Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục
[MINH HUỆ 06-02-2025] Tôi sinh ra trong một gia đình nông thôn bình thường ở Trung Quốc, hồi nhỏ gia cảnh rất nghèo. Có lẽ vì từ nhỏ đã chịu đủ mọi khổ cực do nghèo khó mang lại, nên trong tâm tôi có một ước muốn mãnh liệt là được giàu có. Nhưng tôi từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, không có sức lực, làm việc đồng áng rất vất vả. Khi học cấp ba, tôi biết thi đỗ đại học là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh của mình, vì vậy tôi đã ra sức chăm chỉ học tập. Tôi thi đỗ đại học và rời khỏi nông thôn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm giáo viên tại một cơ quan nhà nước. Lúc đó, lương tháng chỉ có 100 Nhân dân tệ. Có lần, tôi tự dưng nói trong văn phòng rằng: “Nếu ngày nào đó nhặt được một triệu trên đường thì tốt biết mấy!” Có thể thấy tiền quan trọng đến mức nào trong tâm trí tôi.
Từ nhỏ tôi đã cho rằng bố mẹ yêu quý và thiên vị các em gái hơn, không thích tôi, trong tâm tôi có một mong muốn mãnh liệt là phải hơn người, luôn muốn được người khác công nhận và coi trọng.
Sau khi đi làm, tôi nỗ lực làm việc, nâng cao trình độ nghiệp vụ của mình, tích cực tham gia những cuộc thi nghiệp vụ các cấp, đều đạt được thành tích tốt trong các cuộc thi cấp thành phố, cấp tỉnh, và nhận được khá nhiều loại chứng chỉ. Làm việc chưa được bao nhiêu năm, tôi đã được xét duyệt chức danh trung cấp. Trong quá trình xét duyệt chức danh, tôi chỉ một mực lao về phía trước, hoàn toàn không suy xét đến cảm nhận của người khác. Lúc đó có rất nhiều đồng nghiệp hơn 40 tuổi vẫn chưa được xét duyệt chức danh trung cấp. Tôi nhớ có một anh lớn ở bộ phận quản lý cấp trên nói với tôi: “Cô còn trẻ vậy mà đã được xét duyệt chức danh trung cấp, còn bao nhiêu đồng nghiệp lớn tuổi chưa được xét duyệt, nếu có thể nhường thì nhường họ một chút.” Nghe vậy, tôi rất không đồng ý, trong tâm nghĩ: Sao mình phải nhường họ chứ? Tất cả những điều này chẳng phải là kết quả phấn đấu của mình sao?!
Thành tích đạt được không ít, chức danh trung cấp cũng sớm được xét duyệt, thế nhưng, trong quá trình tranh tranh đấu đấu, tôi đã làm tổn hại đến sức khỏe của mình. Chưa đầy 30 tuổi, tôi đã mắc phải nhiều loại bệnh như viêm teo dạ dày, viêm niêm mạc dạ dày, viêm mũi dị ứng, v.v.. Tôi đã uống khá nhiều thuốc Tây, thuốc Bắc, thử đủ mọi cách mà cũng không thấy chuyển biến, thật là khổ không kể xiết.
Sau này, nhờ sự giúp đỡ của đồng nghiệp, tôi may mắn bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó, tôi minh bạch đạo lý làm người, hiểu được mối quan hệ giữa được và mất. Thông qua tu luyện, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp, làm việc gì cũng nghĩ cho người khác trước, thiện đãi mọi người xung quanh. Theo đó, thân thể tôi cũng xảy ra thay đổi toàn diện, đủ mọi bệnh tật không trị mà khỏi, tôi thể nghiệm được sự mỹ diệu của một thân thể nhẹ nhàng không còn bệnh, nội tâm tràn đầy hạnh phúc.
Vô số sự thật đã chứng minh Pháp Luân Công có tác dụng rất tốt trong việc nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của người dân và chữa bệnh khỏe người, nhưng Giang Trạch Dân tà ác và tập đoàn lưu manh của ông ta đã bất chấp sự thật, lợi dụng quyền lực trong tay, phát động bức hại tàn khốc Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999. Vì tôi kiên trì tín ngưỡng Pháp Luân Công nên việc xét duyệt chức danh cao cấp của tôi đã bị trì hoãn một năm. Nhưng so với những người cùng tuổi, thì việc tôi được xét duyệt chức danh cao cấp vẫn được coi là khá sớm.
Sau này trong việc nâng bậc, thì từ bậc bảy lên bậc sáu của chức danh cao cấp có chỉ tiêu rất ít. Có năm, chỉ có một chỉ tiêu, căn cứ theo tiêu chuẩn tính điểm nâng bậc, sau khi so sánh với các đồng nghiệp, tôi biết lần này đến lượt mình rồi, nhưng lúc đó còn rất nhiều đồng nghiệp lớn tuổi hơn tôi, hơn nữa có đồng nghiệp sắp nghỉ hưu, nếu không được nâng bậc nữa thì gần như không còn cơ hội nào. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đã từ bỏ ý định nâng bậc, lúc đó tôi không tham gia báo cáo công tác (tức là trình bày thành tích của mình trước các giáo viên khác).
