Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-12-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1995 và hiện tại tôi 79 tuổi. Chúng tôi là một gia đình tái hôn. Con trai của chồng tôi có một đám cưới không hạnh phúc và đã ly hôn. Vào thời điểm đó, cháu trai của chúng tôi đang ở tuổi thiếu niên, theo phán quyết của tòa, cháu sẽ sống với con dâu tôi và con trai chúng tôi phải trả tiền trợ cấp nuôi con nhưng con trai của chúng tôi lại đang thất nghiệp vì vậy cháu không có khả năng chi trả các khoản tiền này.
Vì vậy, sau khi ly hôn, chúng thường có xung đột về vấn đề này. Hai vợ chồng tôi cũng giúp con trai một phần tiền cấp dưỡng nuôi con hàng tháng. Cháu trai của chúng tôi sau đó đã được nhận vào một trường cấp ba và sau đó là trường đại học. Trong thời gian học đại học cháu được chúng tôi cho 1.000 nhân dân tệ mỗi tháng để trang trải chi phí cuộc sống và một ít tiền tiêu vặt ngoài trong các kỳ nghỉ.
Trước khi con trai tôi ly hôn, gia đình cháu sống với chúng tôi trong cùng một tòa nhà và cháu trai thường đến chỗ tôi chơi. Tôi cho cháu xem Hồng Ngâm và nói với cháu những điều mà Sư phụ Lý Hồng Chí giảng về những nguyên lý để trở thành một người tốt:
“…Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu…” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Sau khi tốt nghiệp đại học, cháu làm việc ở một thành phố khác và kiếm được hơn mười ngàn nhân dân tệ mỗi tháng, hiện giờ cháu đã có công ty riêng.
Cháu trai của chúng tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp và đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và Đoàn Thanh niên. Mỗi lần tới thăm chúng tôi, cháu thường nói về những khó khăn khi bắt đầu khởi nghiệp. Tôi thường dùng các nguyên lý của Đại Pháp để chỉ dẫn cháu, nói cho cháu biết làm thế nào để trở thành một người tốt, rằng cuộc đời của mỗi người đều đã được an bài bởi Thần, những thăng trầm trong cuộc đời đều xảy ra do nghiệp lực và chúng nên luôn luôn nghĩ cho người khác.
Tôi thường nói với cháu rằng cháu nên làm việc chăm chỉ nhưng cũng cần tùy kỳ tự nhiên. Cháu rất vui vẻ chấp nhận những điều tôi nói và cảm thấy thoải mái khi lắng nghe tôi. Cháu muốn gặp chúng tôi nhiều hơn và hy vọng tôi có thể nói với vợ chưa cưới của cháu về Pháp Luân Đại Pháp.
Con dâu cũ của tôi cũng đã chứng kiến sự thay đổi của tôi về cả thân, tâm và thấy những điều tốt đẹp mà tôi đã làm cho cô ấy và con trai của cô ấy. Cô ấy đi làm ở một thành phố khác, mua được một căn hộ cho hai mẹ con và tìm được một người chồng tốt.
Vài năm sau đó, con trai tôi tái hôn và con dâu mới của tôi bắt đầu kinh doanh thảo dược ở Tây Tạng. Vì vậy con trai tôi cũng chuyển tới đó sống. Chúng muốn mua một chiếc ô tô và hỏi mượn tiền từ chúng tôi. Chồng tôi và tôi đã giúp đỡ các cháu và không yêu cầu các cháu trả tiền lại. Chúng tôi còn cho các con một phần tiền để trang trí nhà cửa, tổng tất cả là trên 70.000 nhân dân tệ.
Ban đầu tôi không thật sự bình thản khi cho đi số tiền đó, nhưng thông qua học Pháp tôi đã đề cao tâm tính và nhận ra rằng tất cả mọi việc đều có mối duyên tiền định. Có lẽ tôi đã nợ chúng trong một kiếp sống trước và Sư phụ đã an bài để tôi trả nợ chúng theo cách này.
Chúng tôi khá hài lòng với người con dâu hiện tại. Cháu làm việc chăm chỉ, kính trọng cha mẹ và có mối quan hệ tốt với con trai của chúng tôi. Cháu có một cô con gái đang học tại một trường trung học kỹ thuật ở thành phố và cháu hy vọng rằng chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho con gái của mình. Tôi cũng đã nói với cả hai mẹ con về chân tướng Đại Pháp.
