Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 28-02-2025] Tôi là một nữ đệ tử lâu năm ở vùng nông thôn xa xôi của tỉnh Liêu Ninh, tôi đã tu luyện Đại Pháp 25 năm rồi, trải nghiệm của đích thân tôi đã chứng thực Pháp mà Sư phụ giảng là chân thật không giả, lời dạy của Đại Pháp đã cải biến tâm tôi.

1. Kết oán với cha mẹ chồng

Năm tôi 23 tuổi, đất nông thôn được nhận thầu, chúng tôi phải mua đất nền. Vì để có đất nền, cha mẹ chồng thôi thúc tôi kết hôn với chồng, đồng thời hứa sẽ dùng mảnh đất nền này xây nhà cho chúng tôi sau hôn sự.

Cha mẹ chồng có năm người con, ba con trai và hai con gái, chồng tôi là anh cả. Cha chồng làm việc ở công ty, thường uống rượu ở ngoài, về nhà lại hậm hực. Mẹ chồng lười biếng, không muốn làm việc, tính cách cổ quái, vui buồn thất thường, hơi không bằng lòng thì nhục mạ người khác. Những thành viên trong gia đình chồng, trong đó có chồng tôi, đều rất tự tư. Sau khi kết hôn, tôi rất không quen với gia đình mới này, hễ tôi nghĩ đến cha mẹ chồng muốn xây nhà cho chúng tôi, thì trong tâm rất cảm kích, nên hàng ngày tôi đều chịu đựng gian khổ, cố gắng hết sức làm việc, cho dù cả năm tôi chẳng có gì, tôi cũng như trước.

Sau khi trải qua nhiều năm như vậy, tôi đã có hai con trai, nhưng nhà vẫn chưa xây. Một ngày nọ, mẹ chồng nói với tôi: Mẹ đã mua nhà của gia đình đó. Tôi vừa nghe liền sốt ruột, nói: “Mẹ ơi, nghe nói người sống ở căn nhà đó không tốt, không ai mua, mẹ biết mà, sao mẹ còn mua?” Mẹ chồng vội nói: “Không cho các con ở, cha mẹ ở.”

Không lâu sau, mẹ chồng đã trở mặt, nghĩ cách làm ầm ĩ lên, hôm nay vứt cái này, ngày mai vứt cái kia, cái gì mà “giặc nhà khó phòng” v.v., bà thường bới lông tìm vết và nhục mạ. Bất kể bà xấc xược thế nào, tôi đều không tranh cãi với bà. Tuy nhiên, hàng ngày tôi đều nơm nớp lo sợ, sống với tâm trạng phiền muộn.

Trong tâm tôi minh bạch, đây là mẹ ép chúng tôi đến sống ở căn nhà cũ đó. Không còn cách nào, chúng tôi chỉ có thể ra khỏi nhà mẹ, vào sống ở căn nhà cũ kia. Nhìn xung quanh căn nhà bốn bề lộng gió và trần nhà rơi bụi, trong lòng tôi rất buồn, hết sức phẫn nộ, cảm thấy mình bị cha mẹ chồng lừa dối ngay từ đầu, về căn bản họ không muốn xây nhà cho chúng tôi. Tôi oán hận những gì họ làm, oán hận họ già ăn hiếp trẻ, họ không nên đuổi chúng tôi ra khỏi nhà tay không như thế.

Sức chịu đựng của tôi đã đến giới hạn, tôi phải trút giận. Từ đó trở đi, tôi đã trở thành oan gia với cha mẹ chồng, tôi coi thường họ, cảm thấy họ không xứng làm cha mẹ, không xứng được hiếu kính, tôi không qua lại với họ nữa. Hàng ngày tôi đều sống trong oán hận, ăn không ngon ngủ không yên, mới ba mươi mấy tuổi mà bệnh tật đầy thân, nào là bệnh tim, trầm cảm, phong thấp, viêm khớp, viêm dạ dày, thêm vào căn bệnh đau đầu do thần kinh khi còn nhỏ, tôi bị giày vò trong oán hận thống khổ.