Không ngờ, trong đợt nâng bậc vào hai, ba năm sau đó, lãnh đạo đều căn cứ vào danh sách báo cáo công tác lần đó để quyết định nhân viên được nâng bậc, tôi dường như bị họ lãng quên. Tôi cũng không để tâm lắm, và nghĩ: Còn nhiều người lớn tuổi hơn mình vẫn chưa được nâng bậc, mình cứ đợi vậy, để họ nâng bậc trước.
Trong thời gian đó, có đồng nghiệp thân thiết nói với tôi: “Nâng bậc là chuyện cả đời, liên quan đến tiền lương nhiều hay ít, chị không thể cứ mãi nhường như thế được.” Tôi mỉm cười, không động tâm. Lại qua mấy năm, lãnh đạo phụ trách việc này ở đơn vị thay đổi, có lẽ khi chỉnh lý lại các tài liệu này, họ phát hiện lẽ ra tôi phải được nâng bậc sớm hơn một số giáo viên khác, năm đó họ cũng không yêu cầu tôi báo cáo công tác mà đã nâng tôi lên bậc sáu.
Hai năm sau, một ngày nọ, lãnh đạo tìm gặp tôi nói: Có một cơ hội nâng từ bậc sáu lên bậc năm, nhưng chị và một giáo viên khác đều được xét duyệt chức danh cao cấp cùng năm. Chị có thể thương lượng với đồng nghiệp đó xem liệu anh ấy có nhường cho chị không, vì chị sắp nghỉ hưu rồi, nếu chị không nâng bậc lần này thì sẽ không còn cơ hội nữa. Lần sau chỉ tiêu này sẽ là của anh ấy.
Nghe lãnh đạo nói vậy, tôi biết họ đang gặp phải vấn đề khó xử. Thực ra, tôi và đồng nghiệp kia đều được xét duyệt chức danh cao cấp cùng năm, chỉ là tôi được xét duyệt chức danh trung cấp sớm hơn anh ấy, theo lý thì tôi nên được nâng bậc trước. Nhưng vì trước đó họ đã bỏ qua tôi, nên đồng nghiệp kia cho rằng lần sau sẽ đến lượt anh ấy. Sau này có đồng nghiệp mới chuyển đến, vì để được chỉ tiêu này mà họ đã tranh giành đến mức không thể hòa giải. Lúc này, nếu tôi lại tham gia vào, chỉ khiến sự việc trở nên phức tạp hơn, mâu thuẫn gay gắt hơn, khiến lãnh đạo cũng đau đầu hơn. Tôi nói với lãnh đạo: “Để tôi suy nghĩ đã.” Lúc đó tôi nghĩ, nếu chuyện này xảy ra trước khi tôi tu luyện, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, vì lần nâng bậc này ảnh hưởng trực tiếp đến tiền lương hưu sau này của tôi. Nhưng bây giờ khác rồi, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bao nhiêu năm nay, Sư phụ dạy chúng ta gặp việc phải ‘tiên tha hậu ngã’, làm được vô tư vô ngã. Nếu tôi thiểu theo cách của lãnh đạo, để đồng nghiệp nhường cho tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy bất an trong tâm; nếu không nhường cho tôi, việc này mà làm lớn chuyện lên trên, ảnh hưởng càng tệ hơn. Bởi vì sự tranh giành trước đó của họ đã khiến lãnh đạo rất không hài lòng và đau đầu rồi.
Rời khỏi văn phòng lãnh đạo, tôi gọi điện cho chồng, kể lại sự việc vừa rồi. Vì tôi tu luyện bao nhiêu năm nay, anh ấy tai nghe mắt thấy, cũng biết Pháp Luân Đại Pháp hảo, cũng minh bạch mối quan hệ giữa được và mất, nên rất dứt khoát ủng hộ tôi từ bỏ cơ hội nâng bậc, nhường cho đồng nghiệp kia. Cúp điện thoại của anh ấy, tôi liền trả lời lãnh đạo rằng tôi từ bỏ cơ hội nâng bậc, nhường cho đồng nghiệp kia. Lãnh đạo nghe xong rất vui mừng và cảm động, nói tâm thái của tôi thật tốt.
Sau đó, có đồng nghiệp khác gọi điện cho tôi nói: “Lãnh đạo bảo chị đã nhường cơ hội nâng lên bậc năm rồi. Cảnh giới của chị thật cao, chúng tôi không làm được như vậy.” Tôi biết chính Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi hoàn toàn, nếu là trước khi tu luyện, tôi cũng căn bản không thể làm được.
Bây giờ tôi đã nghỉ hưu. Mặc dù lương hưu nhận được ít hơn một chút, nhưng nghĩ đến sự nhượng bộ của mình đã tránh được phiền phức cho rất nhiều người, cũng để các đồng nghiệp thấy được cảnh giới cao của người tu luyện, chứng kiến sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy rất an lòng.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/2/6/修大法-淡泊名利做好人-488828.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/20/225912.html
Đăng ngày 12-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.