Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan

[MINH HUỆ 20-10-2024] Vài tuần trước, những học viên đến từ bốn thành phố và huyện đã gặp mặt nhau để học Pháp và giao lưu tâm đắc thể hội trong tu luyện. Sự kiện này kéo dài 2 ngày 1 đêm. Chúng tôi đã nói về những thể hội trong tu luyện của mình, bao gồm những vấn đề mà chúng tôi đối mặt trong các hạng mục. Chúng tôi đã nhìn thấy những thiếu sót và khoảng cách, và điều này vô cùng hữu ích cho sự đề cao của mọi người. Tôi xin chia sẻ với các bạn một số kinh nghiệm của chúng tôi.

Một đồng tu mới nói rằng ngay sau khi ông ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một đồng tu đã mời ông đến tham gia học Pháp tập thể tại nhà của bà ấy vào mỗi tối thứ Ba.

Vào tối thứ Ba, ông ấy bị đau đầu dữ dội và cảm thấy không khoẻ. Ông ấy nói với đồng tu kia rằng sẽ không tham gia học Pháp. Bà ấy nói ông nên học Pháp tại nhà và không để bản thân rơi rớt lại phía sau. Ông ấy nghĩ: “Đúng thế, mình nên học Pháp tại nhà.” Ngay khi ông ấy có suy nghĩ này, thì đầu ông đã ngừng đau. Ông ấy đã học Pháp tại nhà cùng lúc khi các đồng tu kia đang học Pháp. Ông ấy có thể cảm nhận được tầng thứ của mình đang đề cao lên và tất cả các vật chất xấu cùng suy nghĩ tiêu cực đã biến mất. Ông ấy nói rằng đã trải nghiệm được một luồng năng lượng mạnh mẽ vì tư tưởng của ông ấy là chính niệm.

Nhiều đồng tu có lẽ cũng có những trải nghiệm tương tự – chúng ta chứng kiến sự thần kỳ và mỹ diệu của Đại Pháp. Tuy nhiên, khi thời gian dần trôi, vì chúng ta tu luyện giữa những người thường và ở trong một môi trường thoải mái, chúng ta bắt đầu giải đãi một cách không tự biết.

Khi tôi bắt đầu tu luyện, các đồng tu khác nói với tôi rằng bị muỗi đốt khi luyện công ngoài trời là một điều tốt và giúp tiêu trừ nghiệp lực, vì vậy chúng ta không nên né tránh. Tôi ghi nhớ lời khuyên của họ và không động tâm khi bị muỗi đốt. Tuy nhiên, đôi khi tôi vô tình giết chúng hoặc gãi ngứa. Tôi nghĩ: mình chưa bao giờ gãi ngứa, vì sao lực nhẫn nại của mình lại kém đến thế? Một tháng trước, tôi bắt đầu có chính niệm. Khi bị muỗi đốt, tôi chỉ nhẫn chịu. Vào mùa đông, thời tiết rất lạnh nên tôi mặc quần áo dày hơn và bên ngoài cũng có ít muỗi hơn. Hiện nay đang là mùa hè nên có nhiều muỗi hơn. Vì trời hơi lạnh vào buổi sáng khi chúng tôi luyện công nên tôi mặc một chiếc áo khoác dài tay. Tuy nhiên, hai bàn tay, cổ và mặt tôi đều bị muỗi cắn.

Một tuần trước, vào một buổi sáng nọ trong khi đang luyện công tập thể, trời ấm lên nên tôi đã cởi áo khoác ra. Khi bắt đầu thiền định, tôi đã bị rất nhiều muỗi đốt. Hai cánh tay tôi đau và ngứa. Tôi tự nhủ mình phải nhẫn chịu và không chạm vào vết cắn. Tuy nhiên, cảm giác đau rát và ngứa ngáy ngày càng trở nên rõ rệt và khó chịu. Tôi mở mắt ra và nhìn thấy có ít nhất bảy, tám con muỗi đang đậu trên hai cánh tay tôi. Sau đó, tôi nhớ lại điều Sư phụ giảng trong bài thơ “Khổ kỳ tâm chí” trong Hồng Ngâm:

