Bài viết của Thánh Bình, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-02-2025] Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về sự hỗ trợ và khích lệ lẫn nhau đề cao trong tu luyện của các học viên địa phương chúng tôi.
Tôi là con một và từ nhỏ đã sống rất thoải mái. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của văn hoá đảng tà ác, tôi trở nên tranh đấu, đố kỵ và tham lam. Tôi hay nói xấu và phàn nàn về người khác vì những chuyện vụn vặt, đùng đùng nổi giận nếu bố mẹ không cho tôi thứ mà tôi muốn, và tôi đã ghen tỵ với những bạn nào học giỏi hơn mình. Tôi cảm thấy bản thân mình rất tốt dù cho tôi có rất nhiều thói quen xấu.
Năm 1998, khi tôi 14 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với mẹ. Tôi thật sự phân biệt được tốt và xấu, học cách hướng nội tìm ra những thiếu sót của bản thân – Dưới sự chỉ dẫn của Pháp lý và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi học được cách hướng nội tìm những thiếu sót của bản thân và đề cao trong Pháp.
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên tham gia nhóm học Pháp địa phương khi mới bắt đầu tu luyện. Hơn mười hai học viên ngồi thành vòng tròn, tay cầm cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” quý giá. Mọi người mỉm cười chào đón tôi, khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi thường xuyên tham gia học Pháp nhóm, lắng nghe các đồng tu chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, tôi thấy tâm trí mình tràn ngập các Pháp lý và tôi bắt đầu chiểu theo Pháp lý để chỉ đạo bản thân. Nhờ sự khích lệ của các đồng tu, tôi cũng tham gia luyện công tập thể và các hoạt động hồng Pháp và Pháp hội.
Còn nhớ lần đầu tiên tôi tham gia nhóm luyện công là vào buổi sáng mùa đông. Sáng sớm ở miền Bắc rất lạnh, nhiệt độ dưới 0 độ C. Trời còn chưa sáng, tôi và mẹ đến điểm luyện công, nơi đây là sân nhà của đồng tu điều phối. Rất nhiều học viên đứng trải từ trong nhà ra tới ngoài sân. Mọi người không ai nói chuyện, đều im lặng chờ nhạc luyện công nổi lên. Phụ đạo viên thấy tôi là người mới, lại là một tiểu đệ tử, nên đưa tôi vào trong nhà vì bên trong có lò sưởi nên ấm hơn. Trong đó đã có vài học viên lớn tuổi và học viên nhỏ tuổi. Cả tôi nữa thì căn phòng hơi chật chội, nên một đồng tu lớn tuổi tự nguyện bước ra ngoài luyện công trong thời tiết lạnh. Khi tiếng nhạc vang lên, mọi người tập trung nghiêm túc luyện công, động tác rất đều nhau. Phụ đạo viên giúp vài học viên chỉnh lại động tác. Luyện công xong, tôi thấy hai tay của người học viên lớn tuổi nhường chỗ cho tôi lúc đầu đã đỏ ửng và lạnh cóng, nhưng bà không hề phàn nàn. Trải nghiệm này khiến tôi thật sự cảm nhận được sự thiện lương của các học viên và thầm hạ quyết tâm nhất định phải học theo các đồng tu và truyền tải sự từ bi này của Pháp Luân Đại Pháp tới những người khác.
Nhiều tâm người thường của tôi đã bộc lộ ra trong khi học Pháp nhóm. Có lúc các đồng tu đọc Pháp chậm và mắc lỗi, tôi trở nên thiếu kiên nhẫn và nói với giọng gay gắt. Sau đó đã suy xét lại, bản thân tôi khi đọc Pháp cũng có lúc đọc sai, các đồng tu đều kiên nhẫn giúp tôi sửa lại, sao tôi không thể kiên nhẫn và thiện tâm như các đồng tu chứ? Tôi cũng suy nghĩ xem có cách nào để có thể giúp các đồng tu nâng cao chất lượng đọc Pháp, vì tôi nghĩ đọc Pháp tốt thì sẽ có thể hiểu Pháp tốt hơn. Sau đó, khi các đồng tu đọc Pháp chậm hoặc sai chữ, tôi sẽ chủ động đọc cả đoạn cùng với họ, đôi khi là đọc cả bài giảng cùng nhau. Thông qua quá trình học Phap, chúng tôi đã phối hợp cùng nhau để đọc được đồng đều, ổn định và chính xác. Từ tận đáy lòng, tôi đã trải nghiệm được sự viên dung của Đại Pháp.