2. Đắc Pháp

Năm 1997, ông cụ hàng xóm học Pháp Luân Công, ngày ngày đều khuyên tôi học, tôi cũng không để tâm. Vì tôi chịu độc hại của văn hóa vô thần luận của tà đảng từ nhỏ, nên không tin đạo lý về Thần Phật và tu luyện. Tuy nhiên, chồng tôi rất muốn học, và khuyên tôi học cùng anh, chính như vậy, tôi cũng đã học Đại Pháp.

Lần đầu tiên tôi đọc “Chuyển Pháp Luân”, đầu não giống như tương đặc, đọc không hiểu gì, chẳng nhớ câu nào. Tôi rất mơ hồ: Mọi khi mình rất muốn đọc sách, sao mình đọc không hiểu cuốn sách này nhỉ? Không được, cuốn sách này chắc chắn không tầm thường, mình nhất định phải đọc nó.

Tôi dành hết thời gian rảnh để đọc cuốn sách này. Khi đó, nghiệp tư tưởng can nhiễu rất lớn, hễ đọc sách, thì đầu não liền sông biển quay lộn, cái gì cũng nổi lên, về căn bản là không thể đọc, tôi muốn từ bỏ, nhưng lại không nỡ. Sư phụ thấy tôi muốn học nên đã giúp tôi. Một buổi trưa nọ, tôi ngồi đả tọa trên giường sưởi, ngay khi ngồi xuống, tôi cảm thấy rất dễ chịu, giống như ngồi trên đệm bông ấm áp và mềm mại. Sau đó, trong đầu bắt đầu xoay chuyển, càng xoay càng lớn, xoay và xoay, xoay đến cuối cùng, tôi cảm thấy đầu não của mình lớn như căn nhà, đồng thời cảm thấy trong đầu rất trong sáng và dễ chịu. Khi mở mắt ra, trước mắt rất bình thường, khi nhắm mắt lại, đầu não vẫn xoay rất lớn. Khi này, tôi đã tin, Sư phụ không phải là người bình thường, [Ngài] đã lấy xuống những thứ xấu trong đầu não của tôi. Từ đó trở đi, căn bệnh đau đầu ngoan cố kia đã được chữa lành triệt để.

Tôi rất chấn động về việc này, căn bệnh đau đầu theo tôi nhiều năm đã khỏi như vậy, điều này cũng quá thần kỳ! Tôi không tin có Thần, nhưng việc xảy ra trên thân tôi là có thật, chỉ có Thần mới có thể làm được thôi! Kể từ đó, thuyết vô thần triệt để giải thể trong tư tưởng của tôi. Thuận theo tu luyện đề cao tâm tính và vứt bỏ tâm chấp trước, toàn bộ bệnh tật trên thân tôi đều đã khỏi. Tôi phải chân tu Đại Pháp, hồng dương Đại Pháp, để mọi người đều biết Đại Pháp thật tốt!

Khi đó, tôi dành hết thời gian rảnh để học Pháp, chiến thắng cơn buồn ngủ, tâm an dật và cơn đau chân. Cổ nhân học tri thức còn nói treo đầu lên cột nhà, lấy dùi đâm vào đùi, tôi học Đại Pháp vũ trụ, tôi còn sợ khổ sao? Vào một buổi trưa nọ, sau khi dùng bữa xong, tôi ngồi trước Pháp tượng của Sư phụ, hai chân song bàn, hai tay nâng sách trước ngực, và bắt đầu học Pháp. Một lúc sau, chân đau quá, nên tôi dựa vào tường nghỉ một lát. Nhưng không biết sao, tôi đã ngủ mất.

Rồi tôi đột nhiên tỉnh lại, trong tâm vô cùng xấu hổ, sao mình có thể ngủ khi đang học Pháp chứ? Tôi giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi, lén nhìn Pháp tượng của Sư phụ, tôi thấy sao Sư phụ vẫn cười?! Khi ấy, tôi không tin điều mình thấy là thật, tôi mở to mắt, giụi giụi mắt rồi lại nhìn, thật mà, thật là Sư phụ đang cười với mình! Trong nháy mắt, nước mắt của tôi tuôn rơi, xúc động nói: Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ! Tôi thầm nghĩ, mình ham ngủ, Sư phụ không giận, mà còn cười với mình, mình thật sự cảm nhận được sự từ bi bảo hộ của Sư phụ! Kể từ đó, tôi đã kiên định cái tâm tu Đại Pháp, trở thành một đệ tử chân tu.

