Bài viết của Thiên Thanh, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-02-2025] Khi còn nhỏ, vào những đêm hè, tôi thích ngồi ngoài sân nghe người lớn nói chuyện. Họ nói rằng mỗi ngôi sao trên bầu trời là linh hồn của một người. Khi một người qua đời, ngôi sao đó sẽ biến thành sao băng và rơi xuống. Họ cũng kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về những con cáo tu luyện thành người. Lúc đó, tôi thấy vũ trụ này thật bao la và kỳ diệu. Tôi tự hỏi: Tại sao chúng ta lại sinh ra trên thế gian này? Ý nghĩa của sinh mệnh là gì?

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2003, tôi mới thực sự minh bạch rằng mục đích chân chính của nhân sinh là phản bổn quy chân, trở về ngôi nhà chân chính nơi thiên thượng.

Những thay đổi kỳ diệu trên thân thể tôi kể từ khi tu luyện Đại Pháp

Khi còn học trung học, tôi bị viêm mũi. Hầu như mỗi khi bị cảm lạnh, bệnh lại tái phát. Mỗi lần như vậy kéo dài hai hoặc ba tuần. Tôi cảm thấy rất khó chịu vì đi kèm theo đó là cơn đau đầu. Tôi đã uống rất nhiều thuốc. Cơn đau đầu và tình trạng khó chịu đã ảnh hưởng trực tiếp đến việc học của tôi. Đầu óc tôi hiếm khi tỉnh táo và trí nhớ cũng suy giảm. Trong tình trạng đó, tôi không muốn học và hiệu quả học tập bị giảm sút. Điểm số của tôi nhanh chóng tụt từ nhóm đứng đầu xuống nhóm cuối lớp. Kết quả là tôi phải học lại năm cuối cấp ba để được nhận vào đại học.

Sau khi tôi bắt đầu đi làm, bệnh viêm mũi vẫn tiếp tục đeo bám tôi. Mỗi khi tôi bị cảm lạnh, bệnh lại tái phát, tôi phải uống thuốc cảm, thuốc giảm đau và thuốc chống viêm trong vài tuần. Do đó, trạng thái tinh thần của tôi không tốt, ngày nào cũng cảm thấy chóng mặt. Lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống.

Có một lần tôi bị cảm lạnh, dẫn đến đau đầu, đau ở thái dương và xương chân mày, kèm theo chóng mặt và ớn lạnh. Khó chịu đến mức tôi lại phải uống thuốc chống viêm. Tuy nhiên, các triệu chứng không thuyên giảm sau một thời gian dài. Tôi trở nên khó chịu với việc uống thuốc, nghĩ rằng thuốc không có tác dụng. Vì vậy, tôi nghĩ mình nên ngừng uống thuốc. Vài ngày sau, tôi cảm thấy đỡ hơn. Lúc ấy, tôi cảm thấy thật lạ, tự hỏi có phải không uống thuốc mà vẫn khỏi bệnh được không.

Sau trận cảm lạnh đó, bệnh viêm mũi của tôi không bao giờ tái phát nữa. Tôi cũng không mấy bận tâm đến lý do hay để ý mình khỏi từ lúc nào. Từ đó trở đi, đầu óc tôi rất tỉnh táo, tâm trạng vui vẻ. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới nhận ra rằng trải nghiệm đó xảy ra bởi vì lúc đó tôi đã đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Sư phụ đã quản tôi và chữa khỏi bệnh viêm mũi cho tôi ngay cả trước khi tôi bắt đầu tu luyện.

Một đêm nọ, sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đột nhiên bị đau bụng. Đau đến mức tôi trằn trọc trên giường suốt đêm, không thể ngủ được, liên tục phải vào nhà vệ sinh. Sáng hôm sau, tôi đã hoàn toàn bình thường. Tình trạng đó lặp lại khi chúng tôi về thăm gia đình chồng tôi trong kỳ nghỉ đông nhân dịp Tết truyền thống. Đêm hôm đó, tôi cũng bị đau bụng dữ dội, phải dậy đi vệ sinh hai lần, rồi ngày hôm sau lại bình thường trở lại. Kể từ đó, tình trạng này không bao giờ xảy ra nữa. Bây giờ tôi đã ở độ tuổi 50 và có thể ăn uống bình thường. Sư phụ đã chữa khỏi bệnh dạ dày cho tôi. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thực sự đã mang lại phúc lành cho tôi.

Khi con gái tôi tốt nghiệp trung học cơ sở, chúng tôi đã cùng nhau leo núi Thái Sơn. Không may, tôi bị thương ở đầu gối trong chuyến đi. Trên đường xuống núi, cơn đau dữ dội đến mức tôi gần như không thể đi lại được. Tình trạng khó chịu kéo dài một thời gian. Tuy nhiên, tôi tự nhủ mình là một người tu luyện và tin rằng mình sẽ bình phục mà không có vấn đề gì. Thật đáng ngạc nhiên, đầu gối của tôi đã hoàn toàn bình phục mà tôi không hề hay biết.

