Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-12-2024] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp lâu năm, đắc Pháp vào năm 1997. Trên con đường tu luyện của mình, tôi đã trải qua rất nhiều điều phi thường, trong đó có một trải nghiệm kỳ diệu mà tôi nhớ rõ nhất.
Đó là vào mùa đông năm nọ, tôi đang làm việc cho một nhà máy. Tất cả các học viên trong lớp tôi đều là diện được đào tạo để làm việc trong nhà máy. Hồi còn đi học, tôi luôn đạt điểm cao và được thầy cô cũng như bạn bè coi trọng. Tuy nhiên, sau khi đi làm, dưới sự kiểm soát của Đảng Cộng sản Trung Quốc, rất nhiều thứ đã bị đảo lộn. Tất cả các bạn học cũ của tôi ai nấy đều có cuộc sống khá giả, giữ chức vụ lớn nhỏ ở nhiều cấp độ khác nhau, còn tôi thì bị đẩy xuống tuyến đầu làm công việc nặng nhọc và mệt mỏi nhất.
Có một lần khi tôi đang làm ca đêm, người tổ trưởng tổ chúng tôi, trước đây từng là bạn cùng lớp với tôi, đến gặp tôi và nói: “Sao cậu luôn tuân thủ và ngoan ngoãn làm việc người khác giao, mà đến khi tôi bảo thì cậu cứ ì ra thế?” Tôi cúi đầu không nói gì. Cô ấy tiếp tục đi kiểm tra nhà máy.
Lúc đó trong lòng tôi rối bời: “Chúng ta là bạn cùng lớp mà. Các vị lãnh đạo khác hất hàm sai khiến tôi không sao, nhưng chúng ta đã cùng trường cùng lớp 3 năm, chẳng nhẽ chúng ta thực sự không còn chút tình bạn nào sao? Hồi ấy đi học, tất cả các cậu đều chép bài của tớ thi mới qua. Bây giờ, cậu không những không nhớ đến tình bạn trước đây của chúng ta, mà còn hùa theo những người khác để chà đạp tớ”. Nhưng ngay lập tức tôi nghĩ: “Mình là một người tu luyện. Hàn Tín thậm chí đã phải chịu nhục chui háng. Mình là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Mình không thể có những lời phàn nàn trong tâm như vậy được. Mình nhất định sẽ xem nhẹ việc này”. Tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngay khi tôi buông bỏ việc này, tôi đột nhiên cảm thấy những cái đầu và cánh tay mọc ra từ sau gáy của mình, tầng tầng lớp lớp. Những cái đầu xếp chồng lên nhau, và vô số cánh tay mọc ra ngoài, hơi giống như các đọt tre vươn lên cao vậy. Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy những tiếng răng rắc. Đó là trạng thái của một vị Phật nghìn tay và Bồ Tát Quán Âm nghìn tay. Cảm giác thật kỳ diệu – Đại Pháp quả thực uy nghiêm!
Lúc đó là khoảng 3 giờ sáng. Ai đã từng làm ca đêm đều biết giờ ấy mọi người cảm thấy buồn ngủ và kiệt sức nhất, nhưng tôi lại được năng lượng bao bọc. Tôi đẩy xe với đôi chân tràn đầy năng lượng. Khi tôi bước dọc hành lang, tôi cảm thấy mình gần như rời khỏi mặt đất, như thể tôi đang bay. Tôi làm việc cho đến khi tan ca lúc 8 giờ sáng và luôn ở trong trạng thái cực kỳ dồi dào năng lượng như thế.
Mọi thứ trên thế gian này thực sự đều là phản lý. Nếu một viên đá bị đá lăn lóc trên mặt đất và không ai nhặt nó lên, thì tôi sẽ nhặt viên đá đó. Mọi vinh nhục và được mất trên thế gian này đều không cần phải để tâm. Điều trân quý nhất trên thế gian này chính là Đại Pháp mà Sư phụ truyền cho chúng ta! Hết thảy còn lại chỉ là phù du.
Tôi chỉ hành xử theo tiêu chuẩn của một người tu luyện trong mâu thuẫn và chịu đựng một chút nhục mạ, mà Sư phụ đã an bài cho tôi sự biến hóa lớn như vậy trong thân thể! Cảm tạ Sư phụ vĩ đại!
Tôi thật may mắn khi có thể đắc được Đại Pháp trong đời này và có cơ duyên vạn cổ để trợ Sư Chính Pháp! Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/17/486159.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/14/225473.html
Đăng ngày 25-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.