Bài của Thụy Tường, một học viên Pháp Luân Công ở Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-05-2012] Dịp kỉ niệm 20 năm ngày Sư Phụ truyền pháp sắp đến, tôi đang tràn ngập trong những kỷ niệm tươi đẹp của ngày nào. Tôi đã may mắn có cơ hội được tiếp cận cự ly gần với Sư Phụ nhiều lần và nghe Sư Phụ trực tiếp giảng Pháp. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ, tôi đã tu luyện Pháp Luân Công trong 20 năm phi thường. Pháp Luân Công của Sư phụ đã phục hồi sức khỏe của tôi và tịnh hóa tâm tôi, vốn đã từng bị đầu độc bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của tôi với các bạn đồng tu.

Sư Phụ chữa bệnh cho tôi trước khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công

Vào buổi sáng của ngày 17 tháng 09 năm 1992, tôi thấy một đồng nghiệp đang thực hành một loại khí công trong khu rừng gần hội trường của Đại học Cát Lâm. Cô ấy nói với tôi rằng một vị thầy khí công đang trị các bệnh tật cho các giảng viên và nhân viên của trường .Tôi nhanh chóng tìm thấy khoảng ba mươi người đang xếp hàng chờ đợi. Tôi cũng xếp vào hàng đó và chẳng bao lâu sau tôi nhìn thấy Sư phụ. Ngài trông như mới ngoài 20 tuổi. Sư Phụ cao lớn, khôi ngô anh tuấn , và niềm nở, nhưng không thiếu vẻ tôn nghiêm. Có một trường năng lượng mạnh mẽ thu hút tôi.

Khi đến lượt tôi, Sư phụ nói, “Hãy nói cho tôi chỉ một bệnh mà anh muốn được chữa khỏi.” Tôi ngay lập tức tự hỏi liệu có phải vị này nói vậy bởi vì những người trước tôi tham lam và yêu cầu được chữa khỏi nhiều bệnh quá? Sau đó tôi phát hiện ra rằng Sư phụ đã hứa chỉ chữa trị một bệnh cho mỗi người. Tôi chỉ vào đầu vì tôi bị đau đầu. Ngay lập tức tôi cảm thấy như một mảnh đầu của tôi đã được lôi ra. Sư Phụ vỗ nhẹ vào vai và nói,“Xong!” Tôi lắc lắc đầu của mình để kiểm chứng. Cơn đau đã thực sự mất đi. Tôi hỏi một giáo sư họ Vương về Sư Phụ và biết tên Sư phụ và rằng môn khí công là Pháp Luân Công. Tôi đã không bao giờ quên cuộc gặp gỡ tình cờ này. Đó là một cơ hội quý giá cho tôi. Tôi chắc phải có một mối quan hệ tiền duyên lớn với Sư phụ và Pháp Luân Công! Vì vậy, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Công và từ bỏ tất cả các môn khí công khác.

Chụp hình cùng Sư phụ

Vào buổi sáng của ngày 25 tháng 06 năm 1993, sau khi nhóm luyện công của chúng tôi kết thúc tại tòa nhà công nghệ của Đại học Cát Lâm, nhiều người trong chúng tôi vội vàng để trở về nhà ăn sáng và đi làm. Sau khi một đồng tu và tôi cất một biểu ngữ Pháp Luân Công và tài liệu giới thiệu, một phụ đạo viên tình nguyện đã đề nghị chúng tôi ở lại và chụp ảnh với Sư phụ. Tôi ngạc nhiên một cách thú vị! Tôi không hề biết rằng Sư phụ đã đến Cát Lâm. Những học viên chưa về đã xếp thành một hàng trong một hành lang của tòa nhà. Tôi đứng ở cuối hàng và thấy Sư Phụ thật cao lớn, với hai bàn tay xếp lại trước bụng. Với một vẻ trầm lặng trên khuôn mặt, Sư Phụ đứng chụp ảnh với chúng tôi. Sau đó, chúng tôi bắt tay và vấn an Sư Phụ. Tôi cảm thấy rất phấn khích, không thể tả thành lời. Tôi cũng muốn bắt tay với Sư phụ, nhưng lại sợ làm mất thời gian của Ngài. Tôi đứng sang một bên, nhìn các bạn đồng tu trong khi họ đang tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này.

Sau đó, tôi biết được từ các phụ đạo viên tình nguyện rằng Sư phụ đã đến điểm luyện công khá lâu trước đó, nhưng đã yêu cầu không làm phiền nhóm luyện công của chúng tôi. Ngài lặng lẽ sửa các động tác tập của từng học viên, nhưng hầu hết các học viên hoàn toàn không biết. Sư phụ đã đích thân lựa chọn điểm luyện công này và thanh lý nó cho chúng tôi. Những học viên với thiên mục khai mở có thể thấy rằng có một Pháp Luân khổng lồ che chở cho các điểm luyện công, và Pháp thân của Sư Phụ đã bảo vệ chúng tôi từ trên cao. Các điểm luyện công được bao quanh với ánh sáng màu đỏ. Nó không phải là một điểm luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Trong bảy năm tiếp theo, năm điểm luyện công đã được thiết lập bởi các học viên từ điểm luyện công này.