Đôi khi tôi cảm thấy khó chịu, nhưng tôi biết mình là một người tu luyện và đó không phải là bệnh. Đối với người tu luyện, đây là đang tiêu nghiệp. Tôi niệm chín chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi cũng học Pháp và luyện công, biết rằng mình sẽ sớm khỏe lại.

Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của tôi đã cải thiện và luôn cảm thấy nhẹ nhàng khi đi bộ. Một hôm, khi đi chợ mua đồ, tôi cảm thấy thân thể rất nhẹ nhàng, như không có trọng lượng. Bước đi trên đường, thân thể nhẹ nhàng, nhưng rau và trái cây trong tay tôi lại rất nặng. Đầu óc tôi rất thanh tỉnh và mọi thứ xung quanh đều thật đẹp đẽ.

Nhiệt độ xung quanh tăng lên khi tôi luyện công

Bản thân tôi vốn không mẫn cảm. Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chưa từng cảm nhận được năng lượng trong cơ thể mình giống như một số học viên khác. Tuy nhiên, vào năm ngoái, có lần tôi nhận thấy nhiệt độ trong phòng tăng lên trong khi luyện công. Tôi có hai căn nhà. Vào các ngày trong tuần, tôi ở căn nhà rộng khoảng 90 mét vuông, với phòng ngủ rộng khoảng 10 mét vuông. Đồng hồ trong phòng ngủ của tôi có nhiệt kế và ẩm kế. Tôi thức dậy vào khoảng 4 giờ sáng để luyện các bài công pháp.

Trong 30 phút luyện bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư, tôi nhận thấy nhiệt độ trong phòng ngủ tăng dần. Khi trời lạnh, nhiệt độ có thể tăng khoảng 0,5 độ C, còn vào mùa xuân, có thể tăng 0,7 độ C. Có lần, tôi phát chính niệm trong phòng khách rộng trong vòng 15 phút, nhiệt độ đã tăng khoảng 0,2 độ C. Vào cuối tuần, tôi ở một căn nhà khác rộng hơn, khoảng 113 mét vuông. Khi luyện bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư trong phòng khách, tôi nhận thấy rằng nhiệt độ lần nào cũng tăng 0,2 độ C.

Khi luyện công, chúng ta phát ra năng lượng rất mạnh, có thể làm tăng nhiệt độ xung quanh. Tất nhiên, năng lượng này có thể tiêu diệt vi khuẩn và virus có hại xung quanh, từ đó giúp chữa bệnh và cải thiện sức khỏe. Kết quả là chúng ta ít bị nhiễm bệnh dịch hơn, cho dù nếu có mắc bệnh, triệu chứng bệnh cũng có xu hướng nhẹ hơn. Đây là một hiện tượng thú vị mà tôi đã phát hiện ra.

Loại bỏ tâm chấp trước vào lợi ích cá nhân trong công việc và cuộc sống

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2003, tôi đã cố gắng làm mọi việc theo yêu cầu của Sư phụ và nghiêm khắc với bản thân. Tôi làm việc tại thư viện của một trường học. Trong thư viện có rất nhiều sách, cũng như sổ tay và các thiết bị điện tử khác nhau dành cho sinh viên. Việc lấy một chiếc sổ tay trong thư viện để sử dụng không phải là chuyện gì lớn, nhưng tôi biết rằng mình là người tu luyện và phải hành xử theo yêu cầu của người tu luyện. Do đó, ngoài những thiết bị dùng cho công việc, tôi chưa bao giờ lấy sổ tay của thư viện để dùng cho mục đích cá nhân.

Có lần tôi muốn chép tay các sách Đại Pháp, nên tôi đã mua một vài cuốn sổ và mang đến nơi làm việc. Một đồng nghiệp cùng phòng nói: “Chúng ta có rất nhiều sổ tay ở đây, sao chị phải đi mua?” Tôi nói: “Tôi là người tu luyện và sống theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn. Bất thất bất đắc. Tôi không thể lấy những gì không phải của mình.” Sau đó cô ấy nói với các đồng nghiệp khác rằng tôi tự mua tất cả những cuốn sổ tay này và không lợi dụng đồ dùng của thư viện. Đồng nghiệp đó sau này đã nghỉ hưu, chỉ còn lại mình tôi trông thư viện. Tôi vẫn chiểu theo các nguyên tắc của Đại Pháp và không lấy bất kỳ đồ dùng nào của nhà trường.

