Bài viết do đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang thuật miệng, được đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 28-08-2024] Tôi là một đệ tử Đại Pháp đắc Pháp năm 2014, năm nay tôi 61 tuổi, quê gốc ở huyện Quan, tỉnh Sơn Đông, sau này cả gia đình đã chuyển đến sống ở tỉnh Hắc Long Giang. Vợ tôi đắc Pháp trước khi cuộc bức hại xảy ra, sớm hơn tôi rất nhiều. Trước khi tôi đắc Pháp, Sư phụ đã nhiều lần cứu mạng tôi. Sau khi tu luyện, tôi đã không thực sự tu tâm tính theo yêu cầu của Pháp, gặp chuyện thì hướng ngoại nhìn, không hướng nội tìm tu bản thân. Kết quả là các quan cứ tích tụ dần, gần đây tôi đã vượt qua một đại quan.

Dưới đây tôi xin chia sẻ với các đồng tu toàn bộ trải nghiệm trong quá trình vượt quan lần này, một lần nữa kiến chứng sự thần kỳ của Đại Pháp và sự từ bi cứu độ của Sư phụ.

Chân chính bước vào tu luyện

Trước khi đắc Pháp, tôi từng bị nổi mề đay rất nặng. Lần triệu chứng nặng nhất tình hình vô cùng nguy hiểm. Hôm đó, hơn ba giờ sáng, tôi bắt đầu có triệu chứng nhẹ. Tôi bắt đầu bị tiêu chảy, sau đó lỗ tai bị ngứa, càng gãi thì càng xuất hiện nhiều nốt mẩn hơn, trên đầu cũng có. Một lát sau, đầu tôi tê dại, bắt đầu mơ hồ. Cùng lúc đó, huyết áp của tôi tụt về 0, cổ họng cũng bị nghẹn lại, không thể thở được.

Sau đó, bác sĩ đến đo huyết áp cho tôi, huyết áp tối đa không đo được, huyết áp tối thiểu là 35, tình hình vô cùng nguy hiểm. Chỉ trong vài phút, tim tôi ngừng đập, mạch cũng không còn. Vợ tôi không ngừng cầu xin Sư phụ Đại Pháp cứu tôi, niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, sau đó ý thức của tôi đã quay trở lại.

Vợ tôi nói, chỉ có Đại Pháp mới cứu được mạng anh, trước đây nguy hiểm như vậy cũng là Sư phụ đã cứu anh, anh hãy tu luyện đi. Tôi biết Đại Pháp là tốt, vợ tôi nhờ tu luyện mà toàn thân hết bệnh, tôi biết sự thần kỳ của Đại Pháp, nhưng tôi có chút không bỏ được thuốc lá và rượu bia.

Sau này tôi cũng rất muốn liễu giải Đại Pháp, cũng muốn xem các tài liệu về Đại Pháp, vừa uống rượu vừa xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ (bây giờ nghĩ lại hành động lúc đó của tôi thật là bất kính Sư, bất kính Pháp). Về sau có một lần, tôi đột nhiên phát ra một niệm: “Thưa Sư phụ Đại Pháp, nếu bệnh của con khỏi, con sẽ tu luyện thật tốt, con là người nói lời giữ lời.” Sau đó, bệnh mề đay của tôi thật sự không tái phát lần nào nữa. Bây giờ nghĩ lại, Sư phụ thật từ bi, niệm đầu lúc đó của tôi chẳng phải là đang mặc cả với Sư phụ sao, thật quá xấu hổ.

Năm 2014, chị Tương khuyên tôi tu luyện Đại Pháp, còn cho tôi nghe “Nỗi bi ai của Pháp Vương Phượng Hoàng” (lời của người biên tập: trích từ trang Chánh Kiến Net). Trong câu chuyện, đồng tu vì tu luyện không tốt mà chúng sinh trong thế giới của cô ấy đều bị hủy hoại. Sau khi nghe xong, tôi vô cùng chấn động, tôi nói: “Tôi sẽ lập tức tu luyện!”

Chị Tương nói: “Anh tu luyện thì phải cai thuốc lá, rượu bia.”