Một lần, tôi tới nhà của một đồng tu. Con trai của đồng tu đó và bạn của cậu ấy đang uống rượu ở trong phòng khách. Tôi chào hỏi họ và đi vào trong phòng của đồng tu, thì thấy cô ấy đang ngồi trên giường và nghe bài giảng của Sư phụ, nhưng nhìn biểu cảm có vẻ đang giận dữ. Con trai của cô ấy và người bạn kia nói chuyện lớn tiếng và mở video trên điện thoại, khiến cô ấy không thể tập trung được. Tôi bảo cô ấy rằng chúng tôi hãy cùng nhau đọc sách Pháp và cô ấy đồng ý. Khi chúng tôi bắt đầu đọc đồng thanh, tiếng ồn ngoài phòng khách trở nên lớn hơn và học viên đó phân vân rằng có nên bảo con cô ấy nói chuyện nhỏ tiếng lại không. Tôi nghĩ rằng tôi nên đối đãi với mọi người bằng sự thiện lương và bảo cô ấy nên tiếp tục đọc sách.
Khi chúng tôi tĩnh tâm và đọc tiếp, tiếng ồn ở phòng khách đã nhanh chóng nhỏ lại. Sau khi học Pháp xong, tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với cô ấy: “Nếu chị yêu cầu con trai mình nói nhỏ lại hoặc đi ra ngoài, cậu ấy có thể sẽ khó chịu với chúng ta, thậm chí còn có ác cảm với các học viên Đại Pháp, điều đó có thể ảnh hưởng tiêu cực đến hoàn cảnh xung quanh. Chỉ cần chúng ta duy trì chính niệm và thiện đãi người khác, hoàn cảnh sẽ thay đổi ngay lập tức”. Cô ấy đồng ý với chia sẻ của tôi. Khi tôi ra khỏi phòng, tôi thấy con trai cô ấy và cậu bạn đã rời đi. Trải nghiệm lần này cho tôi thấy rằng chính niệm và sự từ bi của đệ tử Đại Pháp thực sự có thể cải biến hoàn cảnh xung quanh.
Tu xuất thiện tâm
Ban đầu tôi gặp khó khăn khi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại trực diện.
Một ngày nọ, tôi và một học viên lớn tuổi đạp xe đến thị trấn lân cận để học Pháp cùng với các học viên khác. Người học viên kia đột nhiên dừng lại. Tôi có chút ngạc nhiên nhưng nhận ra là ông ấy thấy một người đi ngang qua và ông ấy bắt đầu giảng chân tướng cho người đó. Tôi cũng trợ giúp bằng cách phát chính niệm. Trải nghiệm này giúp tôi nhận ra khoảng cách của mình với đồng tu— tôi chỉ tập trung vào việc của mình, trong khi đồng tu nghĩ về những chúng sinh đang đợi được cứu.
Một lần khác, tôi đi cùng mẹ ra ngoài để giảng chân tướng. Chúng tôi đi một vòng siêu thị vì mẹ tôi cần mua vài món đồ và mẹ nói chân tướng Pháp Luân Đại Pháp với nhân viên bán hàng. Tôi thấy trên bàn làm việc của nhân viên đó có màn hình giám sát và thấy lo lắng cho sự an toàn của hai mẹ con, nên tôi đã phát chính niệm để thanh trừ mọi thứ cản trở người bán hàng hiểu chân tướng. Nữ nhân viên đó đồng ý với những điều mẹ tôi nói và vui vẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới của nó. Ra khỏi siêu thị, tôi bảo mẹ: “Mẹ nên xem xết môi trường xung quanh một chút trước khi giảng chân tướng. Có camera giám sát mà mẹ vẫn nói, thế nguy hiểm quá!” Mẹ tôi đáp: “Khi con thật sự muốn cứu người, thì sẽ không có trở ngại nào cả. Camera giám sát cũng là sinh mệnh đang đợi được cứu”. Nghe xong, tôi thấy vô cùng hổ thẹn vì sự ích kỉ của mình và nhận ra khoảng cách giữa tôi với các đồng tu lâu năm là rất lớn.