Trường có rất nhiều tạp chí, báo, sách cũ, v.v., sau một thời gian sẽ cần xử lý và bỏ đi một phần. Khi các đồng nghiệp còn ở đó, chúng tôi thường bán giấy vụn và đưa tiền cho phòng tài vụ của trường. Sau này, khi chỉ còn lại một mình tôi, tôi không tự mình xử lý. Tôi yêu cầu cấp trên cử người đến giám sát tôi bán giấy vụn, toàn bộ số tiền đều được giao nộp. Nếu tôi tự mình xử lý, sẽ không ai biết liệu tôi có giữ lại một phần cho riêng mình hay không. Nhưng tôi sẽ không làm vậy bởi vì tôi là người tu luyện. Người tới giám sát nói với tôi: “Những người bán giấy vụn trước đây không giống như chị (ý là họ đã giữ tiền cho riêng mình).”

Tôi cũng không sử dụng sổ tay của trường cho mục đích cá nhân. Nếu cần sử dụng cho mục đích cá nhân, tôi sẽ tự mua. Tôi cũng giúp bán các loại phế phẩm và chuyển toàn bộ số tiền cho trường. Tôi cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi được tu luyện Đại Pháp.

Có lần, phụ huynh của một học sinh gọi cho tôi và nói rằng cô ấy đang ở dưới lầu. Cô ấy hỏi số tầng và số căn hộ của tôi vì muốn đến thăm tôi. Cô ấy định tặng quà cho tôi, hy vọng tôi sẽ chăm sóc con cô ấy thật tốt. Tất nhiên, tôi không nói cho cô ấy biết phòng của tôi ở đâu. Là một người tu luyện, tôi nghiêm khắc giữ mình theo các nguyên tắc của Pháp và không nhận quà từ phụ huynh học sinh. Tôi nói với cô ấy: “Con của chị rất nỗ lực trong học tập, tôi sẽ tiếp tục quan tâm đến cháu. Chị không cần tặng quà cho tôi. Tôi sẽ không nhận bất kỳ món quà nào từ bất kỳ ai.”

Dì tôi trải nghiệm thần tích, vượt qua căn bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối

Vào mùa thu năm 2019, dì tôi bị ho đến mức không chịu nổi và khó thở, nên đã đến bệnh viện để kiểm tra. Dì được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối. Con gái dì làm việc tại một bệnh viện ở Bắc Kinh, nên cô ấy đã đưa bà đến Bắc Kinh để khám lại, nhưng kết quả vẫn như vậy. Chị gái tôi nói rằng dì bị ung thư phổi giai đoạn cuối, đã di căn vào xương; tuy nhiên, lúc đó dì tôi không cảm thấy đau nhiều, ngoại trừ thấy khó chịu do bị ho.

Một người bị ung thư phổi giai đoạn cuối như dì thường không còn nhiều thời gian. Dù có được chăm sóc y tế tốt đến đâu cũng không có nhiều cơ hội hồi phục. Tuy nhiên, chúng tôi tin rằng Đại Pháp có thể cứu dì. Dì tôi trước đây đã từng đọc sách Đại Pháp. Vì vậy, con gái dì và chị tôi đã thuyết phục dì quay lại tu luyện. Dì đã bắt đầu đọc sách và luyện công trở lại. Tuy nhiên, đủ loại tư tưởng và quan niệm xấu can nhiễu đến dì, khiến dì cảm thấy cơ thể mình không thay đổi nhiều. Dì thường nghi ngờ: “Sư phụ có thực sự quản mình không?” Dì không thể kiên định tín Sư tín Pháp và thường hỏi chúng tôi: “Làm sao biết được Sư phụ đang quản mình?” Chúng tôi nói với dì rằng trong sách Chuyển Pháp Luân có giảng rằng chỉ cần trong tâm chúng ta muốn tu luyện, Sư phụ sẽ quản chúng ta. Nhưng dì vẫn không thể thực sự tin tưởng.

Tuy nhiên, dì tôi đã nỗ lực vượt qua, bà tự nhủ: “Tại sao mình không thể tin? Làm thế nào mình có được niềm tin?” Dì liền kiên trì đọc sách Chuyển Pháp Luân hai tiếng mỗi tối và đọc các bài giảng khác của Sư phụ cùng các bài chia sẻ kinh nghiệm của học viên vào ban ngày. Nhờ có nỗ lực tín Sư tín Pháp, nên dì đã được Sư phụ chăm sóc. Mặc dù dì ăn không ngon miệng và vẫn bị đau lưng, nhưng sáu năm sau dì vẫn còn sống và khỏe mạnh. Đây là một thần tích, và cả gia đình đã được chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Tôi rất biết ơn cơ hội được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hy vọng nhiều người hơn nữa có thể biết đến Pháp Luân Đại Pháp, tu luyện Pháp môn này và trở về ngôi nhà chân chính nơi thiên thượng.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/21/489874.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/10/226169.html

Đăng ngày 21-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.