Bài viết của Lý Dung Hòa, học viên Hàn Quốc

[MINH HUỆ 19-06-2012] Tôi đủ may mắn để đắc được Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 2003. Tôi rất yếu ớt và dễ bị bệnh từ khi còn nhỏ. Khi học lớp ba hay lớp bốn, tôi bị một căn bệnh về da, và các triệu chứng đã kéo dài hơn 20 năm. Tôi đã dùng nhiều loại thuốc, và gây ra nhiều vấn đề nghiêm trọng đối với dạ dày và ruột của tôi. Cơn đau rất khó miêu tả. Tôi mất hy vọng vào cuộc sống và trở nên trầm cảm.

Đôi khi căn bệnh về da dần dần biến mất, tôi bắt đầu bị các vấn đề về đường ruột, mất ngủ và đau đầu nghiêm trọng. Toàn thân tôi rất yếu và không thể ăn được. Một bác sỹ Trung Y từng nói rằng cơ thể tôi giống như một ông lão 80 tuổi, nhưng khi đó tôi chỉ mới 30 tuổi.

Tôi có một khối u ở thận và phải phẫu thuật để cắt bỏ nó. Tôi cũng bị một căn bệnh rất lạ là mỗi khi khí hậu ẩm ướt và có gió ở nhiệt độ thấp, hoặc khi cơ thể tôi chạm vào nước lạnh thì tôi sẽ cảm thấy một cơn đau thấu xương. Nếu bạn chưa từng trải qua cơn đau loại này, bạn không thể tưởng tượng được nó như thế nào. Tôi đã đến bệnh viện nhưng các bác sỹ không thể xác nhận triệu chứng, và tôi thường xuyên nghĩ đến tự vẫn để kết thúc sự đau khổ của mình.

Một ngày vào tháng 5 năm 2003, khi tôi được 42 tuổi, tôi đến một công viên gần nhà với gia đình của mình. Đột nhiên tôi nhìn thấy một cuốn sách mỏng với dòng chữ “Con đường khỏe mạnh” trên một chiếc ghế đá công viên. Tôi mở sách ra và bắt đầu đọc. Đó là những trải nghiệm do các học viên Pháp Luân Công trên toàn thế giới chia sẻ, gồm cả thông tin về tu luyện, cũng như những câu chuyện về các học viên được chữa lành những căn bệnh mà cả y học không thể chữa được. Tôi từng thường xuyên tìm kiếm những thông điệp hy vọng để nâng cao cuộc sống của mình. Nhưng bởi vì tôi đã thử nhiều cách chữa trị mà không có kết quả, nên tôi không dễ dàng tin vào bất kỳ điều gì.

Với suy nghĩ là hãy thử qua, tôi đã gọi cho một phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp khoảng một tuần sau đó và tìm thấy một nơi tập gần đó. Sau khi tập khoảng hai tuần, tất cả mọi căn bệnh dày vò tôi trong nhiều năm đã biến mất. Tôi bị mất ngủ nghiêm trọng và chỉ có thể ngủ hai hay ba tiếng mỗi đêm. Sau khi thức dậy hai mắt tôi sẽ cảm thấy đau, đầu óc không minh mẫn và toàn thân cảm thấy kiệt quệ. Nhưng bây giờ tôi có thể ngủ ngon, thật không thể tưởng tượng. Từ khi tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bỏ đi thẻ bảo hiểm y tế. Chín năm đã trôi qua, và tôi chưa từng dùng bất kỳ loại thuốc nào hoặc chưa bao giờ đến bệnh viện.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“Tình huống mà chúng tôi nhìn thấy là như thế này: con người vì sao có bệnh? Nguyên nhân căn bản làm cho người ta có bệnh hoặc bất hạnh [chính] là nghiệp lực, trường nghiệp lực vật chất màu đen.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi thật sự minh bạch lý do tại sao tôi trải qua nhiều đau đớn như vậy. Mọi bệnh tật và các khổ nạn mà tôi chịu đựng đều là nghiệp lực, là trả lại các món nợ đã tích lũy từ những kiếp trước. Sư phụ giảng: “vật chất và tinh thần chúng là nhất tính” (Chuyển Pháp Luân), và khi tôi có mọi ham muốn của con người thì tâm tôi không thể tĩnh lặng. Tâm lo lắng khiến các bệnh của tôi trở nên tồi tệ hơn. Chấp trước của tôi là tật đố, tranh đấu, ích kỷ và nghi tâm cũng ảnh hưởng đến những người xung quanh tôi. Tôi cảm thấy rất đau đớn khi nghĩ về những thứ này. Sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi quyết định sống một cuộc sống ngay thẳng và làm những gì Sư phụ dạy: nghĩ đến người khác trước, vô vị kỷ, đồng hóa theo “Chân-Thiện-Nhẫn”, loại bỏ nghiệp lực và đi trên con đường của mình.

Trước khi bắt đầu tập luyện, cuộc sống của tôi giống như Sư phụ giảng: “’người thường vĩnh viễn bò lết trong cái khung do hiểu biết ngu muội của mình dựng nên” (Chuyển Pháp Luân). Bây giờ tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi luôn đồng hóa với Pháp vì tôi biết rằng Pháp của Sư phụ là chân lý của vũ trụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/19/韩国学员-我得到了最珍贵的法轮大法-257974.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/14/134425.html

Đăng ngày 21–7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share