Sư Phụ tham gia buổi thảo luận tại Đại học Cát Lâm

Sau khi luyện công nhóm buổi sáng ngày 28 tháng 04 năm 1994, hai bạn đồng tu mời tôi tham gia một buổi thảo luận được tổ chức bởi hội Nghiên cứu Khoa học Nhân thể tại Đại học Cát Lâm vào 8h30 sáng, Sư phụ cũng được mời tham gia thảo luận. Vào lúc 8h30, các lãnh đạo của nhóm nghiên cứu, các phụ đạo viên Pháp Luân Công tại Đại học Cát Lâm bước vào phòng với Sư Phụ. Khoảng 20 khán giả đứng dậy và chào đón họ với tiếng vỗ tay. Các nhà nghiên cứu và các học giả nêu ra một số câu hỏi học thuật, nhưng tôi không hiểu về những gì họ đang nói.

Tôi thấy Sư Phụ chú ý đến từng người phát biểu. Đôi khi Ngài gật đầu, và đôi khi chỉ lắng nghe. Ngài đã trả lời tất cả các câu hỏi một cách chân thành và khiêm tốn. Sư phụ đã nói chuyện với họ một cách bình đẳng, không bao giờ ngắt lời bất cứ ai, và không bao giờ áp đặt ý kiến của mình cho bất cứ ai. Sư Phụ cực kỳ lịch thiệp. Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn còn nhớ hình ảnh của Sư phụ, tuấn tú, tôn nghiêm. Sư Phụ là hình mẫu cho tất cả mọi người.

Lắng nghe các bài giảng của Sư Phụ

Sau khi tôi vừa trở về từ một chuyến công tác một ngày, một đồng tu nói với tôi rằng Sư phụ đang giảng Pháp tại khán phòng Ủy ban tỉnh Cát Lâm. Đây là lần thứ tư Sư phụ giảng Pháp tại Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm. Tôi năn nỉ một đồng tu, Anh Tử, kiếm cho tôi một vé. Vì vậy, tôi tham gia lớp học ngay trong ngày hôm đó. Vì tham gia lớp học từ giữa chừng, tôi không có được một sự hiểu biết sâu sắc về Phật Pháp. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng Sư Phụ thật thân thiết, ân cần. Sư Phụ mang theo một năng lượng mạnh mẽ cuốn hút tôi, và vì Ngài đã sử dụng ngôn ngữ đơn giản nên tôi dễ hiểu bài giảng hơn. Tôi nghe rất chăm chú, và tôi đã nghe được nhiều điều về tu luyện mà tôi chưa bao giờ nghe nói trước kia, chấp trước, tâm tính, nhìn vào trong, ngộ tính, tôi không thể hấp thụ tất cả ngay lập tức, và tôi đã không thể tham dự ngày cuối cùng bởi vì tôi có một chuyến công tác khác.

Mặc dù tôi không có một sự hiểu biết sâu sắc về các hàm nghĩa, trong suốt chuyến đi công tác, tôi thấy những gì Sư phụ nói trong lớp thật là đúng. Trong quá khứ, tôi đã không thể ngồi yên hơn mười phút, sợ rằng vai của tôi trở nên đau và tê vì gai đốt sống cổ của tôi dày lên và đè lên dây thần kinh. Lần này, tôi không bị đau vai trong chuyến đi xe lửa. Thay vào đó, tôi cảm thấy rất mạnh mẽ. Trước đây tôi cũng từng hút thuốc lá, một bao mỗi ngày, nhưng tôi thấy mình không thể hút thuốc được nữa. Tôi ho dữ dội khi tôi thử hút. Vì vậy, tôi bỏ hút sau 30 năm nghiện thuốc lá.

Tôi cũng bỏ rượu. Khi tôi họp lớp với các bạn học cũ ở Thiên Tân, tôi cảm thấy miệng của tôi bị đốt cháy khi tôi uống. Khi tôi cố gắng uống, tôi đã nôn ra. Tôi không có cách nào khác là uống nước ngọt. Họ hỏi tôi, “Anh đã từng uống rất nhiều cơ mà. Chuyện gì xảy ra với anh hôm nay vậy.” Tôi nói với họ rằng tôi đã tham dự tám ngày giảng Pháp của Pháp Luân Công, và rằng Sư phụ đã khuyên chúng tôi bỏ hút thuốc và uống rượu nếu chúng tôi quyết định tu luyện. Tôi đã từng cố gắng để bỏ thuốc lá và uống rượu trước đây, nhưng tôi không thành công. Tôi ngạc nhiên là tôi có thể dễ dàng bỏ hút thuốc và uống rượu khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Các bạn cùng lớp của tôi đã có khá ấn tượng là tốt.