“Cật khổ đương thành lạc”

Tạm dịch:

“Lấy chịu khổ làm vui”

Tôi nghĩ, các đồng tu ở Trung Quốc đang bị bức hại và tra tấn, phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng. So với việc đó, thì chút đau cỏn con này không là gì cả. Tôi phải nhẫn chịu. Sau khoảng 20 phút, đám muỗi trên tay trái của tôi bay đi nhưng vẫn còn ngứa. Sau khoảng 10 phút, đám muỗi trên tay phải của tôi cũng bay đi. Sau khoảng 15 phút nữa, cả hai tay đã hết ngứa. Sau khi luyện xong bài công pháp thứ năm và mở mắt ra, tôi cảm thấy sửng sốt. Cả hai tay tôi đỏ tấy và sưng vù, có đến ít nhất là 30 vết muỗi cắn nhưng chúng không ngứa. Sau khi luyện hết năm bài công pháp, vết đỏ và sưng đã biến mất. Vì vậy, nhờ tâm nhẫn chịu, tôi đã vượt qua khảo nghiệm này và tiêu trừ đi rất nhiều nghiệp lực.

Cơ hội tu luyện trong đời sống hàng ngày

Một đồng tu khác nói rằng có một mảnh đất trống hình tam giác ở kế bên nhà cô ấy. Trên đó có một số hoa và cây trồng và một giá phơi quần áo. Kế bên mảnh đất là các khu nhà bếp và ban công phía sau thuộc dãy nhà khác. Một bà cụ sinh sống trong căn nhà cuối cùng. Hành vi của bà hơi kỳ lạ và đôi khi bà còn làm những chuyện rất khó hiểu.

Một lần nọ, bà ấy đổ nước bẩn xuống sân nhà tôi từ ban công tầng ba của nhà bà. Tôi lịch sự đề cập đến việc này với bà ấy. Bà ấy nói rằng đang giúp tôi tưới hoa, dù rằng nước mà bà ấy đổ xuống có chứa xà phòng. Tôi nhiều lần nói với bà ấy nhưng bà ấy không nghe. Đôi khi, bà ấy đổ nước bẩn lên quần áo mà tôi đang phơi trên giá. Lúc đó tôi chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên đã rất tức giận và quát mắng bà ấy. Tuy nhiên, bà ấy vẫn bảo thủ và tiếp tục làm như vậy.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, việc này ít xảy ra hơn. Một vài ngày trước, vào buổi sáng, tôi đang nói chuyện điện thoại thì nghe thấy một tiếng ồn lớn ở ngoài sân. Tôi chạy ra ngoài và nhìn thấy bà ấy lại đang đổ nước bẩn. Tình cờ là lúc đó tôi đang phơi một tấm ga trải giường trên giá. Tôi lịch sự và nhẹ nhàng nói với bà ấy: “Tôi đang phơi ga trải giường. Xin bà đừng đổ nước trúng nó.” Bà ấy phớt lờ tôi và tiếp tục đổ mấy chảo nước bẩn xuống. Tôi lấy tấm ga trải giường xuống. Bà ấy vẫn tiếp tục đổ nước.

Chồng tôi về nhà và nghe tiếng ồn. Tôi nói rằng bà cụ ở nhà kế bên lại đang đổ nước bẩn. Ông ấy nói: “Tôi sẽ mắng bà ta.” Tôi nói: “Ông đừng làm thế. Chúng ta hẳn đã mắc nợ bà ấy trong kiếp nào đó.” Sau đó, tôi nói với chồng rằng chúng tôi nên chuyển chỗ để giá phơi đồ. Mặc dù phần đất phía trước hẹp hơn và có ít không gian hơn, chúng ta sẽ không cần phải lo lắng về việc đồ phơi bị bẩn vào lần tiếp theo khi bà ấy đổ nước.

Vài ngày sau, cụ bà lại bắt đầu đổ nước bẩn. Tôi không còn động tâm nữa – thay vào đó, tôi đóng cửa sau lại và phớt lờ bà ấy. Mặc dù đây là chuyện nhỏ, tôi biết nó không xảy ra một cách ngẫu nhiên. Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi không thích bà ấy. Tôi cũng có các tâm chấp trước như oán hận, phàn nàn và tranh đấu. Trải nghiệm này đã giúp tôi loại bỏ các tâm chấp trước ấy.

