Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-11-2024] Mẹ chồng tôi là một người vô cùng độc đoán và quyết định mọi việc trong gia đình. Bà đã cho tôi rất nhiều cơ hội đề cao tâm tính trên con đường tu luyện của mình. Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học được cách trở nên bao dung và vị tha.

Gia đình tôi có ba thế hệ và gồm bảy người: ông nội, bố mẹ chồng, hai con, chồng tôi và tôi. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi sống trong một ngôi nhà cũ và mọi người đều cho rằng đã tới lúc mua một ngôi nhà mới. Nhưng mẹ chồng tôi, người nắm quyền quyết định mọi việc, đã bác bỏ ý kiến này, nói rằng chúng tôi không có đủ tiền. Khi ấy, tôi làm kế toán ở vùng nông thôn, mỗi năm chỉ kiếm được 500 tệ. Tôi đã phải vay chị gái tôi 20.000 nhân dân tệ, cuối cùng đã thuyết phục được bà đồng ý chuyển nhà. Chúng tôi đã chuyển nhà vào năm 1992 nhưng mẹ chồng tôi vẫn luôn là người quản lý mọi việc.

Tháng 3 năm 1997, với sự khích lệ của chị gái, tôi đã đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi chưa thực sự bước vào tu luyện. Sau này một người giáo viên làm cùng trường đã nói với tôi rằng Đại Pháp có thể giúp chữa bệnh khỏe người, rất tốt cho những người nông dân muốn giữ sức khỏe vì họ phải làm việc cực nhọc. Tôi đã quyết định thử luyện và nhờ cô ấy mua hộ mình một cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi tôi về nhà, chị gái tôi nói rằng cả hai anh trai và chị dâu cũng đang tu luyện. Vì vậy, chúng tôi liền cùng nhau học Pháp, luyện công tại nhà anh trai.

Thông qua học Pháp, tôi dần dần hiểu ra rằng bệnh tật là do nghiệp lực tích tụ từ các đời trước. Tôi cũng hiểu rằng, muốn có sức khỏe tốt thì phải đạt được tiêu chuẩn của Đại Pháp, làm người lương thiện và biết nghĩ cho người khác.

Nhà tôi canh tác 50 mẫu ruộng, chúng tôi còn có máy kéo, máy tuốt ngô và máy gặt lúa. Mỗi năm chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán nông sản. Thế nhưng, mẹ chồng tôi quản lý từng hào và vẫn luôn phàn nàn rằng mình túng thiếu. Tôi quá mệt mỏi với những lời phàn nàn của bà nên đã lấy hết can đảm nói với bà rằng chúng tôi muốn ở riêng.

Bà nói: “Chúng ta phải ở cùng nhau, trừ phi các con đi ra khỏi nhà này. Bắt đầu từ năm sau, các con có thể giữ khoản tiền thu nhập từ việc làm nông nhưng các con phải chi trả chi phí sinh hoạt của gia đình, thêm vào đó là 3.000 nhân dân tệ mỗi năm. Các con cũng phải trả lại 4.000 nhân dân tệ mà con gái của các con mượn của mẹ. Các con sẽ phải chịu trách nhiệm chi phí tang lễ khi bố các con mất.”

Năm đầu tiên, chúng tôi đã đưa cho bố mẹ chồng 7.000 nhân dân tệ. Với số tiền còn lại mà chúng tôi kiếm được, chúng tôi có thể mua một chiếc xe SUV và thuê 50 mẫu đất để làm nông.

Một hôm, tôi về nhà muộn, vô tình nghe thấy bố mẹ chồng đang ngồi xem TV và nói xấu tôi. Nhưng tôi không động tâm, bởi vì từ Pháp tôi đã học được cách sống bao dung và thiện lương. Tôi lặng lẽ lấy ít đồ ăn và mang vào phòng ăn một mình. Ngay khi mẹ chồng nhận ra tôi đã về nhà, bà hỏi sao tôi về mà không có chút tiếng động nào và có nghe thấy bà nói xấu tôi không. Tôi cười và bình tĩnh trả lời: “Dạ có ạ. Chúng ta là người một nhà, mắng mỏ như vậy cũng không hay đâu mẹ ạ.”

Một hôm mẹ chồng tôi bị ốm. Vợ chồng tôi đưa bà đi khám ở Bệnh viện số 4, bà bị chẩn đoán ung thư đại tràng. Một bệnh viện ung thư khác cũng cho kết quả chẩn đoán tương tự. Sau này bà được nhập viện tại bệnh viện ung thư này và trải qua phẫu thuật và hóa trị. Cuối cùng bác sĩ cho bà xuất viện và dặn bà hãy ăn uống tùy thích.

Mẹ chồng tôi bệnh tình rất nặng. Tôi chăm sóc chu đáo cho bà và thường mua đồ ăn ngon cho bà nhưng bà không hề cảm ơn tôi mà thậm chí còn nói nhiều lời cay nghiệt với tôi. Thỉnh thoảng tôi và chị gái chồng mua cùng một loại gà quay cho bà nhưng trước mặt tôi, bà lại khen con gái mua gà ngon hơn. Tôi coi nhẹ tất cả những chuyện này, chỉ mỉm cười và không nói gì.

Khi mẹ chồng tôi qua đời, bố chồng tôi mắc chứng teo tiểu não. Đầu óc của ông như một đứa trẻ và thường hay quên. Nếu có điều gì không vừa ý, ông sẽ làm loạn lên. Tôi kiên nhẫn chăm sóc ông nhưng ông vẫn phàn nàn với con gái ông về tôi. Mỗi khi ông không vui, tôi đều hướng nội xem mình còn điểm nào chưa phù hợp với Pháp.

Trong suốt những năm tôi tu luyện, Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm tôi, chỉ dẫn cho tôi tu thật tốt để trở về với bản ngã chân chính. Khi mẹ chồng đối xử tệ bạc với tôi, tôi đã có thể bao dung và giữ tâm bình hòa. Khi bố chồng gây khó dễ, tôi đã hướng nội tìm xem thiếu sót nào của mình đã khiến ông không vui. Tất cả những mâu thuẫn này đều được hóa giải vì Đại Pháp đã dạy tôi phải lương thiện và khoan dung.

Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại !

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/28/485036.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/24/222199.html

Đăng ngày 11-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share