Bài viết của một học viên ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-06-2012] Ở độ tuổi 20, chồng tôi hay đau nhức phần thắt lưng và hai chân, lại bị bệnh phong thấp hành hạ. Anh đã đi khám ở nhiều bệnh viện và gặp rất nhiều chuyên gia. Bản thân anh cũng là một bác sĩ nhưng không gì có thể giúp anh khỏi bệnh.

Sau khi tôi đọc sách về Nội Khoa học, tôi biết được hậu quả của những bệnh dạng này. Hậu quả nghiêm trọng nhất là bệnh nhân bị liệt, còn không thì khớp bị biến dạng. Căn bệnh đó là không thể chữa được. Thuốc men chỉ có thể làm dịu cơn đau hoặc trì hoãn lại tiến trình phát triển của bệnh. Mặc dù không nguy hiểm đến mức chết người nhưng bệnh nhân phải chịu đựng đến hết cuộc đời của họ. Điều này nghĩa là chồng tôi sẽ chịu đau đớn đến hết đời, và tôi sẽ chịu cùng với anh. Vào thời điểm đó, tôi đang mong có con nhưng chồng tôi không thể chăm sóc cho tôi được. Thậm chí anh còn phải bám vào vai tôi khi đi lại. Mỗi sáng thức dậy, anh đều đau đớn quằn quại.

Do sức khỏe yếu kém, anh không thể tiếp tục làm việc tại bệnh viện quân y và được chuyển sang một bệnh viện địa phương vào độ tuổi 30. Đến những năm 40 tuổi, anh được đề bạt lên làm viện trưởng của một bệnh viện cấp tỉnh. Dù sức khỏe kém, anh vẫn rất tham công tiếc việc. Không may là, do vị trí, cùng với trào lưu văn hóa công sở, anh bắt đầu uống ngày càng nhiều rượu hơn. Anh thường xuyên uống rượu đến nỗi phải đi cấp cứu. Anh cũng nghiện thuốc lá và hút từ hai đến ba bao một ngày. Các ngón tay anh trở nên vàng ệch và hai hàm răng dần dần đen kịt. Nếu bạn không quen biết anh, khi nhìn thấy anh, bạn có thể nghĩ anh là người nghiện ma túy.

Khi cấp trên của anh vi phạm pháp luật vào tháng 08 năm 1995, chồng tôi đã đột ngột bị đuổi việc và bị điều tra. Sự nghiệp của anh rơi thẳng xuống đáy. Anh đã không nói với chúng tôi về những gì đã xảy ra mà chỉ liên tục hút thuốc và xem TV. Anh không muốn tôi và con gái quấy rầy, và nói với tôi rằng anh chuẩn bị ly dị, và thậm chí còn nghĩ đến việc tự tử.

Vào một ngày tháng 08 năm 1996 chúng tôi rời thành phố về quê. Một người bạn thân của chúng tôi đã giới thiệu Pháp Luân Công cho chúng tôi. Tôi tình cờ đưa sách Chuyển Pháp Luân cho chồng tôi và sau đó đi ra công viên với người bạn để học các bài công pháp. Sau đó tôi tự quay lên thành phố trong khi chồng tôi vẫn ở lại. Ba ngày sau đó, khi ở văn phòng tôi nhận được ba cuộc điện thoại từ dưới quê lên. Một là tin tốt từ người bạn:“Lưng của chồng cậu đã thẳng rồi đó. Anh ấy có thể lên hết cầu thang mà không phải nghỉ và còn tự đi chợ được nữa.” Chồng tôi thường phải nghỉ từ hai đến ba lần khi lên cầu thang vào chợ. Cuộc điện thoại khác từ chị chồng: “Chồng em đã tươi tỉnh lại, và sẵn lòng nói chuyện với mọi người rồi.” Ngay lập tức, tôi bật khóc. Tôi không thể không reo lên: “Cảm tạ Sư phụ Lý đã cho chồng con cuộc sống thứ hai! Cảm tạ Sư phụ Lý đã cứu gia đình con.

Khi chồng tôi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, anh thường quên uống thuốc. Tuy nhiên phần thắt lưng không còn đau nữa và lưng anh dần dần thẳng như bình thường. Anh cũng bỏ thuốc lá và rượu. Quan trọng hơn hết là anh tìm thấy câu trả lời cho tất cả những băn khoăn trong đời: “Tại sao con người phải chịu khổ? Tại sao con người được sinh ra? Ý nghĩa thật sự của cuộc sống là gì?” Cả gia đình chúng tôi sau đó bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Con gái tôi không còn phải đối mặt với những cơn động kinh nữa, và hết thảy các bệnh tật của tôi cũng biến mất. Tôi cũng trông trẻ hơn nhiều.

