luyện, tôi muốn thay đổi nó.
Vì vậy, tôi đã bình tĩnh lại, ngồi xuống, gửi cho anh ấy một tin nhắn, xin lỗi và bắt đầu giải thích quan điểm của mình về vấn đề này cũng như trả lời các câu hỏi của anh ấy. Sáng hôm sau, tôi rất vui khi thấy anh ấy có thể nhìn nhận vấn đề một cách lý trí. Sau đó, chúng tôi có cuộc trò chuyện sâu hơn về trí tuệ nhân tạo, nghệ thuật và thậm chí thảo luận về bài Kinh văn của Sư phụ về mỹ thuật. Đây cũng là chủ đề tôi muốn thảo luận sau.
Bây giờ nhìn lại, tôi nhận ra rằng sự do dự ban đầu của tôi xuất phát từ tư duy của một người thường, chứ không phải từ góc nhìn của một người tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Cho nên bất kể trong tình huống nào cũng cần lấy người tu luyện làm chuẩn, lấy Pháp làm trọng, dùng Pháp đánh giá tất cả. Tại thời khắc lịch sử trọng đại này, lúc mạt hậu chính Pháp cứu người càng cần lấy tâm thái của người tu luyện để đối đãi với tất cả các vấn đề xuất hiện, dĩ Pháp vi đại, duy hộ tốt hạng mục Đại Pháp để phát huy tốt tác dụng cứu người là việc duy nhất cần nghĩ, cần làm.” (“Thời khắc then chốt xem nhân tâm”)
Tôi không làm được điểm này. Tôi vẫn nhìn nhận tình hình qua lăng kính suy nghĩ của người thường, cho rằng điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra, thay vì đối đãi bằng chính niệm.
Sau khi suy ngẫm, tôi nhận ra rằng sự do dự của tôi xuất phát từ nỗi ám ảnh theo đuổi sự an dật và tránh những xung đột tiềm ẩn. Nỗi sợ bị hiểu lầm hoặc bị phán xét khiến tôi chọn cách im lặng thay vì nói ra sự thật. Tuy nhiên, việc tránh né những tình huống khó chịu không phù hợp với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Lòng tốt thực sự không phải là làm hài lòng người khác mà là duy trì cái Chân đồng thời với duy trì thiện lương.
Đồng thời, tôi nhận ra rằng tôi luôn vô thức giữ khoảng cách với những người thường. Tôi tránh thảo luận về công nghệ hiện đại hoặc bất cứ điều gì không phù hợp với tín ngưỡng của mình, vì sợ xung đột hoặc hiểu lầm. Nhưng qua trải nghiệm này, tôi đã học được rằng, việc tránh những cuộc trò chuyện này là một cơ hội bị bỏ lỡ. Thay vào đó, tôi nên đối xử với họ bằng Pháp trong tâm, khiến sự hiểu biết của tôi phù hợp với Pháp, và tận dụng những khoảnh khắc này để giảng chân tướng.
Từ đó trở đi, tôi bắt đầu nỗ lực thay đổi tình trạng này, và kết quả là tôi đã kết bạn được với nhiều người thường hơn. Không ngờ, các chủ đề liên quan đến Pháp lại xuất hiện rất tự nhiên, đôi khi còn trôi chảy hơn cả tôi mong đợi. Chúng tôi không có bất kỳ cuộc tranh luận gay gắt hay bầu không khí căng thẳng nào, và mặc dù một số người cuối cùng không tu luyện, nhưng chúng tôi vẫn trở thành bạn tốt của nhau. Trong những tình bạn này, tôi đã gặp phải những thử thách khác về tính cách của mình. Đôi khi, tôi thấy mình bị chấp trước bởi việc duy trì bầu không khí hòa thuận và tránh thảo luận sâu hơn về Đại Pháp vì sợ khiến họ cảm thấy không thoải mái. Nhưng tôi tự nhắc nhở mình rằng, là một người tu luyện, tôi phải giảng chân tướng bất kể kết quả ra sao. Mỗi lần tiếp xúc đã dạy tôi cách buông bỏ chấp trước về kết quả và tập trung hoàn thành sứ mệnh của mình bằng một cái tâm thuần tịnh. Cho đến nay, những mối quan hệ này vẫn diễn ra tốt đẹp, và tôi thực sự biết ơn vì cơ hội mà Sư phụ đã trao cho tôi. Toàn bộ trải nghiệm này đã đánh thức tôi – không chỉ trong tu luyện mà còn trong sự lý giải của tôi về nghệ thuật.
Trước thực tế này, tôi bắt đầu suy ngẫm nhiều hơn về bản chất của nghệ thuật, công nghệ, mục đích sáng tác nghệ thuật của tôi và những điều này dung nhập vào việc tu luyện của tôi như thế nào.
Khi tốt nghiệp trung học, tôi không phải là một người tu luyện tinh tấn. Vào thời điểm đó tôi đang học Thiết kế đồ họa và kỹ thuật số. Tuy nhiên, các khóa học, bài tập và dự án khó hơn nhiều so với tôi mong đợi. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào một môi trường xung quanh là những người thường, và hiểu biết hạn chế của tôi về nghệ thuật truyền thống đã bị thách thức bởi quan điểm hiện đại và nghệ thuật trừu tượng.