Sau khi nghe chân tướng, con gái của cháu đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và Đoàn Thanh niên. Con dâu tôi chưa bao giờ đi học. Tôi chân thành nói cháu hãy niệm 9 chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Cháu tin vào những điều tốt lành của Đại Pháp và đã giúp tôi giảng chân tướng cho các công nhân sửa nhà của cháu và thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Trong vài năm trở lại đây, con trai và con dâu tôi vẫn tiếp tục kinh doanh ở Tây Tạng. Chúng chỉ về thăm nhà vào 2 tháng mùa Đông. Con dâu tôi đã chủ động cho chúng tôi mượn nhà để học Pháp nhóm. Một lần cảnh sát hỏi cháu: “Có ai trong gia đình cô luyện Pháp Luân Đại Pháp không?” Cháu đã phủ nhận và bảo chúng tôi hãy cẩn thận khi học Pháp nhóm.
Con dâu tôi bị đột quỵ vào tháng 6 năm 2023 và phải nhập viện vì bị liệt một nửa người. Tôi hiểu được những áp lực mà cháu phải chịu đựng từ tất cả những khó khăn của mình. Mẹ cháu vừa qua đời, cha cháu lâm bệnh vì quá đau buồn. Em trai thì bị trầm cảm còn em gái thì bị ung thư vú. Họ đều sống trong nhà cháu và cần tới sự giúp đỡ của cháu. Cháu cũng có một đứa cháu gái đang đi học và cần người đưa đón.
Các bác sĩ không hy vọng cháu có thể hồi phục và cho cháu xuất viện vài ngày sau đó. Nhưng khi thấy vợ bị ốm nặng, con trai tôi không những thờ ơ mà còn muốn ly dị. Con dâu tôi không biết phải làm thế nào. Cháu nói rằng cháu chỉ cảm thấy thoải mái hơn khi niệm 9 chữ chân ngôn mỗi ngày. Một hôm tôi đến thăm cháu và cho cháu xem hai bài viết mới nhất của Sư phụ “Vì sao có nhân loại” và “Tại sao muốn cứu độ chúng sinh”, cũng như cuốn sách Minh Huệ “Tuyệt xứ phùng sinh” nhưng cháu lại không có ở nhà. Cháu đã tới bệnh viện để làm vật lý trị liệu và buổi chiều mới trở về nhà. Tôi đã bảo với con gái của cháu rằng tôi chuyển cho cháu một ít tiền và các bài viết, cùng với một máy MP3 có nội dung chân tướng.
Đúng lúc đó, con trai của chúng tôi về nhà, tôi đã nói với cháu: “Mẹ nghe nói con muốn ly hôn”. Cháu không nói một lời. Tôi tiếp tục: “Ly hôn hay không là chuyện của con, mẹ sẽ không tham gia. Nhưng con có thể đợi vợ con phục hồi và có thể tự chăm sóc bản thân rồi hãy nói tới chuyện đó không? Vợ con đang rất khó khăn và cần người chăm sóc. Nếu con rời đi vào lúc này thì có phải hơi vô đạo đức và bất thiện không?” Con trai tôi gật đầu. Con gái của con dâu tôi cũng rất vui khi nghe thấy điều đó.
Trước kỳ nghỉ Tết năm ngoái, con dâu tôi đã đến để chúc mừng năm mới. Cháu đã đi lại bình thường mà không có di chứng nào. Cháu nói chị gái cháu đã trở về nhà, em trai cháu ở trong bệnh viện và chỉ còn bố cháu đang ở nhà cháu. Con gái cháu đã đi làm trở lại và cũng chịu trách nhiệm đưa đón cháu gái, đi chợ và nấu nướng. Con trai tôi hiện đang lái xe để kiếm sống và có thu nhập khá.
Con dâu tôi nói rằng cháu vẫn niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mỗi ngày. Cháu cũng thắp nhang dâng lên Sư phụ và cảm tạ Sư phụ mỗi lần tới thăm tôi. Cháu nói rằng Sư phụ đã cứu cháu và cả gia đình cháu. Bác sĩ nói với cháu rằng: “Cô thật quá may mắn, với bệnh tình như của cô, đó là một điều kỳ diệu, trong 1 vạn người mới có 1 người sống sót”. Họ không biết rằng điều kỳ diệu ấy được tạo nên bởi Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hy vọng mỗi một người dân Trung Quốc đều hiểu được chân tướng và được Đại Pháp bảo hộ.
Con xin cảm tạ Sư tôn đã từ bi khổ độ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/18/484920.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/16/225502.html
Đăng ngày 11-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.