Tôi không có một sự lý giải sâu sắc đối với các bài giảng của Sư phụ, nhưng các phép lạ mà tôi trải nghiệm làm dấy lên trong tôi một sự quan tâm mạnh mẽ đối với Pháp Luân Công. Tôi đã nhanh chóng tham dự các lớp học Pháp Luân Công của Sư phụ hai lần. Tôi chăm chú lắng nghe các bài giảng của Sư Phụ, vỗn dĩ rất sâu sắc. Tôi đạt được sự nhận thức khác nhau ở mỗi tầng thứ tu luyện. Tôi đặc biệt xúc động việc trở thành một người tốt hơn. Tôi nhớ lại những ngày trong thập niên 60 khi ĐCSTQ đã nhồi nhét những tư tưởng độc hại của nó trong tôi. 43 năm trời, tôi đã đi theo ĐCSTQ, và tham gia vào tất cả các phong trào chính trị của nó. Tôi đã từng dán nhãn một bạn cùng lớp là cánh hữu và khiến anh ấy bị mất đi người bạn thanh mai trúc mã của mình. Sau khi tốt nghiệp, anh bị đày đến một vùng sa mạc, và vẫn còn ở đó cho đến hôm nay. Ngược lại, tôi đã trở thành một đảng viên, và có được hạnh phúc của tôi dựa trên sự đau khổ của anh ấy. Tôi không thể xoa dịu lương tâm của mình. Tôi không thể tiếp tục cuộc sống của tôi như thế nữa.

Trong 43 năm, tôi là một người vô thần. Tôi không tin và không sợ quả báo. Ở nhà giết gà mổ cá đều là tôi làm. Tại đơn vị công tác tôi cũng mổ bò và lợn. Trong các lớp học giải phẫu, tôi đã giết ếch, chuột, và thỏ. Tôi từng khá tự hào về việc giết mổ của mình. Tôi cảm thấy như đó là một biểu hiện của năng lực và sự mạnh mẽ của tôi, và tôi cảm thấy mình thật lợi hại và đầy sức mạnh khi lấy đi mạng sống của chúng.

Tuy nhiên, quả báo đã đến nhanh chóng, và tôi bắt đầu bị đau thắt lưng. Tôi không thể cử động trong khi nằm trên giường, và tôi đã mất ngủ vào ban đêm. Đôi khi tôi phải dùng thuốc giảm đau. Tôi đã được chuyển qua nhiều bệnh viện khác nhau. Tôi đã trải qua các ca phẫu thuật mà yêu cầu gây tê tại chỗ hoặc gây tê toàn thân. Có một thời điểm, tôi nằm liệt giường trong ba năm. Tôi đã bị vô số bệnh tật trước khi tôi về hưu.

Trước khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công tôi vẫn không biết là tôi bị đau khổ do quả báo. Sư phụ giảng,

“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó.” (Chuyển Pháp Luân)

Làm thế nào tôi có thể có một cuộc sống yên bình sau tất cả các việc làm sai trái của tôi? Không phải là vô số các bệnh tật được dùng để chứng thực cho thiên lý? Để dừng làm các việc làm sai trái, tôi phải học tốt các sách của Sư Phụ. Sư phụ giảng,

“…chỉ vì lợi ích cá nhân mà làm những điều không tốt, vậy sẽ nhận phải loại vật chất màu đen—nghiệp lực. Điều này có quan hệ trực tiếp đến những tâm của bản thân chúng ta; nếu muốn vứt bỏ những thứ không tốt ấy, thì đầu tiên chư vị cần thay đổi cái tâm kia mới được.” (Chuyển Pháp Luân)

Để trở thành một người khỏe mạnh cả tâm và thân, tôi phải nâng cao tâm tính của mình và dừng làm các việc sai trái của bản thân. Một người hoàn toàn khỏe mạnh phải là một người tốt, tuân theo một tiêu chuẩn đạo đức cao. Để là một người tốt, tôi phải tuân theo tất cả các lời dạy của Sư Phụ.

Ngày 13 tháng 05 năm 1992, Sư phụ bắt đầu truyền đại Pháp của vũ trụ và thay đổi cuộc sống của chúng ta. Tôi đã đạt được không chỉ sức khỏe thể chất mà cả sức khỏe tinh thần. Dù bất kể chuyện gì xảy ra, tôi sẽ thực hiện theo các yêu cầu của Pháp Luân Công. Tôi sẽ không bao giờ thay đổi niềm tin của mình.

Từ thông tri kêu gọi viết bài kỉ niệm 20 năm ngày Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/29/【征稿选登】师父亲手给我调病-256825.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/11/133907.html

Đăng ngày: 16 – 7 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share