Ở trường trung học, tôi quen với việc học nghệ thuật truyền thống, nên khi trường đại học yêu cầu tôi áp dụng phương pháp trừu tượng, đương đại hơn, tôi không biết phải làm gì. Trong học kỳ đầu tiên, chúng tôi đã đến thăm một bảo tàng nghệ thuật đương đại, và được yêu cầu phác thảo nhanh các hiện vật ở đó, đồng thời phân tích hoặc viết ra suy nghĩ của mình về cái gọi là nghệ thuật này.
Nhìn những tác phẩm đó, trong đầu tôi chỉ là một màn trống rỗng. Tôi không thể hiểu nổi mình đang nhìn gì, nhưng mọi người xung quanh tôi thì lại trầm trồ khen ngợi những tác phẩm đó, họ nói rằng chúng đẹp và gợi nhiều suy nghĩ. Tôi đứng đó như trời trồng, cố gắng nhìn xem họ nhìn thấy gì. Khi tôi hỏi họ tìm thấy điều này ở đâu trong tác phẩm, một số người trả lời rằng, vẻ đẹp là chủ quan và khác nhau đối với mỗi người, và rằng tôi phải tự mình nhìn nhận nó. Nhưng nếu tôi nói tôi không thấy cái đẹp, tôi sẽ bị chỉ trích. Giáo sư của tôi thậm chí còn nhấn mạnh rằng, không có đúng hay sai trong nghệ thuật, và người ta chỉ nên ghi lại cảm xúc của chính mình, cái gọi là lý do là “nghệ thuật là về việc thể hiện bản chất thực sự của một người”. Điều này càng làm tôi bối rối hơn.
Bài tập và dự án đều được chấm điểm, và nếu không có câu trả lời đúng hay sai, thì điều cần được chấm điểm chính là cảm nhận của tôi. Nhưng nếu tôi không “cảm thấy” đúng, có lẽ tôi sẽ bị điểm thấp. Vậy điều gì đúng và điều gì sai? Hơn nữa, khi bộ não, trái tim và cơ thể tôi không phải là “tôi” thực sự, liệu tôi có biết thể hiện bản chất thật của mình là gì không? Nếu ai đó hỏi “Tôi là ai?” trực giác của tôi có lẽ sẽ trả lời bằng tên tôi, nhưng đó chỉ là một nhãn hiệu. Tôi không phải là tên của tôi, không phải là bộ não của tôi, cũng không phải là cơ thể của tôi—tất cả những thứ này đều thuộc về tôi, nhưng chúng không phải là tôi. Vậy tôi nên diễn đạt điều gì?
Khi tôi đọc nhiều cuộc thảo luận và bình luận hơn, tôi thấy mình bị ảnh hưởng bởi quan điểm của họ, bắt đầu đặt câu hỏi về niềm tin của chính mình, và ngày càng xa rời nền tảng ban đầu của mình. Dần dần, tôi bắt đầu chểnh mảng trong việc tu luyện. Do mất đi khả năng phân biệt đúng sai rõ ràng như trước đây, tôi dần trở nên cạnh tranh, tìm kiếm sự khẳng định trong điểm số và đánh giá. Tôi đã có được một “kỹ năng” mà lẽ ra tôi không nên có – sáng tác các tác phẩm mà không suy nghĩ kỹ càng, và sau đó tùy tiện gán cho chúng một ý nghĩa nào đó.
Tôi bắt đầu bảo vệ quan niệm nghệ thuật của người thường, tự thuyết phục mình rằng chúng phù hợp với Đại Pháp, nhưng thực tế không phải vậy.
Sư phụ giảng:
“Hễ bắt đầu những thứ đó thì chính là vứt bỏ chủ niệm và chính niệm để làm ra, là sản phẩm do quan niệm hậu thiên của con người chỉ huy các chân tay con người làm ra. Vứt bỏ chủ ý thức, tuỳ tiện cho khái niệm bề mặt của con người phát huy tác dụng thì mới làm ra những thứ đó được.” (Giảng Pháp tại Buổi họp Sáng tác và Nghiên cứu Mỹ thuật)
Đọc đến đây, tôi đột nhiên hiểu ra tại sao mình lại cảm thấy bối rối đến vậy. Khi tôi lần đầu tiếp xúc với nghệ thuật hiện đại, tôi vẫn vô thức liên kết sự hiểu biết của mình với Đại Pháp, đó là lý do tại sao tôi không thể đồng cảm với nó. Nhưng thay vì thừa nhận đây là điểm mạnh của mình, tôi lại bỏ qua nó. Tôi lo rằng cách suy nghĩ của tôi quá cứng nhắc hoặc quá lỗi thời. Khi tôi từ bỏ việc tuân theo Pháp, tâm tính của tôi đã giảm sút, và những sáng tạo của tôi cũng vậy.
Để hòa nhập vào môi trường, tôi đã chủ động từ bỏ chủ ý thức của mình.