Tôi trả lời: “Được thôi, nếu tôi không cai thuốc lá rượu bia, chúng sinh trong thế giới của tôi chẳng phải đều bị hủy hoại sao?” Nhưng thực tế tôi chỉ cai được rượu trắng, còn bia thì vẫn cứ uống.

Có một lần tan làm, tôi tiện đường mua hai lon bia. Về đến nhà, phát hiện cả hai lon bia nhôm đều bị thủng lỗ, bia chảy hết ra ngoài, trong lon chỉ còn lại một nửa. Cái lỗ nhỏ này không phải do cát sạn làm thủng, tôi hiểu ra, là Sư phụ điểm hóa cho tôi cai rượu.

Từ đó về sau, tôi cai hẳn thuốc lá và rượu bia, chân chính bước vào tu luyện.

Thoát khỏi nguy hiểm đến tính mệnh nhờ sự bảo hộ của Sư phụ

Vào năm 2015, lúc mới đắc Pháp chưa lâu, chúng tôi phải sửa một chiếc máy giảm tốc bị hỏng. Máy giảm tốc phải dùng cần cẩu đĩa tròn nặng ba tấn để cẩu lên. Sau khi cần cẩu đĩa tròn cẩu máy giảm tốc lên, đặt xuống đất, rồi nâng lên cao hai, ba mét, treo lơ lửng trên đầu chúng tôi, chúng tôi đều quên không di chuyển nó đi. Sáu, bảy người chúng tôi vây quanh máy giảm tốc, trước tiên tháo những con ốc lớn được đóng dày đặc, rồi bắt đầu công việc kiểm tra sửa chữa. Cần cẩu đĩa tròn vẫn cứ treo lơ lửng trên đầu chúng tôi.

Chúng tôi vừa mới tháo được một phần nhỏ số ốc vít, đột nhiên, tôi cảm thấy có người vỗ vào tay mình. Theo phản xạ tôi co tay lại ngay, nhảy vụt ra chỗ cổng sắt lớn của nhà máy. Đúng lúc đó, tôi nghe một tiếng vang rầm, cái móc sắt lớn của cần cẩu rơi xuống, rơi đúng vị trí mà tôi vừa đứng, đập mạnh vào nắp của máy giảm tốc. Mọi người đều kinh ngạc, sao cái móc sắt lớn lại có thể rơi xuống được? Họ vội vàng tìm xem tôi ở đâu và thấy tôi đang đứng ở cổng lớn!

Một đồng nghiệp đứng cách chúng tôi hai, ba mét và đã nhìn thấy toàn bộ quá trình. Anh ấy sợ đến mức đứng ngây người ra. Sau này anh ấy mới nói với tôi: “Ôi trời, anh Lý ơi (họ của tôi), tôi cứ tưởng anh tiêu đời rồi, cái móc nặng như thế, tôi sợ đến mức không nói nên lời, hét cũng không hét được.” Khi các đồng nghiệp hoàn hồn lại, họ chuẩn bị tìm dụng cụ để di chuyển cái móc sắt lớn đi. Mọi người chỉ dùng cây xà beng để bẩy sợi cáp kim loại ra mà đã mất một lúc lâu, đủ thấy lực rơi xuống mạnh đến mức nào.

Mọi người đều thắc mắc: sao cái móc sắt này lại có thể rơi xuống được nhỉ? Sợi cáp kim loại quấn chặt từng vòng như vậy, sao lại có thể rơi xuống được? Cái móc sắt lớn nặng hơn 23 cân mà rơi trúng người tôi thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi! Sau khi thợ điện lắp lại móc sắt xong, cần cẩu đĩa tròn không gặp vấn đề gì nữa.

Tôi nói với đồng nghiệp rằng đây là do tôi tu luyện Đại Pháp, nếu không tu luyện thì hôm nay đã bỏ mạng ở đây.

Giảng chân tướng cứu chúng sinh, thấy được sự thần kỳ

Sau khi tu luyện, tôi và các đồng tu cũng ra ngoài làm các việc giảng chân tướng. Chúng tôi treo biểu ngữ, dán đề can, có lúc tôi và đồng tu vợ lái xe mô tô ba bánh đến các khu khai thác mỏ khác để phát tài liệu chân tướng cho chúng sinh. Trên xe chúng tôi bày các cuốn sách nhỏ và bùa hộ mệnh thành một vòng tròn để các công nhân khu mỏ tự mình lựa chọn.