Chứng kiến tận mắt sự thay đổi về thể chất và tinh thần của chồng tôi, các bạn bè và người thân đều thán phục hiệu quả kỳ diệu của Pháp Luân Công và từ đó trở đi không bao giờ nói xấu về học viên mặc dù họ bị đầu độc bởi những lời tuyên truyền phỉ báng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ vẫn còn e sợ ĐCSTQ nên đã khuyên chúng tôi đừng chống lại. Khi chúng tôi bị ép phải rời khỏi nhà để tránh bức hại và đến ở với anh ruột tôi, công an đã đe dọa trừng phạt anh chị tôi nếu họ giúp đỡ chúng tôi. Anh tôi, không phải là một học viên, đã nói với công an: “Tôi chỉ biết rằng em rể tôi đã lành bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không biết hiện giờ họ ở đâu.” Sau đó anh nói với chúng tôi “Hãy ở lại đây, nếu họ bắt giữ em, anh sẽ đến nhà tù cùng em.

Trong thời gian vô gia cư, hai vợ chồng tôi đã ở nhờ rất nhiều nơi. Các bạn bè của chúng tôi, và cả bạn bè của họ đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Đầu tiên tôi nói với họ rằng chúng tôi bị buộc rời khỏi nhà bởi vì chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công, và bây giờ công an muốn bắt chúng tôi. Không ai trong số những người bạn từ chối việc cho chúng tôi ở lại, có người còn nói:“Tu luyện Pháp Luân Công là không có hề sai, bạn không sát nhân phóng hỏa, chúng tôi không phải sợ bạn. ĐCSTQ luôn gây rắc rối.” Những người cho chúng tôi trọ lại cũng cung cấp cho chúng tôi phòng ở và đồ ăn, hơn nữa họ còn cố dúi tiền cho chúng tôi khi chúng tôi rời đi. Khi chúng tôi không nhận tiền, một số bạn bè nói rằng chúng tôi nên nhận lấy để in các tài liệu về Pháp Luân Công. Một số bạn bè làm trong ngành luật thậm chí còn nói cho chúng tôi biết kế hoạch của công an và Phòng 610 khi nào và bằng cách nào để bắt chúng tôi, do vậy chúng tôi có thể tránh được rất nhiều. Khi chúng tôi thấy các bạn bè tận tình giúp đỡ, chúng tôi mừng thầm cho họ, những người đã tự mình chọn lấy một tương lai tốt đẹp cho chính bản thân mình. Những điều như thế tạo cho chúng tôi niềm tin vững chắc vào Đại Pháp.

Trong khoảng thời gian bắt đầu cuộc bức hại ngày 20 tháng 07 năm 1999, mẹ chồng tôi tình cờ đến thăm chúng tôi. Lúc đó bà đã ở độ tuổi 70, bà đã xem trên TV những lời vu khống về Pháp Luân Công và đồng thời cũng đã thấy cuộc sống hòa thuận, vui vẻ trong gia đình tôi, đặc biệt là tính tình của chồng tôi đã thay đổi. Bà nói với chúng tôi:“Bây giờ các con chỉ có ít tiền, nhưng ngôi nhà của con thực sự là một tổ ấm. Em trai của con có nhiều tiền nhưng nhà của em trai con chỉ như một khách sạn.” Đã hơn mười năm kể từ khi chúng tôi bị ép buộc rời khỏi nhà để tránh cuộc bức hại. Chúng tôi đã bị bắt vào trại lao động và bị tống vào tù nhưng mẹ chồng tôi không bao giờ phàn nàn bất cứ lời nào về Pháp Luân Công. Mặc dù bà không phải là học viên nhưng bà cũng nhận được lợi ích từ việc tu luyện, các bệnh tật của bà đã biến mất và chúng tôi không phải lo lắng nhiều về sức khỏe của bà nữa. Hiện giờ bà đã 84 tuổi và rất khỏe mạnh.

Từ khi cả ba người trong gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi không phải đi bệnh viện trong 16 năm dài và cũng không phải chi một đồng nào cho thuốc thang.

Theo Thông tri kêu gọi viết bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/9/【征稿选登】大法救了我丈夫-亲朋叹服-257737.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/25/134123.html

Đăng ngày 1-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share