Một vài suy nghĩ sau khi quảng bá cho Thần Vận

Tôi là một thành viên của Trung tâm Giải cứu Toàn cầu và đã thực hiện những cuộc gọi điện thoại đến Trung Quốc trong hơn 5 năm. Ba năm trước, đội ngũ quảng bá Thần Vận ở địa phương đã mời tôi tham gia vào tổ gửi lời mời qua điện thoại. Tôi chịu trách nhiệm mời mọi người đến tiệc trà được tổ chức vào trước các buổi biểu diễn. Những người tham gia phần lớn là các lãnh đạo thuộc chính phủ, hiệu trưởng trường học và chủ tịch của các tổ chức đoàn thể.

Năm nay, khu vực của tôi đã tổ chức từ năm đến sáu buổi tiệc trà và tôi đã tham gia gửi lời mời qua điện thoại. Có lẽ là sự nhẫn nại, giọng điệu ân cần và sự từ bi mà tôi tu xuất được khi làm việc trong Trung tâm Giải cứu Toàn cầu đã chạm đến tâm can của những người mà tôi gọi nên tôi đã mời được họ đến tham dự. Những đồng tu khác nói: “Chị rất giỏi mời người khác đến đấy nhé.” Tôi nói rằng đó không phải là tôi – là Sư phụ đang giúp đỡ tôi. Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Buổi tiệc trà cuối cùng được tổ chức gấp rút và chúng tôi bắt đầu gọi điện thoại mời từ trước đó một tuần. Mục tiêu là 100 khách tham dự. Gọi điện thoại để mời khách không hề dễ dàng, vì có quá nhiều số điện thoại cần gọi và người ta không trả lời điện thoại ngay. Một số người không bắt máy sẽ gọi lại, vì thế tôi phải ghi chú. Một vài số điện thoại của các tổ chức không phải là của chủ tịch, hoặc người đó không còn làm chủ tịch nữa nhưng trang web thì chưa cập nhật và cuộc gọi được chuyển đi lòng vòng. Đôi khi sau một cuộc gọi, họ không quyết định tham dự ngay lập tức nên tôi phải kiểm tra tình hình. Đôi khi, tôi gọi điện thoại cả buổi sáng nhưng đến buổi chiều vẫn không có ai đăng ký. Những trải nghiệm đó quả thực đang khảo nghiệm tâm tính của tôi.

Sau khi gọi điện thoại liên tục trong nhiều ngày, tôi đã gọi hết tất cả số điện thoại vào tối thứ Sáu nhưng chỉ có 10 người nói rằng sẽ tham dự. Mắt tôi khô rát và đau nhức. Ngày hôm sau là thứ Bảy và buổi tiệc trà diễn ra vào Chủ Nhật, vậy mà mục tiêu vẫn chưa đạt được. Tôi không hề nghỉ ngơi. Tôi hỏi người điều phối rằng có thêm số điện thoại nữa không. Hôm đó, tôi đã mời thêm được năm người nữa. Tất cả các cuộc gọi đã được thực hiện và mắt tôi ngừng đau. Tôi cảm thấy rằng đây cũng là một khảo nghiệm dành cho tôi. Miễn là tôi không từ bỏ, Sư phụ sẽ giúp tôi.

Thông qua nỗ lực chung của các đồng tu, mục tiêu đã đạt được và buổi tiệc trà được tổ chức thành công. Người điều phối nói: “Việc mời khách đến tiệc trà không thể chỉ dựa vào một số đồng tu được. Ai ai cũng phải giúp đỡ. Sư phụ sẽ giúp chúng ta khi chúng ta hình thành một chỉnh thể và có chính niệm. Sư phụ sẽ đưa người hữu duyên đến rạp hát để xem Thần Vận và chúng ta có thể hoàn thành được sứ mệnh cứu độ chúng sinh.”

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/20/478490.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/10/222016.html

Đăng ngày 26-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share