Bài viết của học viên Tiểu Ny ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01 – 06 – 2012] Tôi bị khuyết tật bẩm sinh, nên đã mang lại rất nhiều buồn phiền cho gia đình. Chẳng những bị khuyết tật, tôi còn bị viêm tủy và mắc một số bệnh khác. Trong suốt 26 năm, tôi như sống dở chết dở, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong. May mắn thay, tôi gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã cho tôi một cuộc sống mới.

Bác sĩ nói: “Đưa cô bé về và cho ăn ngon nhé!”

Khi tôi sinh ra, y tá phát hiện sau hông của tôi, phía trên có một cái bướu nhỏ, hai bàn chân của tôi bị dị dạng, và mắt cá chân của tôi rất mềm. Sau khi kiểm tra cẩn thận thì phát hiện gót chân trái dị dạng của tôi có bảy lỗ nhỏ, và hông phải của tôi cũng có một lỗ nhỏ. Gia đình của chúng tôi không giàu có, và cha mẹ tôi rất lo lắng. Cha tôi đưa tôi đến bác sĩ khi tôi bảy ngày tuổi. Bác sĩ nói cha tôi chờ đến khi tôi một tuổi rồi đi khám lại. Khi tôi một tuổi, bác sĩ cho biết tôi đã quá lớn để phẫu thuật. Sau đó, cha mẹ tôi đưa tôi đến gặp tất cả các bác sĩ trong thị trấn. Vị nào chữa trị cũng không thành công, và đều nói một câu, “Đưa cô bé về và cho ăn ngon nhé”, có nghĩa là tôi sẽ không qua khỏi.

Bác sĩ nói tôi bị viêm tủy nghiêm trọng. Người bác sĩ đầu tiên nói rằng tôi sẽ không sống qua một năm tuổi. Các bác sĩ khác nói rằng tôi sẽ không sống đủ lâu để lớn lên. Khi lên sáu tuổi, tôi đã có thể miễn cưỡng đứng lên và cố gắng đi bộ, nhưng bàn chân tôi không có cảm giác và tôi đã đã phải dùng cổ chân để kéo lê hai bàn chân đi. Sau đó, khi tôi bị bệnh nặng, xương gót chân trái của tôi đã bị hở ra và vỡ ra. Có một thứ chất lỏng màu đen và hôi chảy ra từ bàn chân của tôi và nhỏ xuống sàn nhà. Một con ruồi vô tình bị dính vào và bị mắc ở đó. Lỗ nhỏ trên hông của tôi cũng tiết ra một chất lỏng màu đen và dính. Thường thì xương nhô ra từ chỗ hở. Tôi không cảm giác được gì khi tôi đi tiểu hay đại tiện. Cái bướu trên lưng của tôi đã lớn hơn khi tôi lớn lên. Cha mẹ tôi cho tôi ăn tất cả các loại thực phẩm bổ dưỡng, nhưng tôi vẫn gầy. Đáng ngạc nhiên là tôi rất thông minh, và có thể học bất cứ điều gì mà không cần nỗ lực nhiều. Tôi rất giỏi nói chuyện với mọi người và tất cả người thân và hàng xóm đều thích tôi. Nhưng lúc nào tôi cũng bị bệnh và yếu. Đôi khi tất cả thời gian của tôi chỉ dành để ngủ và ăn. Tôi cảm thấy mệt mỏi thậm chí khi ngồi trên giường, và tôi đã sống một cuộc sống vô vọng. Khi chị dâu phàn nàn về tôi, tôi đã mất dũng khí để tiếp tục sống. Tôi nằm trên giường lặng lẽ và tê liệt, sẵn sàng để chết.

Khi tôi đang nằm chờ chết trên giường, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói đánh thức tôi dậy trong lúc đang mơ màng. Đó là một giọng nói dịu dàng. Tôi nhớ rằng hồi nhỏ tôi đã có cảm giác mình là một vị thần ở trên trời và bị lạc đến thế giới này. Tôi cố gắng ngồi dậy và quyết định rằng sẽ không chờ chết. Tôi muốn thay đổi số phận của tôi, và mong mỏi một phép màu.

Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi

Tôi có người họ hàng tu luyện Pháp Luân Công, và một ngày tháng 04 năm 1996 khi tôi 26 tuổi, một người họ hàng nói:“Tại sao chúng ta không để cho Tiểu Ny học Pháp Luân Đại Pháp. Có thể điều kỳ diệu sẽ xảy ra.” Ông ấy cho tôi một cuốn sách và bảo tôi đọc. Tôi chưa bao giờ đi học và không biết chữ, nhưng tôi đã nhờ mọi người đọc nó cho tôi bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Tôi đã cố gắng để ghi nhớ nội dung khi người thân đọc cho tôi nghe. Khi tôi ở một mình, tôi cố gắng tự đọc, và nghĩ rằng sẽ kiểm tra với mọi người sau đó để xem liệu tôi đọc nó chính xác không. Kết quả tôi đọc rất chính xác. Các thành viên trong gia đình tôi đều cảm thấy khó tin. Tinh thần của tôi cũng phấn chấn lên rất nhiều.

Chẳng bao lâu có người đến khu vực của chúng tôi dạy cho mọi người các bài công pháp của Pháp Luân Công. Tôi mặc một chiếc áo khoác để che phần thân dưới. Tôi ngồi trên một chiếc ghế được thiết kế đặc biệt, có một cái lỗ ở giữa. Một cái thùng được đặt dưới cái lỗ để tôi đi vệ sinh. Ghế được đặt cách xa những người còn lại và nó được che bằng vải để tôi có thể đi tiểu hoặc đi vệ sinh bất cứ khi nào tôi cần. Trong khoảng hai tháng, tôi đã có thể kiểm soát mỗi khi đi tiểu tiện.

Tôi đã phải dùng thuốc quanh năm mà sức khỏe không hề cải thiện. Gánh nặng tài chính lên gia đình tôi là rất lớn. Sau khi học Đại Pháp, sức khỏe của tôi được cải thiện mà không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào. Đại Pháp đã cho tôi sự tự tin để tiếp tục sống. Tôi đã có thể giúp làm việc nhà. Tôi giúp mẹ nấu ăn và giặt quần áo, tôi giúp chị dâu trông con và làm việc nhà, và tôi đã trở thành một thành viên có ích trong gia đình. Đã mười sáu năm trôi qua kể từ khi tôi học Đại Pháp, và tôi đã không đụng đến một viên thuốc nào. Tôi đã trải qua nghiệp bệnh hai lần. Với lòng tín Sư tín Pháp, tôi đã vượt qua thử thách thành công.

Tôi đã học được rằng lý do một người bị bệnh là do nghiệp lực. Đối với một người không phải học viên, dùng thuốc là để đẩy nghiệp trở lại vào cơ thể, nhưng nó có thể xuất hiện trở lại sau này. Người tu luyện Đại Pháp sẽ được Sư phụ quản. Sư phụ sẽ chịu thay một phần nghiệp bệnh cho đệ tử, phần còn lại thì người đệ tử phải tự chịu, không muốn chịu cũng không được. Vì vậy, người tu luyện gặp phải triệu chứng của bệnh chính là để tiêu nghiệp.

Lần chịu nghiệp đầu tiên của tôi xảy ra vào mùa thu năm 1996. Tôi bị nhức đầu, sốt cao, bị hôn mê, và phải nằm trên giường. Tôi không thể ăn bất cứ thứ gì trong suốt một tuần, và chỉ có thể uống nước lạnh. Tôi đổ mồ hôi nhiều và liên tục đi tiểu. Một đêm, tôi đã đi ít nhất là 40 kg (88 pounds) nước tiểu. Lỗ nhỏ ở bàn chân của tôi cứ tiết ra chất lỏng màu đen và thịt thối. Chân đau buốt thấu xương nếu chạm vào. Tôi nói với cha mẹ của tôi đừng làm gì cả, bởi vì tôi giao phó bản thân mình cho Sư Phụ. Thậm chí nếu tôi chết, tôi sẽ không hối tiếc. Đó là nghiệp của tôi từ các kiếp trước mà tôi cần phải chịu đựng.

Nhìn thấy sự cải thiện sức khỏe của tôi, mọi người trong gia đình tôi cũng tin vào Đại Pháp. Họ ủng hộ tôi và chịu đựng cùng với tôi. Một tuần sau, tôi cảm thấy tươi tỉnh lại, và thấy khỏe hơn. Thịt thối vẫn tiếp tục tiết ra từ lỗ ở bàn chân của tôi trong khi tôi luyện các bài công pháp. Tình trạng này dừng lại sau hai năm và cái lỗ tự bịt lại. Điều tương tự cũng xảy ra với cái lỗ trên hông sau khoảng hai năm.