Sư phụ thường triển hiện thần tích để khích lệ chúng tôi. Có một lần, vào khoảng bảy, tám giờ tối, tôi và đồng tu đi treo biểu ngữ trên một cây cầu lớn ở lối vào một ngôi làng. Tôi nhìn thấy một quả cầu lửa lớn xuất hiện ở phía sườn núi, cứ treo mãi ở chân trời, một quả cầu lửa sáng rực. Tối hôm đó, vợ tôi và một nữ đồng tu khác đi phát sách chân tướng, họ đi đến đâu, ánh sáng rực rỡ giống như pháo hoa lại theo đến đó, thật vô cùng thần kỳ!

Tôi có một đồng nghiệp là một thợ điện, chúng tôi đều gọi anh ấy là Tiểu Trình, trước giờ vẫn chưa liễu giải chân tướng Đại Pháp. Tôi nhiều lần giảng cho cậu ấy, cho đến cuối cùng cậu ấy đã đồng ý làm tam thoái.

Tiểu Trình làm việc ở một mỏ than, đáy giếng mỏ than cách cửa hang khoảng hai trăm mét, độ dốc lên tới bảy mươi độ, rất dốc. Có một lần, Tiểu Trình đang làm việc ở lưng chừng giếng, thì bình oxy ở cửa giếng không biết vì sao lại lăn xuống rất nhanh. Cậu ấy đang làm việc, cứ tưởng tiếng “lộc cộc lộc cộc” là xe goòng đi xuống, không ngờ lại là bình oxy. Đường hầm mỏ rất hẹp, không đủ chỗ để tránh, Tiểu Trình cứ ngây người đứng đó không biết phải làm sao. Nhưng không ngờ là bình oxy lại dừng lại ngay khi cách cậu ấy khoảng hai, ba mét!

Sau này, khi kể lại quá trình này với tôi, cậu ấy nói: “Anh Lý, lần này em tin rồi, Pháp Luân Công thật sự thần kỳ! Em vẫn luôn mang theo bùa hộ mệnh bên mình, sao bình oxy này lại dừng lại được nhỉ? Quán tính lớn như vậy, theo lý thì không thể dừng lại được. Pháp Luân Công thật thần kỳ! Vào thời khắc then chốt Pháp Luân Đại Pháp có thể cứu mạng người ta!

Không tu tâm tính, quan nạn tích tiểu thành đại

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đối xử với bạn bè rất nghĩa khí, hết lòng vì bạn bè, bạn bè có chuyện gì tôi có thể giúp liền giúp. Bình thường thấy chuyện bất công cũng hay ra mặt bênh vực, những việc tôi cho là đúng tuyệt đối không cho phép người khác nhạo báng. Lúc đó, tôi đã biết Đại Pháp là tốt, khi người khác phỉ báng Đại Pháp, tôi cũng dám nói lời công đạo.

Khi mới bước vào tu luyện, có một ngày, đột nhiên tôi nghĩ đến việc Chúa Giê-su năm xưa bị đóng đinh trên thập tự giá, tôi đã phát ra một niệm như thế này: Nếu có sự việc gì xảy ra với Sư phụ, con phải đứng chắn trước Sư phụ, con sẽ hi sinh thay cho Sư phụ!

Sau khi tu luyện, tôi rất chú trọng học Pháp và luyện công. Nhưng tu luyện không thể chỉ là trọng nghĩa khí, mà phải chiểu theo yêu cầu Chân-Thiện-Nhẫn để thực tu bản thân, chân tu bản thân, đề cao tâm tính của mình trong thực tu. Lúc đó tôi không ý thức được rằng tu luyện là nghiêm túc, bình thường không chú trọng tu luyện tâm tính trong những việc nhỏ. Ở nhà hay ở cơ quan gặp chuyện thì hướng ngoại nhìn, cũng không giữ vững tâm tính, từng quan từng nạn đều không vượt qua tốt, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng đã chiêu mời ma nạn cực lớn.