Bây giờ, tôi thử nhìn nhận lại vấn đề này theo góc nhìn của một người tu luyện, và tôi thấy rằng nghệ thuật có ảnh hưởng sâu sắc – nó vừa định hình vừa phản ánh đạo đức của con người. Khi xã hội coi sự hỗn loạn và biến dạng là vẻ đẹp, thì đó là sự phản ánh của sự suy thoái đạo đức, và AI, vốn nhận được đầu vào và đào tạo từ con người, cũng phản ánh những thay đổi này và không thể tạo ra nghệ thuật có chiều sâu tâm hồn thực sự. Nghệ thuật đích thực đòi hỏi sự tu dưỡng nội tâm của người nghệ sĩ, điều mà không máy móc nào có thể sao chép được. Hiểu được điều này giúp tôi làm rõ định hướng của mình với tư cách là một nhà thiết kế, để tác phẩm của tôi có ý nghĩa và gắn liền với chân lý thay vì chỉ chạy theo trào lưu.
Tôi cũng dần nhận ra rằng, cái đẹp không phải là tùy tiện, nó có nguyên lý khách quan và bắt nguồn từ một chân lý cao hơn. Nghệ thuật truyền thống có nền tảng đạo đức và tinh thần, trong khi nghệ thuật đương đại thường bỏ qua những nền tảng này, tập trung vào cách diễn đạt chủ quan và diễn giải cá nhân. Hơn nữa, tư duy hiện đại thường cố gắng xóa bỏ những nền tảng này, dẫn đến sự nhầm lẫn về giá trị và thẩm mỹ. Sau khi đọc lời dạy của Sư phụ, tôi nhận ra rằng, vẻ đẹp thực sự phải phù hợp với đức và chính niệm. Điều này khiến tôi nhận ra chấp trước của mình đối với ảnh hưởng của nghệ thuật hiện đại, và truyền cảm hứng cho tôi để làm cho tác phẩm của mình phù hợp hơn với các nguyên tắc truyền thống.
Khi nhìn lại tất cả, tôi cảm thấy có cảm giác sứ mệnh hơn trong những việc mình làm. Tôi không còn bối rối nữa. Trước đây, tôi thường cảm thấy không chắc chắn về con đường của mình, và tự hỏi liệu công việc của mình có ý nghĩa thực sự hay không. Nhưng khi sự hiểu biết của tôi trở nên phù hợp với Pháp, tôi phát hiện ra rằng nghệ thuật tự nó cũng mang trong mình một loại trách nhiệm. Góc nhìn mới này khiến tôi hứng thú và có động lực hơn. Bây giờ tôi hiểu rằng, những gì tôi tạo ra vừa có thể sửa chữa những giá trị bị bóp méo, vừa có thể tăng cường những yếu tố tích cực. Điều này đã trở thành nguồn động lực cho tôi – tôi muốn cải thiện việc học tập và thực hành, đồng thời sáng tạo nghệ thuật bằng chính niệm. Nếu AI lấy cảm hứng từ tác phẩm của tôi thì ít nhất nó cũng rút ra được điều gì đó tích cực.
Đồng thời, với tư cách là một sinh viên thiết kế đồ họa, tôi biết rằng thiết kế có thể không hoàn toàn phù hợp với các hình thức nghệ thuật truyền thống, nhưng điều này không có nghĩa là tôi không thể sử dụng nó để quảng bá Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Tất nhiên, điều này phải bắt đầu từ việc tôi làm tốt điều đầu tiên: học Pháp mỗi ngày. Nếu không có nền tảng vững chắc, tôi sẽ vô thức bị ảnh hưởng bởi thế giới xung quanh. Xã hội hiện đại ngày càng làm mờ đi ranh giới giữa đúng và sai, và nếu tôi không cẩn thận, tôi sẽ bị cuốn vào đó.
Ở đây, tôi muốn chia sẻ với các bạn một đoạn trích trong lời dạy của Sư phụ được đề cập ở trên:
Sư phụ giảng:
“Bởi vì những đệ tử Đại Pháp mang kỹ năng nghệ thuật ấy là có năng lực, là có năng lượng, việc mà chư vị làm nếu như không phải ‘chính’, hoặc không đủ ‘chính’, thì chư vị đang làm nhân tố bất chính kia mạnh hơn lên, sẽ ảnh hưởng hơn nữa đến xã hội nhân loại. Tu luyện ấy, chư vị nguyên lai là đang ‘tu chính’ bản thân mình, tu bỏ đi hết thảy những gì bất hảo. Chư vị ở đâu cũng cần phải làm người tốt, như vậy trong lĩnh vực nghệ thuật chư vị cũng phải làm người tốt, trong tác phẩm của chư vị cũng phải biểu hiện tốt đẹp, biểu hiện ‘chính’, biểu hiện thuần, biểu hiện Thiện, biểu hiện quang minh.” (Giảng Pháp tại Buổi họp Sáng tác và Nghiên cứu Mỹ thuật)
Tôi vẫn là một học viên mới, vẫn còn nhiều điều phải học và cải thiện. Nếu có điều gì trong lời tôi nói không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ giúp.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/22/492844.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/24/226367.html