Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 13-08-2024] Sau khi đọc bài chia sẻ của các đồng tu, tôi cũng muốn chia sẻ một chút thể hội của bản thân về lần vượt quan nghiệp bệnh cách đây bảy, tám năm trước. Trải nghiệm lần đó giúp tôi nhận ra tính nghiêm túc và trọng yếu của nhất tư nhất niệm trong tu luyện.
Nhà tôi là một điểm học Pháp nhóm. Một buổi chiều, tôi phải đi làm nên không tham gia học Pháp nhóm được. Sau bữa tối, một học viên mới tên Ying đến nhà tôi và kể cho tôi nghe những gì xảy ra trong buổi học Pháp mà tôi vắng mặt chiều hôm đó. Vì chị Ying không được đi học nên khi học Pháp chị ấy thường thêm chữ, thiếu chữ hoặc đọc sai, không đọc được cả một câu hoàn chỉnh. Nếu ai chưa từng đọc qua cuốn Chuyển Pháp Luân thì sẽ không thể hiểu được những gì chị Ying đọc, các đồng tu đều có cùng cảm nhận như vậy.
Ở nhóm học Pháp của chúng tôi, mỗi người luân phiên nhau đọc hai đoạn một. Tuy nhiên, khi đến lượt chị Ying, chị ấy cứ đọc mà không dừng, đọc lấn sang cả lượt đọc của học viên sau. Đôi khi tôi cũng nhắc chị ấy, nhưng chị ấy thường nói: “Tôi thực sự muốn được đọc”.
Nhưng lần này khi không có mặt tôi, học viên Mei đã nói với chị Ying: “Chị hãy đọc ở nhà cho thuần thục đã rồi hãy đến nhóm đọc, nếu không chị đọc Pháp sẽ bị sai, sẽ đọc thành nghĩa khác mất, người khác nghe sẽ không hiểu”. Có thể khi nói đồng tu Mei có mang theo chút tình và chưa đủ thiện tâm nên đồng tu Ying khó chịu và đã nói một vài lời không tốt về đồng tu Mei. Chồng tôi, không phải là học viên, khi đó cũng có mặt ở đó và đã nghe được chuyện.
Lẽ ra khi nghe chị Ying kể lại những gì đã xảy ra, tôi phải tự soi xét bản thân; nhưng tôi lại chỉ cảm thấy chị Ying nói thật vô lý, còn để người thường thấy người tu luyện mà sao vẫn có nhiều mâu thuẫn như vậy, thế chẳng phải càng khiến chồng tôi không đồng tình với Đại Pháp sao?
Tôi đã chưa bao dung với đồng tu mới, lẽ ra tôi cần thiện ý chia sẻ với chị Ying về Pháp lý, thì tôi lại cứng nhắc nói với chị ấy: “Người tu luyện cần nghĩ cho người khác, hướng nội tìm ở bản thân, chứ không được hướng ngoại, cần tìm xem bản thân có chỗ nào làm chưa tốt.” Tôi đã dùng Pháp để phán xét chị Ying, giải quyết sự việc theo kiểu phân xử giữa hai học viên chứ không dùng Pháp để đối chiếu với chính mình, quy chính bản thân. Tôi còn nói thay cho đồng tu Mei, đứng về phía cô ấy.
Chồng tôi cũng tham gia vào câu chuyện. Một lúc sau, cuộc trò chuyện lại chuyển sang chủ đề về người chồng không tu luyện của chị Ying. Tôi cũng có tâm oán hận với chồng, khi nói chuyện với chị Ying, tôi cũng muốn khiến chồng tôi nhận ra sự bất mãn của tôi với anh ấy. Tóm lại, nhân tâm của tôi toàn bộ được phơi bày. Đáng lẽ tôi cần hướng nội và đề cao tâm tính bản thân, nhưng tôi lại bộc lộ sự bất mãn, hoàn toàn như một người thường. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy mình thật kém cỏi, vô cùng xấu hổ.
Sáng hôm sau, tôi không thể mở miệng. Ngay cả khi ngáp, miệng tôi cũng cứng đơ không há ra được, và tôi cũng không thể nói được. Trong tâm tôi có chút hoảng sợ. Suốt bữa ăn, tôi không muốn chồng nhìn thấy, nhưng tôi không thể mở miệng ra để ăn. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng đó là do tối qua tôi đã có những lời nói không phù hợp với Pháp. Tôi đã áp đặt yêu cầu của Đại Pháp lên người khác, mang tâm tranh đấu nghiêm trọng, còn có tâm oán hận, không tu khẩu và chưa bao dung học viên mới là chị Ying.
Tôi sợ nếu phát hiện ra tình trạng của tôi, chồng tôi sẽ bắt tôi đến bệnh viện. Vì vậy, sau khi anh ấy đi làm, tôi đã nấu một ít mì và nuốt chửng chúng vì không nhai được, tôi ăn như vậy được vài miếng, rất chật vật. Tôi đã ăn như vậy trong ba ngày. Mỗi khi đến giờ ăn, tôi lại cảm thấy giống như một hình phạt, vô cùng thống khổ. Mỗi bữa, tôi ép mình ăn nửa bát và thân thể tôi sọp đi rất nhanh. Tôi cảm thấy hơi hoảng sợ, chính niệm cũng suy yếu đáng kể.
Tôi tự nhủ: “Không được, mình cần học Pháp với các đồng tu để giúp gia cường thêm chính niệm.” Vào ngày thứ tư, sau khi trao đổi với chồng, tôi đạp xe điện về nhà bố mẹ. Mẹ tôi tu luyện, ở nhà bố mẹ, tôi có thể tĩnh lại học Pháp, tìm chấp trước của bản thân và không bị người khác làm phiền. Mẹ tôi làm cho tôi một bát trứng hấp lớn, tôi lại đưa vào miệng và nuốt chửng, cứ thế ăn hết bát trứng.
Tôi cùng mẹ học Chuyển Pháp Luân, mỗi giờ lại phát chính niệm. Mẹ bảo tôi đọc Pháp, nhưng lưỡi và cổ họng tôi rất đau. Trong chốc lát, tôi đau đến toát mồ hôi, quần áo ướt đẫm, quả từng giây từng phút đều là cực hình! Khi trời tối dần, đến giờ phát chính niệm, đột nhiên tôi cảm thấy nửa thân thể bên trái có một cảm giác mát lạnh chạy dọc từ trên xuống, tôi có thể cảm nhận rõ thân thể mình đã cải thiện đáng kể. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã gỡ bỏ nghiệp lực khỏi thân thể tôi. Nhưng miệng tôi vẫn không mở ra được, tôi tiếp tục học Pháp.
Buổi tối, mẹ tôi gọi một vài học viên đến học Pháp cùng. Sau khi một học viên hỏi thăm tình hình của tôi, bà quả quyết nói với tôi: “Cháu không được thừa nhận, hãy phủ định nó”. Trong tâm tôi được khích lệ rất nhiều, và tôi gật đầu một cách kiên định. Cùng lúc đó, một học viên khác vào tới sân. Tôi còn chưa kịp chào cô ấy thì lập tức cảm nhận được một tiếng “rắc” ở hàm. Tôi không cảm thấy đau, mà thấy thực sự dễ chịu. Chỉ sau vài giây, tôi đã há được miệng, và nghiệp bệnh vốn hành hạ tôi trong nhiều ngày qua đã biến mất.
Con vô cùng biết ơn Sư phụ. Cảm tạ sự từ bi vô lượng của Sư phụ!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/16/479566.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/13/219499.html
Đăng ngày 17-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.