Bên cạnh việc không vượt được quan tâm tính, đồng thời tôi còn bắt đầu nghiện điện thoại di động, trò chuyện qua WeChat với những người bạn chơi cùng từ thuở nhỏ, xem các video ngắn trên WeChat… Đến tháng 7 năm 2023, thân thể tôi đã xuất hiện trạng thái không đúng đắn. Tim tôi bắt đầu đau, đau đến mức phải đấm ngực liên tục. Vợ tôi (cũng là đồng tu) hỏi tôi làm sao? Tôi cũng không nói cho cô ấy biết, nhưng bản thân vẫn chưa ngộ ra.

Thực ra lúc đó trong quá trình giao tiếp với người bình thường, có lúc tôi hành xử không giống nhu người tu luyện. Người khác cho tôi cơ hội đề cao tâm tính, tôi đều không vượt qua được. Nhớ có một lần, tôi cùng đồng nghiệp Tiểu Khương, Tiểu Vương, Tiểu Thành Tử chất hàng lên xe. Đồng nghiệp đột nhiên hỏi tôi: Anh và lão Dương có phải luyện cùng một môn Pháp Luân Công không? Sau đó, Tiểu Thành Tử liền nói tiếp: (Tên Sư phụ) chạy sang Mỹ rồi… Tôi vừa nghe thấy liền nổi nóng, tôi nói: “Tiểu Thành Tử, cậu đã minh bạch chân tướng rồi, sao còn nói như vậy? Nếu là trước đây tôi đã xử lý cậu rồi!” Lúc đó chúng tôi đang nâng ống vuông hợp kim nhôm, tôi tức giận, tiện tay ném một ống về phía họ, kết quả ống vuông đập vào chân Tiểu Vương. Tiểu Vương hét lên một tiếng, anh ấy vừa xoa chân, tôi còn giận dỗi với anh ấy: “Anh có sao không? Không thì đến bệnh viện đi!”

Còn một lần khác, tôi cùng mấy đồng nghiệp ra ngoài. Trên xe, Tiểu Dương đột nhiên nói, không biết ai đã dán tấm thẻ trên xe này. Tiểu Thành Tử lại nói: “Đây lại là do Pháp Luân Công làm phải không.” Tôi nghe xong lại không giữ được tâm tính, tôi nói: “Tiểu Thành Tử, cậu làm sao thế? Cậu thật sự chán sống rồi phải không!” Vừa nói, tôi vừa nghiêng người về phía ghế sau, định ra tay với cậu ấy. Tiểu Khương vội khuyên: “Lão Lý, lão Lý, Chân-Thiện-Nhẫn! Chân-Thiện-Nhẫn!” Tôi nghĩ, à, đúng rồi! Mình là người tu luyện, tôi liền quay người lại. Tiểu Vương liền quát Tiểu Thành Tử: “Cậu nói năng linh tinh gì thế, toàn nói bậy, không biết nên nói gì à?”

Trên đây tôi chỉ nêu hai ví dụ về tình huống không vượt qua được quan tâm tính với người thường. Ở nhà, trong công việc, quan tâm tính thường xuyên không vượt qua được, nhưng lại không ngộ ra, kết quả là những quan nạn này đều bị tà ác ghi nhớ lại, đến tháng 12, chúng dồn lại một lúc, gây khó nạn cho tôi.

Sư phụ điểm hóa cho tôi vượt qua quan sinh tử

Vào ngày 16 hoặc 17 tháng 12 năm 2023, cơ thể tôi đã cảm thấy không khỏe. Tôi đi làm, lúc đi lên lầu, hai chân như bị trói lại, tim cũng đau nhói từng cơn, sau đó lan ra toàn thân, cảm thấy khó thở. Chân tôi cũng rất đau, chân trái từ đầu gối trở xuống đến lòng bàn chân đều tê dại, lòng bàn chân càng đau như bị vạn kim châm.

Tôi là công nhân lò hơi, hôm đó khi tôi đi xúc than, có hai lần suýt ngất đi. Tôi nghĩ không thể để các đồng nghiệp người thường khác nhìn thấy, người ta nhìn thấy sẽ thắc mắc sao người luyện Pháp Luân Công lại thế này? Tôi liền giả vờ như không có chuyện gì, không thể để người ta nhận ra. Hai lần suýt ngất đi, lên lầu cũng không có sức, đi loạng choạng.