3. Giải oán

Cha mẹ chồng đã xây nhà mới cho em trai chồng trên mảnh đất nền đó. Sau khi kết hôn, em trai và em dâu chồng không muốn sống chung với cha mẹ chồng, họ đã xảy ra tranh cãi. Cha chồng đòi dỡ nhà, em dâu đòi ly hôn, tranh cãi tối mày tối mặt.

Tôi chiểu theo Đại Pháp để yêu cầu bản thân, không tính toán mối hiềm khích xưa, vứt bỏ thành kiến đối với họ. Tôi nghĩ cha mẹ chồng cũng không dễ gì, nuôi ba người con trai, trách nhiệm rất nặng. Tôi tâm bình khí hòa, hòa giải từ trong đó, tôi khuyên cha chồng nên rộng lượng, tha thứ cho vợ chồng em trai tuổi còn trẻ, đón em dâu từ nhà mẹ đẻ về, khuyên em nên sống cho tốt.

Sau đó, cha mẹ chồng không có chỗ ở, tôi cho họ ở nhà của mình. Cha mẹ muốn xây nhà thì tôi phụ giúp, mẹ chồng nhập viện thì tôi và chồng chăm sóc, không ngại bẩn. Cha chồng rất cảm động, cảm thấy có lỗi với chúng tôi.

Đại Pháp đã cải biến tôi, giải khai oán hận giữa tôi và cha mẹ chồng, khiến chúng tôi lại có thể hòa thuận với nhau. Đệ tử vô cùng biết ơn Sư tôn!

4. Cây của nhà ai

Gia đình hàng xóm bán nhà cùng với cây dương bên ngoài vườn của họ. Phía ngoài tường nhà họ là một con đường, bên này con đường là vườn nhà tôi, bên cạnh vườn cũng mọc lên hai cây dương, hàng xóm cũng bán luôn hai cây này của nhà tôi, nhưng tôi không biết, họ cũng không nói với tôi.

Người chủ mua nhà muốn chặt bỏ cây, bảo hàng xóm đến nói chuyện với tôi. Tôi hỏi, tại sao chị bán cây của tôi? Chị nói, đó là cây mọc từ rễ cây nhà chị, nên là của nhà chị. Nghe xong, tôi cảm thấy quá tức cười, nên tranh luận với chị vài câu. Rồi tôi đột nhiên nhớ ra mình là người tu luyện! Đâu có việc ngẫu nhiên, việc này xảy đến chẳng phải để tôi đề cao tâm tính sao? Lại nói, chị ta đã bán cho người khác, nếu tôi không cho chị, thì chị cũng không có cách nào ăn nói với người ta! Trong Pháp, Sư phụ yêu cầu chúng ta làm gì cũng nghĩ cho người khác.

Khi nghĩ đến đây, tôi nói: Tôi cho chị, nhưng chị phải biết là tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp, nếu không thì tôi sẽ không làm như vậy. Chị ta vội nói, cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp! Cảm tạ Sư phụ Đại Pháp! Cảm ơn chị đã giúp tôi!

5. “Con người chị này sao mà tốt thế!”

Thôn kế bên cần dùng nước máy, nên muốn đào giếng lớn ở thôn chúng tôi. Họ thương lượng với một số gia đình, nhưng mọi người không đồng ý. Sau đó, họ tìm đến tôi, nói rằng chúng tôi yêu cầu bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cho họ đào giếng là được, tiền nhiều họ cũng trả. Tôi nghĩ, mình là người tu luyện, làm gì cũng phải vị tha, không thể quá tự tư. Đào giếng là để nhiều người tiện dùng nước, tôi còn cần tiền làm chi. Nên tôi nói với họ: “Tôi không cần tiền, các anh cứ đào nhé, đào xong, đắp đất cho bằng phẳng là được.” Họ vui mừng nói: Vâng! Vâng!

Một hôm, ở ngoài chợ có một người phụ nữ trung niên nói với tôi: “Con người chị này sao tốt thế!” Mọi người đều biết tôi học Đại Pháp.

Là Đại Pháp của Sư phụ đã cải biến tôi, tái tạo tôi, cho tôi một cuộc sống mới, dạy tôi cách làm người. Đệ tử khấu tạ Sư ân!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/2/28/大法解前怨-教我做好人-491151.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/19/225894.html

Đăng ngày 09-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share