Những hình ảnh đồng tu giảng chân tướng luôn đã in sâu trong tâm trí tôi, cũng truyền động lực thôi thúc tôi đi giảng chân tướng cho thế nhân, nói được câu nào hay câu ấy. Có lần, tôi lái xe điện về nhà và trên đường gặp một phụ nữ khoảng ngoài 50 tuổi. Bà ấy đang lo lắng vẫy taxi để đi đến nhà hàng gần đó, nhưng không ai dừng lại. Tôi đã chủ động bảo rằng tôi sẽ chở bà ấy đi. Trên đường đi, bà ấy gửi tin nhắn thoại cho bạn mình. Tôi hỏi bà là người ở đâu và đến nhà hàng đó để làm gì. Bà ấy nói với tôi rằng bà ấy dự định đầu tư vào một sản phẩm về quản lý tài sản, có thể kiếm được rất nhiều tiền và bà dự định đi ăn tối với người quản lý sản phẩm đó.
Tôi có chút lo lắng và hỏi bà: “Bác có biết người đó không? Bây giờ lừa đảo nhiều lắm. Bà phải chắc chắn rằng sản phẩm này an toàn rồi hãy đầu tư”. Bà ấy trả lời: “Không sau đâu, chúng tôi là người quen của nhau.”
Tôi đã không nói gì thêm và khi chúng tôi đến nhà hàng, bà ấy đề nghị trả tiền chuyến xe, nhưng tôi từ chối và nói: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi thích giúp đỡ mọi người. Bác hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Nghe vậy bà ấy ngạc nhiên nhưng không nói gì. Tôi hỏi bà ấy trông tôi có giống người xấu không và bà ấy trả lời là không. Tôi nói với bà ấy rằng những gì tôi nói là xuất phát từ tận đáy lòng và bà hãy ghi nhớ. Bà ấy gật đầu rồi rời đi.
Tôi làm việc tại trong một đơn vị sự nghiệp và lãnh đạo đơn vị đã hai lần phỉ báng Đại Pháp và lặp lại những lời dối trá của ĐCSTQ với các nhân viên trong buổi họp toàn thể nhân viên. Một học viên mà tôi biết đã gửi tài liệu giảng chân tướng đến hòm thư điện tử của vị lãnh đạo này để giải thể các nhân tố tà ác ở nơi làm việc của chúng tôi và giảm thiểu tác hại mà ĐCSTQ gây ra. Tôi rất biết ơn vị học viên đó.
Tôi cũng đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp với những đồng nghiệp của tôi. Cơ quan có tổ chức các chuyến đi chơi và đôi khi tôi được yêu cầu thu thập thông tin thẻ căn cước. Tôi nhân cơ hội này ghi lại địa chỉ nhà của các đồng nghiệp. Tôi cũng thu thập địa chỉ nhà từ các thông báo công khai của cơ quan. Sau đó, tôi gửi các tài liệu giảng chân tướng được chuẩn bị riêng cho từng người. Con của một đồng nghiệp mắc một căn bệnh về máu hiếm gặp và gia đình họ vô cùng lo lắng. Sau khi biết chuyện, tôi đã tìm trên Minh Huệ Net câu chuyện nói về một học viên đã khỏi căn bệnh về máu hiếm gặp sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã in bài đó ra và gửi kèm một số tài liệu giảng chân tướng khác tới người đồng nghiệp đó, để giúp cô ấy hiểu sự thật về Đại Pháp và mang đến cho gia đình một cách để vượt qua khổ nạn.
Đây là một số ví dụ về việc tôi và các học viên khác hỗ trợ, khích lệ và giúp đỡ lẫn nhau. Cảm ơn Sư phụ từ bi, và cảm ơn các đồng tu! Trong thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, chúng con nhất định sẽ phối hợp chặt chẽ, cùng nhau tinh tấn và hoàn thành thệ ước!
Trên đây là những thể ngộ cá nhân của tôi. Nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/19/487428.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/26/225981.html
Đăng ngày 24-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.