Sau khi về nhà, tôi cũng không nói với vợ. Tôi không muốn nói chuyện, cũng không có sức để nói. Sáng hôm tôi thức dậy khoảng hơn bảy giờ. Tôi phát hiện, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chăn đệm đều ướt sũng. Ban đêm không ngủ được, ban ngày thì không ăn được. Đồng nghiệp cũng phát hiện ra trạng thái bất thường này của tôi, thấy sắc mặt tôi không tốt, còn nhận ra tôi gầy đi rất nhiều.

Đến tối ngày 20 tháng 12, tôi thực sự không chịu nổi nữa, vì vậy tôi đã hỏi đồng tu Dương có thể làm thay tôi một ngày được không? Tôi cũng rất ngại, khi có việc bận, đồng tu luôn đến giúp tôi làm việc. Đồng tu Dương ngày hôm sau đã đến làm thay tôi một ngày.

Sáng ngày 21 tháng 12, tôi lái xe điện về nhà lấy đồ, bất chợt nghe thấy có người nói chuyện với mình. Tôi lắng nghe cẩn thận, là Sư phụ! Tôi liền vội vàng dừng xe lại. Sư phụ điểm hóa cho tôi về vấn đề tu luyện, tôi ngộ ra: Pháp tôi học không ít, nhưng không chiểu theo yêu cầu của Pháp mà làm, không đạt đến cảnh giới cao như vậy. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi không ngừng tuôn trào, tôi cứ thế úp mặt vào vô lăng mà khóc.

Sư phụ đã giúp tôi minh bạch rằng, tất cả mọi thứ trong tam giới, tất cả những thứ của con người, tất cả nhân tâm, đều phải vứt bỏ hết, không thể mang theo, dẫu mang theo dù chỉ một chút, cũng không thể viên mãn. Tôi vừa khóc, vừa khởi động xe để đi tiếp.

Đối mặt với đồng tu, bất kể xảy ra mâu thuẫn gì, bất kể đồng tu tu luyện thế nào, nhất định phải quay lại xét bản thân mình! Tôi phải hướng nội xem mình có chỗ nào thiếu sót, tìm ra những tâm chấp trước các phương diện của bản thân. Đối mặt với người thường, sau này nói chuyện nhất định phải hòa ái nhẹ nhàng.

Khi về nhà ngồi đả tọa, tôi nhớ lại lời điểm hóa của Sư phụ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, cảm thấy mình thật sự tu không tốt. Bản thân tôi quả thực học Pháp rất nhiều, nhưng quan tâm tính vượt qua không tốt. Thứ nhất là khi người thường kích động tôi, nói những lời không tốt về Đại Pháp, tôi liền tranh cãi với họ. Thứ hai là chấp trước vào điện thoại, phương diện này cũng chưa tu tốt. Hơn nữa, trước mặt đồng tu, giống như Sư phụ đã giảng trong Pháp, phương diện đồng tu đã tu tốt thì Sư phụ cách khai ra rồi, còn phương diện chưa tu tốt thì triển hiện ra trước mặt mình, mình lại không hướng nội tìm bản thân, chỉ muốn nhìn người khác: “Xem kìa, sao cậu lại làm như vậy?!” Thực ra chính là hướng ngoại tìm, không tu bản thân. Những việc nhỏ nhặt đều không làm tốt, các nhân tố tà ác đã tích lũy lại, và quan nạn lần này chính là muốn lấy đi mạng sống của tôi!

Hai ngày 22 và 23 tháng 12 là hai ngày giả tướng nghiệp bệnh của tôi nghiêm trọng nhất, vợ tôi nói giọng nói của tôi đã thay đổi. Vùng eo và xương sườn của tôi lõm xuống một hố sâu. Khi ngủ không yên giấc, tôi mơ mơ màng màng nhìn thấy các linh thể ở âm gian, trông giống như đầu lâu xương sọ, không có nửa thân dưới, trong tay ôm đàn tỳ bà, bay lượn lơ lửng trong không trung gần tôi, vây quanh tôi.