Phần thứ hai của nghiệp bệnh đã xảy ra không lâu trước đây. Tôi bị hồi hộp, chóng mặt và mệt mỏi, bị ho và buồn nôn. Sau đó tôi nôn ra chất nhầy đặc và thịt thối. Nó kéo dài 2 đến 3 ngày. Tôi kiên trì luyện công và nghe các bài giảng của Sư Phụ. Một lần khi tôi đang mơ màng, tôi nghe những tiếng động như sấm trong đầu tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một điều tốt, và đã không bị ảnh hưởng. Một lần khi ngồi thiền, tôi cảm thấy rõ ràng một bàn tay lớn nắm lấy hai mảnh bướu màu đen, một có hình trái tim và một cái khác có hình dạ dày từ ngực trái của tôi và bụng trên, và sau đó nó bị ném vào thùng rác. Tôi cảm thấy hai vị trí tương ứng trên người tôi như đang được kéo ra. Một lần khác tôi cảm thấy dạ dày dưới của tôi ngột ngạt, và sau đó một xô đầy dịch bẩn được thải ra từ phần dưới cơ thể của tôi trong một không gian khác. Nó kéo dài trong 4 đến 5 ngày. Sau quá trình chịu nghiệp bệnh này, tôi trở nên tỉnh táo và ăn ngon miệng hơn rất nhiều.

Cái bướu trên lưng lớn lên cùng với tôi. Giống như một người phụ nữ đang mang thai một em bé, nhưng nó được mang ở phía sau. Một lần khi đang thiền định, tôi cảm thấy đầu của tôi ngột ngạt, và sau đó cơ thể của tôi bên dưới thắt lưng cũng cảm thấy ngột ngạt. Một vật nặng đã được ép xuống từ đầu của tôi. Sau đó, cảm thấy giống như một thứ hình người, màu đen đã được tách ra khỏi tôi. Từ đó, tôi không còn cảm giác có một cơ thể lạnh lẽo gắn ngay bên cạnh tôi nữa, gánh nặng trên lưng của tôi đã được gỡ bỏ và tôi đã có thể đứng thẳng.

Cuộc sống của tôi đã được tái sinh hoàn toàn. Mỗi người đều nợ sư phụ của họ rất nhiều và cần phải trả ơn. Đối với tôi, những gì tôi nợ Sư Phụ là quá khó để có thể trả hết. Tôi đã quỳ xuống trước mặt hình ảnh của Sư Phụ với đôi mắt đẫm lệ và đã khóc to nhiều lần, vì Sư Phụ đã cho tôi một cuộc sống mới. Ngài đã khai mở trí huệ và loại bỏ nghiệp cho tôi. Ngài đã chịu khổ và trả nợ cho tôi, và cho tôi biết mục đích làm người. Cha mẹ đã cho tôi cơ thể này, nhưng Sư Phụ đã cho tôi cuộc sống. Làm thế nào tôi có thể trả được nợ này? Khi Đại Pháp bị bức hại và Sư Phụ bị công kích bởi vu khống, trái tim tôi như tan vỡ. Tôi muốn tìm công lý cho Sư Phụ và Đại Pháp. Tôi muốn kể câu chuyện của tôi để mọi người trên khắp thế giới biết Đại Pháp tốt đẹp như thế nào. Sư Phụ là từ bi nhất và tới đây để cứu người. Mọi ngươ không bao giờ nên tin những gì Đảng Cộng sản Trung Quốc nói, vì đó đều là dối trá.

Tôi nói với rất nhiều bạn bè về sự kỳ diệu của Đại Pháp bất cứ khi nào tôi gặp họ. Tôi nói với mọi người rằng Sư phụ đã bị vu khống. Tôi kể lại những gì bản thân mình đã trải qua để chứng thực Pháp và cho mọi người biết sự thật. Tôi thành lập một nhóm học Pháp ở nhà và học Đại Pháp với một vài học viên lớn tuổi. Tôi sống một cuộc sống đơn giản để tiết kiệm tiền để sử dụng cho trung tâm thông tin để giúp cứu độ chúng sinh.

Tôi đã dựa vào niềm tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp trong những thời điểm khó khăn nhất. Tất cả người thân và bạn bè của tôi tin vào Đại Pháp sau khi nhìn thấy những thay đổi của tôi. Dù tình hình có khó khăn đến đâu, mọi người trong gia đình tôi không bao giờ can thiệp vào việc tu luyện của tôi. Dù cuộc hành trình của tôi trong tương lai có dài đến đâu, tôi sẽ theo Sư Phụ cho đến khi tôi tới đích.

Tôi đã học viết và sử dụng từ điển. Tôi có thể đọc sách Đại Pháp, nhưng tôi không thể viết bài. Một đồng tu đã giúp tôi viết bài chia sẻ này theo lời kể lại của tôi.

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/1/【征稿选登】大法给了我活下去的勇气-257743.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/11/133911.html

Đăng ngày: 26– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share