Tôi luyện bão luân nhưng không luyện nổi dù chỉ năm phút, lòng bàn chân như bước đi trên tấm sắt nóng bỏng, nóng không chịu được. Phía trong đùi ngứa ngáy vô cùng, khi thực sự không nhịn được nữa, tôi dùng tay gãi, gãi đến mức chảy cả máu. Sau đó tôi dùng cồn để giảm ngứa, nhưng thậm chí không cảm thấy cồn kích thích da đau đớn, mà chỉ cảm thấy ngứa không chịu nổi.

Tôi cũng không ăn nổi cơm, các nhân tố tà ác đả loạn toàn cơ thể tôi, không ngừng đưa những tư tưởng phụ diện vào đầu não tôi. Khi học Pháp tôi cũng cảm thấy rất khó khăn. Tôi không đọc được một câu hoàn chỉnh, đều là từng chữ từng chữ bật ra. Rõ ràng nhìn thấy đúng chữ rồi, nhưng miệng đọc ra đều ngược lại, “nhiều” đọc thành “ít”, “nhanh” đọc thành “chậm”.

Trong sáu, bảy ngày nghiêm trọng nhất này, cân nặng của tôi giảm hơn 10kg. Nhưng trong suốt quá trình đó, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đi bệnh viện, chỉ sau khi xuất hiện giả tướng xương sườn bị lõm xuống, thở không nổi, trong đầu mới có nghi ngờ liệu đây có phải là triệu chứng của “phổi trắng”, “khí phế thũng” hay không, nhưng tôi lập tức phủ định nó. Tà ác thực sự không bỏ sót kẽ hở nào, tôi không thể bị nó lừa gạt, chỉ cần suy nghĩ có chút không đúng, là có thể chiêu mời những thứ xấu đến, tôi lập tức phủ định nó. Người tu luyện làm gì có bệnh? Tôi không có bệnh.

Sau đó, tôi trao đổi thể hội với đồng tu vợ. Cô ấy nói, khi tôi vượt quan, cô ấy cũng đồng thời đang vượt quan, tư tâm, tâm sợ hãi của cô đều xuất hiện: “Nhìn trạng thái lần này của anh ấy không tốt như vậy, liệu quan này có vượt qua được không? Nếu anh ấy không qua được, mình phải làm sao đây?” Nhưng cô ấy cũng kịp thời khống chế vững và phát chính niệm thanh trừ những tư tưởng xấu này. Ngay lập tức, cô đã chuyển biến quan niệm: “Anh ấy sẽ không sao, anh ấy là người tu luyện, có Sư phụ quản!”

Sau đó có mấy lần tôi cảm thấy không chịu nổi nữa, tôi liền nghĩ đến Pháp của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“Triêu văn Đạo, tịch khả tử” (“Hòa tan trong Pháp”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nghĩ mình là người tu luyện, tôi không có bệnh, đúng hay sai đều có Sư phụ quản. Mặc dù tôi tu chưa tốt, nhưng tôi có Sư phụ ở đây. Tôi một mực phủ định tà ác.

Từ Pháp Sư phụ đã giảng, tôi lại nghĩ đến khi vượt quan, bất kể quan nạn lớn đến đâu, nhất định phải giữ vững chính niệm. Nếu không có chính niệm, Sư phụ cũng không có cách nào giúp chúng ta. Tôi kiên định một niệm: “Con là người tu Đại Pháp, cầu xin Sư phụ giúp đỡ đệ tử, đệ tử đã làm chưa tốt, cầu xin Sư phụ giúp đỡ đệ tử.”

Sư phụ quả thực từ bi vô bỉ! Cứ như vậy, vào ngày 23, 24 tháng 12 năm 2023, tôi đã có thể ăn được một ít cháo. Sau đó tôi dần dần bình phục, cơ thể sau khi hồi phục vô cùng nhẹ nhàng.

Vào tối ngày 24 tháng 12 năm 2023, tôi đến cơ quan làm việc. Lúc tôi xúc than xong đã là quá nửa đêm, tôi không ngủ được nữa. Cơ thể tôi lúc ấy rất nhẹ nhàng, vì thế tôi đã thức dậy để ngồi đả tọa. Ban đầu tôi ngồi đơn bàn và cảm thấy khá thoải mái, sau đó tôi thử ngồi song bàn xem sao. Lúc đả tọa xong, tôi nhìn đồng hồ, tôi đã ngồi được tổng cộng ba mươi lăm phút! Tôi vốn bị bệnh còi xương từ nhỏ, mãi đến chín tuổi mới biết đi, hai chân bị dị dạng. Tôi tu luyện mười năm nay, trước đây chưa bao giờ song bàn được, vẫn luôn ngồi đơn bàn, hễ song bàn là hai chân đau như bị xé toạc ra. Vậy mà sau lần ma nạn này, tôi lại có thể ngồi song bàn được. Tôi cũng ngộ rằng, sự ngứa ngáy ở hai chân là do Sư phụ đang giúp tôi bài trừ những thứ xấu ra ngoài!

Đến ngày 24 tháng 12 năm 2023, tôi đã hoàn toàn vượt qua quan nạn.

Tái sinh sau kiếp nạn, chú trọng thực tu

Qua lần vượt quan này, tôi ý thức được rằng cần phải coi trọng việc thực tu bản thân trong cuộc sống hàng ngày, tu luyện bản thân trong từng ý từng niệm.

Khi tôi tìm đồng tu Dương để nhờ làm thay ca, ban đầu đồng tu đã từ chối, nói là có việc bận. Tôi vừa nghe xong, trong lòng liền không thoải mái, thầm nghĩ: “Bình thường anh có việc, tôi cũng giúp anh không ít mà, anh chỉ cần nói một tiếng là tôi đến ngay. Lần này tôi gặp khó khăn lớn như vậy, sao anh lại không thể đến giúp tôi một chút chứ? Anh còn bảo tôi đi tìm người khác, tôi mà tìm được người khác thì tôi còn gọi điện cho anh làm gì?” Cái tâm bất bình và tâm oán trách này lập tức hiển lộ ra.

Nhưng bây giờ ngẫm lại lời Sư phụ giảng, bất kể người khác thế nào, bạn cũng đừng quản họ, chỉ nhìn lại bản thân mình. Khi đồng tu từ chối giúp tôi, đó không phải là vấn đề của anh ấy, mà là vấn đề của bản thân tôi, tôi cần hướng nội xem mình đã không đúng ở đâu khiến cho anh ấy không muốn giúp đỡ.

Tôi và đồng tu vợ thường vì một chút chuyện nhỏ mà cãi nhau không dứt. Lần này vợ tôi nói, tôi đã cải biến rồi, và cô ấy cũng như vậy. Đồng tu giống như một tấm gương, những gì phản chiếu trong gương chính là để tu bản thân mình.

Tôi đã minh bạch ý nghĩa của việc hướng nội tìm, cũng biết cách hướng nội tìm rồi. Sau lần vượt quan này, các đồng tu đều nói diện mạo của tôi đã bình hòa hơn nhiều, nét mặt đã bớt đi vẻ hung dữ và oán trách. Cùng với việc đề cao tâm tính, diện mạo cũng sẽ thay đổi rất lớn. Thông qua ma nạn lần này, khi bản thân tôi không giữ vững tâm tính, lập tức có thể tự kiểm điểm lại mình, ý thức được mình đã làm không tốt ở đâu.

Mấy hôm trước, một đồng tu mua bỏng ngô cho chúng tôi và vợ tôi đã để vào cái giỏ bên ngoài cửa sổ. Không ngờ, một cơn gió to đã thổi bay mất chỗ bỏng ngô. Lúc này tôi lại không giữ vững tâm tính và nặng lời mắng vợ: “Xem em kìa, sao lại không nghĩ đến việc bỏng ngô có thể bị gió thổi bay chứ? Em có thể động não một chút không?!”

Sau khi nói một tràng như vậy, tôi lập tức ý thức được đây lại là tâm oán trách nổi lên rồi! Tôi vội vàng xin lỗi vợ. Cô ấy cũng đâu muốn bỏng ngô bị gió thổi bay, sao mình lại nổi nóng chứ?! Quả thực là mỗi một việc nhỏ trong sinh hoạt thường ngày đều là tu luyện!

Trải nghiệm lần này thật đúng là kinh tâm động phách. Hồi tưởng lại toàn bộ quá trình vượt quan, tôi không cách nào báo đáp được ơn cứu mạng của Sư phụ! Điều tôi có thể làm chính là tu luyện thật tốt, làm được thực tu.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/28/480758.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/28/221391.html

Đăng ngày 22-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.